Lúc đầu tưởng không ai edit nên mình làm. Không ngờ tìm lại thì thấy có hai nhà đang edit. Nhìn lại thì cũng đã lâu rồi chưa cập nhật nên mình làm tiếp luôn.????????
- -----------
Thiên địa trắng toát, tuyết mịn nhẹ nhàng rơi xuống phía chân trời. Trong một quán trà đầy ấp người dưới chân núi Thanh Vân, mỗi người đều dáng vẻ phong trần (bụi bặm) mệt mỏi.
"Cái gì? Tiên Quân Chiêu Hoa thực sự muốn trục xuất đệ tử kia của y?"
"Sao giả được? Đã truyền khắp các đại tông môn rồi!"
Trong quán trà có hai tu sĩ nam tử cao giọng nghị luận.
Tiểu nhị dâng trà hiếu kỳ nói:"Tiên Quân Chiêu Hoa trong miệng nhị vị khách quan chính là vị sớm đắc đạo phi thăng, lấy sức một người san bằng Ma Uyên, hiện đang ở lại Thiên Diễn Tông - Thanh Tu Tiên Quân?”
Tu sĩ lam y (áo Lam) đáp:"Chính là (đúng vậy), ngươi cũng biết người nọ?"
"Có thể không biết sao?" Tiểu nhị cười nói:"Từ nơi này đi phía Tây nửa ngày chính là tông môn đệ nhất thiên hạ, địa giới Thiên Diễn Tông. Tu sĩ tới lui tiểu điếm (quán nhỏ) nhiều nên danh tự (tên) này đã nghe qua nhiều lần."
"Tiên Quân Chiêu Hoa đức cao vọng trọng ( đạo đức uy tín rất cao) ở giới Tu Chân, không ai không biết tính danh (tên họ). Không nói tới tu vi cao thâm của y, chỉ nói tới gương mặt đó của y..." Hai người liếc nhau, tu sĩ lam y đè thấp âm thanh vài phần:"Giới Tu Chân thường nói dù Tiên Quân Chiêu Hoa không phi thăng, cũng không có những công tích ( công trạng và thành tích) trừ ma vệ đạo, y cũng có thể dựa vào gương mặt đệ nhất mỹ nhân thiên hạ tạo danh tiếng (nổi tiếng)."
Tiểu nhị nghe mà tâm ngứa, nhịn không được sinh lòng mơ ước:"Có thật như vậy không? Thật muốn thấy gặp tận mặt a."
"Ai mà không muốn gặp?" Tu sĩ bạch y (áo trắng) than tiếc:"Lúc trước Tiên Quân Chiêu Hoa tới sư môn cùng tôn sư (sư phụ người khác) luận đạo, tiếc là khi đó ta chỉ là đệ tử ngoại môn, vô duyên (không có duyên phận) nhìn thấy tiên tư (dáng vẻ bên ngoài) Tiên Quân Chiêu Hoa. Ai, nếu thật có thể gặp mặt Tiên Quân một lần, thiệt bao nhiêu Phúc Nguyên (福源: phúc lành??) ta cũng nguyện ý."
Tiểu nhị vội vàng châm trà cho hai người, tiếp tục hỏi:"Mới vừa rồi nhị vị khách quan nói tới đệ tử Tiên Quân? Có thể được Tiên Quân nhận làm đệ tử hẳn cũng là một người lợi hại đúng không?"
“Không." Tu sĩ bạch y khoát khoát tay, trong mắt hoàn toàn hiện lên vẻ khinh bỉ:"Nhân vật lợi hại gì chứ, đó chính là thứ phế vật!"
"Này..."
Tu sĩ lam y ung dung giải thích:"Đời này Tiên Quân Chiêu Hoa chỉ nhận đúng một đệ tử thân truyền, vô cùng sủng ái hắn."
"Đệ tử Thiên Diễn Tông đột phá Nguyên Anh xong đều phải xuống núi lịch lãm (đi rèn luyện) mấy năm, dù là đệ tử thiên phú kém nhất thì tới năm thứ mười cũng đã xuống núi. Nhưng vị kia..."
Tu sĩ bạch y cười nhạo tiếp lời:"Vị kia thân là đệ tử thân truyền của Tiên Quân Chiêu Hoa, đã ở Thiên Diên Tông hơn mười năm, cảnh giới lại không có chút tiến bộ, ngay cả kết đan cũng khó khăn, a...."
Hắn nói, không ngừng lắc đầu thở dài:"Tiên Quân Chiêu Hoa tễ trăng thanh phong (dáng vẻ điềm tĩnh tốt đẹp), kinh tài tuyệt diễm, sao ánh mắt... một lời khó nói...."
Tiểu nhị lại hỏi:"Không phải nói đã trục xuất người ra khỏi sư môn sao?"
"Vẫn chưa, hiện người nọ vẫn còn ở Thiên Diễn Tông." Tu sĩ lam y nói:"Nghe nói không lâu trước đây, không biết người nọ chọc giận Tiên Quân Chiêu Hoa ở chỗ nào nên bị nhốt vào cấm địa Thiên Diễn Tông, tới nay đã hơn nửa tháng."
"Vậy..."
