Bạch Đồ sửng sốt trong chớp mắt, dở khóc dở cười.
Con nói cái gì tộc sói cao ngạo, thực sự không nhìn ra được một chút trên người người này.
Bạch Đồ nhất thời thất thần, thừa dịp y không có phòng bị, Vân Dã nhân cơ hội cúi đầu liếm liếm tay y, lại lại gần cổ Bạch Đồ chiếm tiện nghi.
Cuối cùng vẫn bị Bạch Đồ xách gáy kéo ra.
Sói nhỏ lập tức "y y ô ô" duỗi chân, nhưng căn bản không tránh thoát sức lực của Bạch Đồ.
Bạch Đồ uy hiếp:"Không được hồ nháo, không thì ta đuổi con ra ngoài."
Sói nhỏ lập tức không dám động, đàng hoàng rũ tứ chi xuống, đôi mắt đáng thương nhìn chằm chằm Bạch Đồ, không dám hồ nháo nữa.
Thấy hắn ngoan, Bạch Đồ mới thả hắn lại trên giường, bàn tay đặt lên đầu Vân Dã, điều khiển linh lực tham nhập vào linh mạch hắn.
Bạch Đồ ở trong lôi kiếp cũng coi là nhân họa đắc phúc.
Trong quá khứ Tiên Quân Chiêu Hoa tu Vô Tình Đạo, đương nhiên phải lấy đạo pháp áp chế dục vọng bản thân, này vốn là loại phương pháp tu hành tổn thương với bản thân cực lớn. Hôm nay y phá Vô Tình Đạo, trọng tố tiên cốt, ngược lại nâng cao tu vi một bước.
Nhưng Vân Dã không may mắn như vậy.
Bốn mươi chính đạo thiên lôi vững chắc rơi xuống người hắn, tu vi hắn tích lũy từ tu luyện ma công gần như bị đánh tan hết toàn bộ.
Nếu không phải như vậy thì cũng sẽ không ngay cả biến hóa hình người cũng không làm được.
Chỉ là cũng may linh mạch hắn không bị tổn thương, lần nữa tu luyện cũng không khó khăn. Bạch Đồ dò xét một phen, đại khái hiểu rõ tình huống hôm nay của hắn.
Bạch Đồ nói:"Phía sau núi có sơn động linh khí sung túc, bắt đầu từ ngày mai con hãy tới tu luyện trong sơn động, không được lười biếng, hiểu chưa?"
Vân Dã vùi đầu cọ cọ tay y, đôi mắt ngây thơ mơ hồ, giả vờ nghe không hiểu:"Ngao ô...Gâu gâu gâu...."
Bạch Đồ vỗ vào đầu hắn:"Giả chó hoài riết nghiện."
Mặc kệ Vân Dã có bao nhiêu không tình nguyện, sáng hôm sau Bạch Đồ vẫn kiên quyết đưa hắn đến sơn động phía sau núi, giam bên trong tu luyện lần nữa.
Dù sao căn cơ vẫn còn, Vân Dã tu hành tiến triển cực nhanh, không cần bảy tám ngày đã khôi phục khoảng năm thành.
Ngày hôm đó Vân Dã như thường lệ tới sơn động sau núi tu luyện, Bạch Đồ đến tìm hắn nhưng khi y vào sơn động lại không thấy bóng dáng sói con.
"Vân Dã?" Bạch Đồ kêu, hơi cảm ứng chút, nhìn qua bụi cỏ ngoại sơn động.
Bạch Đồ bất đắc dĩ lắc đầu.
Người này sau khi biến về nguyên hình đột nhiên bắt đầu thích trốn trong bụi cỏ.
Bạch Đồ đi tới bụi cỏ:"Vân Dã, con lại đang làm gì?"
Không chờ y đi tới, trong bụi cỏ đột nhiên vang lên thanh âm:"Sư tôn đừng tới đây!"
Bạch Đồ sửng sốt.
Thanh âm kia nghe vào chỉ như một hài tử bốn năm tuổi, vừa nãi vừa ngọt, non nớt vô cùng.
Đây là thanh âm của Vân Dã sao?
Bạch Đồ chớp chớp mắt, lập tức ý thức được cái gì:"Con...con làm sao vậy?"
Bụi cỏ giật nhẹ, lộ ra một cái đầu nhỏ.
Đó là nam đồng khoảng bốn tuổi, tay ngắn chân ngắn, đôi mắt vừa lớn vừa sáng, lớn lên phấn điêu ngọc trác, mơ hồ thấy được đường nét sâu sắc.
Trên đầu nam động là một đôi tai sói xám bạc dựng thẳng, bởi vì khẩn trương nên kéo căng, đuôi sói phía sau cũng không an phận quét tới quét lui.
"...Vân Dã?"
Tai nam đồng cụp xuống, trong mắt thấp thoáng hơi nước, ủ rũ:"Là con."
Nội tâm Vân Dã sụp đổ.
Hôm nay vất vả mới tích lũy đủ linh lực để có thể hóa thành hình người, cuối cùng cũng không cần mang nguyên hình bị trọc một nửa nữa. Nhưng tuyệt đối không ngờ tới đúng là hắn đã biến trở về hình người, nhưng vì sao lại biến trở về dáng vẻ khi còn nhỏ???
