Lông toàn thân Bạch Đồ xù lên, y kinh ngạc nhìn Vân Dã, một cử động cũng không dám, cơ thể vì khẩn trương mà hơi run rẩy.
"Thỏ?" Vân Dã nghi ngờ đi tới, nhặt lên.
Bạch Đồ lập tức run rẩy lợi hại hơn.
Nhưng Vân Dã lại không quá để ý. Hắn đặt thỏ nhỏ trong lòng bàn tay, nhìn xung quanh, không có nhìn thấy bóng dáng mình muốn tìm. Hắn nhìn bên giường, chén trà bị bể nát an tĩnh nằm trên đất, trên kệ áo đầu giường, y phục Bạch Đồ mặc đêm qua đang chỉnh tề treo ở đó.
Vân Dã đi tới bên giường, đưa tay thăm dò, đêm chặn vẫn còn ấm, như vừa mới rời khỏi không bao lâu.
Hắn nghĩ nghĩ, đặt thỏ con không ngừng run rẩy lên giường, nhéo nhéo tai thỏ, nghiêm túc nhìn y:"Lẽ nào...."
Bạch Đồ khẩn trương tới muốn ngừng thở.
Vân Dã:"....Ngươi là thỏ sư tôn ta nuôi?"
Bạch Đồ:"..."
Không có trông cậy vào thỏ sẽ trả lời hắn, Vân Dã thả lỏng tay, Bạch Đồ vội vàng chui vào chăn, chỉ để lại đuôi tròn nhỏ lộ ra ngoài, không ngừng run rẩy.
Vân Dã bị dáng vẻ đáng yêu của y chọc cười, hắn ác ý nhéo nhéo đuôi Bạch Đồ, hỏi:"Tiểu tử, sư tôn ta đâu?"
Con thỏ nhỏ càng hoảng hốt chui vào trong, đuôi tròn nhỏ cũng nhanh chóng rúc vào chăn, chỉ còn ngọn núi nhô đang run run.
Vân Dã không để ý tới y nữa.
Hiện tại hắn thật sự không rãnh chú ý tới một con thỏ, hắn chỉ muốn đến tột cùng sư tôn đã đi đâu.
"Chẳng lẽ là bế quan?" Vân Dã như có điều suy nghĩ nỉ non, đứng dậy đi ra ngoài.
Hồi lâu, Bạch Đồ mới bò từ trong chăn ra, lộ ra nửa cái đầu nhìn xung quanh.
.....Vậy liền đi?
Bạch Đồ im lặng.
Y thực sự đã đánh giá cao chỉ số thông minh đồ đệ nhà mình, sự thật chứng minh, dù là y thực sự biến trở vê nguyên hình đứng trước mặt tiểu đồ đệ nhà mình, người nọ cũng sẽ không nghĩ tới y chính là Tiên Quân Chiêu Hoa.
Trong phòng vẫn yên tĩnh, Bạch Đồ ngửa mặt nằm trên giường.
Vân Dã vừa nói ngoài cửa, hắn yêu y....
Nay đã là 11 năm kể từ khi Bạch Đồ mang Vân Dã về, trong 11 năm, bọn họ ngày đêm chung sống, nhưng Bạch Đồ chưa bao giờ nghĩ tới Vân Dã sẽ ôm suy nghĩ như vậy với y.
Nhưng sau khi Vân Dã nói câu đó ra, Bạch Đồ mới chậm chạp hoàn hồn.
Sư đồ bình thường sẽ giống như Vân Dã, ngày đêm dính y sao?
Hơn nữa, nếu Vân Dã không có tâm tư khác với y, kia vì sao khi tâm ma nhập thể, hắn không đại khai sát giới, ngược lại....
Câu nói kia của Vân Dã như một chiếc chìa khóa, mở tất cả những chi tiết Bạch Đồ coi nhẹ, quên mất, không có để ý trong mười năm nay, từng cái từng cái mở ra.
Trước khi xuyên tới, Bạch Đồ độc thân từ trong bụng mẹ, Tiên Quân Chiêu Hoa lại là thanh tâm quả dục từ nhỏ nên dù lúc thường cử chỉ Vân Dã có mập mờ với y ra sao, y cũng sẽ không nghĩ theo phương hướng tình ái.
Nếu không phải như vậy, nếu y có thể phát hiện sớm hơn....
Bạch Đồ cứng ngắc, đôi tai thỏ rũ xuống, khổ não dùng chân trước xoa xoa mặt.