Tu sĩ lam y uống hớp trà, đặt chén trà lại trên mặt bàn:"Nói chung, kể từ đó có đồn đãi nói Tiên Quân Chiêu Hoa muốn trục xuất đệ tử ra khỏi sư môn, còn có ý định thu đồ đệ mới. Ngươi xem, nhiều người tới tới lui lui, không phải đều là vì vội vàng tới Thiên Diễn Tông sao?"
Tiểu nhị bừng tỉnh đại ngộ (hiểu ra):"Thảo nào mấy ngày gần đây khách nhân lui tới rất nhiều, trong điếm thường vô cùng bận rộn, thì ra là hướng về vị Tiên Quân kia tới."
Tu sĩ bạch y hừ nhẹ, giả vờ nghiêm túc:"Đó là (thì đó), đệ nhất nhân đương đại (người đứng đầu thời đại này), ngươi cho rằng là giả sao?"
Cùng lúc đó, trong động Linh Hư tại cấm địa Thiên Diễn Tông.
Thanh Khí trong động Linh Hư sung túc, là nơi bế quan tu hành và chịu phạt diện bích tư quá (nghĩ về lỗi lầm) của đệ tử Thiên Diễn Tông. Từ sau nửa tháng trước Tiên Quân Chiêu Hoa giam đệ tử vào trong, đồng thời đặt thêm cấm chế trước cửa động, không cho phép bất luận kẻ nào bước vào, ngoại giới cũng không nghe thấy âm thanh trong đó.
Bàn ghế trong sơn động đầy đủ hết, bên trong cũng có một cái giường đá, đó là chỗ đệ tử đả tọa tu luyện (ngồi xếp bằng tu luyện).
Ánh nên chớp động trên vách đá, mơ hồ chiếu rọi thân ảnh trùng điệp (chồng lên) trên giường đá.
Bàn tay mảnh khảnh đặt trên giường, các đốt ngón tay trắng bệch khẽ run.
"Dừng lại..." Giọng nói vốn thanh nhã trong trẻo lại trở nên khàn khàn, âm cuối mềm nhũn run run.
Không ai nghĩ đến Tiên Quân Chiêu Hoa được vạn người trong thiên hạ sùng kính vạn phần, hôm nay lại có bộ dáng này.
Y bào trắng thuần vốn được mặc cẩn thận bị kéo xuống gần hết, con ngươi nhạt màu nhiễm hơi nước đọng trên hàng mi cong vuốt không rơi. Đôi môi ẩm ướt mềm mại hơi khép mở, nhìn qua xinh đẹp lại mong manh.
Người phía trên cúi xuống thì thầm bên tai y gì đó nhưng y cái gì cũng không nghe rõ.
Y chưa bao giờ trải qua chuyện điên cuồng mất hết lý trí như thế này trong cuộc đời dài đằng đẳng của y, y giống như là bị ném lên không trung, không có chỗ dựa, chỉ có thể nắm chặt người phía trên một cách bất lực.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, động tĩnh trong sơn động dần ngừng lại.
Trên giường đá là một mãnh hỗn độn, hai người ôm nhau ngủ vô cùng giống một đôi tình nhân thân mật vô gian (không có khoảng cách).
Vô số hắc khí (khí đen) tràn ra từ mi tâm (giữa trán) hai người, tiêu tán trong không khí không còn dấu vết. Khoảnh khắc hắc khí biến mất, Bạch Đồ mở mắt ra.
Con ngươi nhạt màu mờ mịt chớp chớp, vừa định đứng dậy lại bị một cánh tay ở trên người ngăn lại.
Cơ thể Bạch Đồ vẫn còn khó chịu mềm nhũn nằm trên giường đá, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Dung mạo người kia đan xen giữa thiếu niên và thanh niên, ngũ quan sâu sắc vô cùng có tính công kích bây giờ lại an tĩnh ôn hòa hiếm thấy, khóe miệng hắn nở nụ cười mãn nguyện, như đang nằm trong mộng đẹp.
Hỗn đản này (tên khốn này).
Bạch Đồ mím môi thành một đường, lỗ tai đỏ lên không biết là do xấu hổ hay tức giận.
Trên đời này e rằng không có ai thảm hại hơn y.
Mấy năm trước Bạch Đồ vô tình xuyên vào cuốn tiểu thuyết thể loại phế vật nghịch tập, trở thành Tiên Quân Chiêu Hoa - người đứng đầu chính đạo trong sách.
Nguyên thân Tiên Quân Chiêu Hoa là một thỏ trắng, tu Vô Tình Đạo phi thăng, có thể nói chính là nhân vật có địa vị cao quý nhất trong sách. Sau khi phi thăng, Tiên Quân Chiêu Hoa vẫn luôn ở lại Thiên Diễn Tông tu luyện, còn nam chủ quyển tiểu thuyết chính là đệ tử mới nhập môn trong Thiên Diễn Tông - Vân Dã.
Vân Dã là lsói yêu, khi còn nhỏ luôn bị khi dễ, cơ duyên xảo hợp bái nhập Thiên Diễn Tông, bởi vì thu liễm yêu khí nên tu vi trì trệ khó tinh tiến, là phế vật trăm năm khó gặp trong Thiên Diễn Tông.
Đối mặt với bôi nhọ, Vân Dã khắc khổ tu luyện hậu tích bạc phát (tích lũy sâu dày rồi dần dần thả ra), chỉ đợi vã mặt những tên từng khinh thường mình. Nhưng trong lần đổi mới mới nhất, tác giả đột nhiên