Vân Dã tự bế rút vào bụi cỏ.
Bạch Đồ bị hắn mạnh tới run sợ.
Dù kiếp trước hay kiếp này, khi y nhận thức Vân Dã, dáng vẻ hình người của đối phương ít nhất cũng đã mười tuổi.
Y chưa thấy qua Vân Dã nhỏ như vậy.
Bạch Đồ ép suy nghĩ muốn ôm hài tử đó vào lòng xoa nắn một phen, ôn nhu khuyên:"Linh lực của con chưa khôi phục, này cũng không có biện pháp."
Vân Dã vẫn không nói gì, Bạch Đồ nghĩ nghĩ lại nói:"Bộ dáng này của con đáng yêu hơn nhiều, không phải tốt hơn hình sói không nói chuyện được sao?"
"Được rồi, mau ra đây." Bạch Đồ nói:"Có thể biến về hình người nói rõ linh lực đã khôi phục không ít, tu luyện mấy ngày nữa sẽ tốt."
Hồi lâu, thanh âm Vân Dã nặng nề truyền tới:"....Nga."
So với sói trụi lông, dáng vẻ bây giờ đã rất tốt.
Bụi cỏ rung rung, một nam đồng trơn bóng chầm chậm bò ra từ bụi cỏ, ai oán ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ.
.....Linh lực không đủ, ngay cả y phục cho mình cũng không biến được.
Bạch Đồ trầm mặc, nói:"Đi ra sau tắm rửa, ta tìm y phục cho con."
Kỳ Minh Sơn thật là có y phục hắn có thể mặc.
Những ngày qua, tiểu gia hỏa trong bụng Bạch Đồ càng ngày càng hoạt bát.
Vì tu vi tinh tiến, thai nhi trong bụng y hút đủ linh lực, hẳn qua không bao lâu là có thể ra đời. Phòng ngừa chu đáo, Bạch Đồ đã chuẩn bị trước y phục cho tiểu hài tử.
Đạo pháp huyền diệu, biến ra một hai bộ y phục đương nhiên không phải chuyện khó, nhưng Bạch đồ vô cùng hưởng thụ quá trình tự tay may y phục.
Chỉ là không ngờ, nhãi con nhà mình còn chưa mặc vào, trước tiện nghi phụ thân.
Bạch Đồ chọn y phục nhỏ Vân Dã có thể mặc, rồi đi tới ôn tuyền sau núi.
Ôn tuyền ở trong rừng cây phía sau sơn động, hơi nước dày đặc, nước trong hồ chấn động.
Bạch Đồ đi vào trong rừng, xa xa đã thấy thân ảnh nho nhỏ ngồi trong nước, chỉ lộ ra nửa gương mặt lơ lửng trên mặt nước. Thấy Bạch Đồ tới, Vân Dã chui xuống nước, thân hình biến mất trong hơi nước.
Bạch Đồ giả vờ không phát hiện đi tới bên bờ, đặt y phục xuống:"Vân Tiểu dã, đi lên thay y phục."
Đột nhiên, bên cạnh Bạch Đồ dâng nước lên. Bạch Đồ không đề phòng, y phục bị nước tưới ướt mảng lớn.
"Con..." Bạch Đồ đang muốn phát cáu, một cánh tay nhỏ như ngó sen chìa ra từ dưới mặt nước, kéo vạt áo Bạch Đồ.
Vân Dã trồi lên mặt nước, chớp chớp mắt, giòn giả nói:"Sư tôn tắm với con đi."
Trước sao chỉ mới qua một nén nhang, hắn đã nhanh chóng thích ứng nên dùng dáng vẻ bây giờ của mình nũng nịu sao.
Năng lực thích ứng khiến Bạch Đồ phải cảm thán.
"Không được, chính con..." Bạch Đồ còn chưa nói xong đã thấy mất mát giữa hai lông mày hài tử, trong mắt là hơi nước, giống như sẽ rơi xuống.
Vân Dã bản bình thường làm nũng Bạch Đồ đã chịu không nổi, huống chi là Vân Dã bản thu nhỏ.
Lực sát thương nhanh chóng bay lên.
Bạch Đồ bị sắc mặt của hắn làm hoảng hốt, vô thức gật đầu:"Được."
Bạch Đồ xoay người, chậm rãi cởi đai lưng.
Vân Dã nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, gương mặt non nớt là nụ cười xấu xa không chút che giấu.
Tuy đã sắp sinh con nhưng thân hình Bạch Đồ cũng không có biến hóa gì lớn, duy chỉ có phần bụng hơi nhô lên, nhưng cũng không lớn giống nam nữ dân gian mang thai tháng cuối, nhìn qua chỉ mới năm sáu tháng.
Bạch Đồ mới vừa cởi đai lưng liền tỉnh táo lại, y hơi suy tư để ngoại bào ướt nhẹp qua một bên, thân hình thoắt một cái, một con thỏ nhỏ nhảy ra từ trong y