Không thể không nói, dù y sớm phát hiện, y cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Chuyện này so với tất cả mọi chuyện y gặp phải sau khi xuyên tới, còn khó hơn.
Đó là đồ đệ của y a.
Bạch Đồ uể oải đứng dậy, leo lên cạnh án thư, cẩn thận ngưng tụ Linh Lực rót vào trong bút lông. Bút lông tự động đứng lên, quét qua giấy Tuyên Thành, để lại thể chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Làm xong, Bạch Đồ sờ sờ bụng nhỏ phình lên cũng mình, đi ra ngoài.
Y không thể lấy bộ dạng này gặp ai được, vẫn là nghe theo lời sư huynh, tìm một chỗ tốt tu dưỡng, chờ Linh Lực khôi phục rồi lo tới mấy chuyện khác.
Nhưng y mới đi ra cửa phòng, còn chưa kịp đi thêm mấy bước đã bị một bàn tay túm gáy.
Bạch Đồ bị bàn tay kia nhấc lên, đối mặt với gương mặt quen thuộc kia.
Vân Dã cau mày nhìn y:"Ngươi chạy loạn cái gì?"
Kế hoạch chạy trốn còn chưa thực hiện đã bị đánh vỡ - Bạch Đồ:"..."
Bạch Đồ liều mạng đạp chân, nhưng chút sức của thỏ nhỏ sao có thể địch nổi sói yêu đã thành niên. Cuối cùng, Bạch Đồ bị Vân Dã mang vào phòng, như một con thỏ không có chút sức kháng cự bị đưa về ổ sói.
Vân Dã mới thả Bạch Đồ lên giường, đã phát hiện thấy trên bàn nhiều hơn một lá thư.
Hắn cầm lên.
Bạch Đồ nằm lỳ ở trên giường, cẩn thận quan sát ánh mắt hắn.
Khi viết, Bạch Đồ vô cùng chú ý tới tâm tình Vân Dã, không đề cập tới chuyện đêm qua và sáng nay, chỉ nói y cần bế quan một khoảng thời gian, kêu Vân Dã đừng quên luyện công, cũng phải chiếu cố bản thân thật tốt.
Quả thực, đọc xong bức thư, chân mày nhíu chặt của Vân Dã giãn ra.
Khóe miệng hắn cong cong, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Thấy Vân Dã không có chú ý tới mình, Bạch Đồ lặng lẽ nhảy xuống giường, nhanh chân chạy ra ngoài.
.....Lại đụng phải một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Không biết từ lúc nào, Vân Dã đã xuất hiện ở ngoài cửa, cau mày khom lưng nhấc y lên:"Sao ngươi lại luôn muốn chạy ra ngoài vậy?"
Vân Dã cẩn thật cất kỹ lá thư này, khép lại cửa phòng Bạch Đồ, phủng thỏ nhỏ trong lòng bàn tay mang về phòng.
Hắn đặt Bạch Đồ lên bàn, giảng đạo lý với y:"Tuy không biết ngươi từ đâu tới, nhưng nếu sư tôn nuôi ngươi, ta không thể cho ngươi chạy, nếu không khi y trở về y nhất định sẽ oán ta."
Vân Dã tạm dừng chút, liếm liếm môi, nhẹ giọng nói:"Ngươi thông minh chút, không thì ta sẽ nướng ngươi lên ăn, cùng lắm thì đi mua mấy con về bồi tội với sư tôn, ngươi nghe hiểu không?"
Bạch Đồ trợn to hai mắt nhìn hắn.
Vân Dã hứng thú chọt chọt đầu thỏ nhỏ, cố ý nói:"Ngươi biết có bao nhiêu cách làm thỏ không? Chiên xào hầm luộc, vừa vặn ta đều biết. Muốn thử không?"
Lông tơ toàn thân Bạch Đồ đều dựng lên.
Tên khốn này thật sự muốn ăn y?
Y cắn ngón tay Vân Dã, ôm bụng nhanh chóng lui về phía sau, xém nữa rơi xuống đất.
Vân Dã vội vàng vươn tay đỡ y.
Vân Dã trấn an nói:"Chọc ngươi thôi, chỉ cần ngươi không chạy loạn, ta tuyệt đối không ăn ngươi."
Hắn dừng chút, lại hỏi:"Đúng rồi, ngươi có đói bụng không, ta đi lấy đồ ăn cho ngươi?"
Bạch Đồ cầu còn không được.
Đi nhanh đi, đi là y có thể chạy.
Ai ngờ Vân Dã nhếch miệng cười với y, giơ tay thiết lập cấm chế trên bàn, vây