Lần đi này Vân Dã đi hơn một tháng.
Trước đó hắn còn thường gửi thư cho Bạch Đồ, nói rõ tình huống gần đây của mình và Ma Uyên. Nhưng dần dần ngày gửi thư càng lâu, cách lá thư trước đã qua hơn năm ngày.
Bạch Đồ ngồi trước bàn nhìn chân trời gió êm sóng lặng, mơ hồ cảm thấy bất an.
Ma Uyên nội loạn nằm trong dự đoán của y. Từ khi tiền nhiệm Ma Quân chết, Ma Uyên bị phong bế hơn mười năm, nội bộ trong Ma Uyên đã chia năm xẻ bảy mỗi người xưng doanh, muốn thống nhất nói dễ hơn làm.
Lần này Vân Dã trở về đương nhiên gặp nguy cơ trùng trùng.
Bạch Đồ nhìn sách lại một chữ cũng không đọc vào được.
Y quá lo lắng.
Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, thân thể nho nhỏ chạy từ ngoài vào: "Cha!"
Những ngày qua Tiểu Hôi Cầu cao hơn không ít, nhìn qua như đứa trẻ bốn năm tuổi ở dân gian.
Bé chạy đến bên cạnh Bạch Đồ giơ vật trong tay cho y.
Đó là một cục lông đỏ như lửa, thân hình gầy nho nhỏ, vừa vặn nằm trên hai bàn tay đang nâng lên của Tiêu Hôi Cầu. Lông tơ xinh đẹp dính không ít bùn đất lá cây, nhìn qua có chút bẩn thỉu.
Là ấu thú Hồng Hổ.
Hồng Hồ bị Tiểu Hôi Cầu ôm vào trong tay, không biết là vì lạnh hay sợ hãi mà run run nhỏ giọng nức nở.
Bạch Đồ: ".."
Có thể làm một con hồ ly sợ như vậy, tiểu gia hỏa này quả nhiên không phải con thỏ hợp tiêu chuẩn.
Bạch Đồ hỏi: "Con bắt hồ ly tới làm gì?"
Tiểu Hôi Cầu chờ mong: "Có thể nướng ăn ngao!"
Như nghe hiểu lời bé nói, thân thể tiểu hôi ly run rẩy kịch liệt, bất an giãy dụa tứ chi trong tay Tiểu Hôi Cầu, lại không thể tránh thoát.
Bạch Đồ im lặng suy nghĩ, khuyên nhủ: "Con xem tiểu hồ ly này đáng thương biết bao, con thật muốn ăn nó sao?"
Tiểu Hôi Cầu cúi đầu nhìn tiểu hồng hồ trong tay, tiểu hồng hồ bị dọa tới hoảng sợ không dám động, chỉ nhỏ giọng kêu "y ô", dáng vẻ đáng thương.
Tiểu Hôi Cầu chần chờ: "Thật đáng thương nha, kia... vậy con không ăn."
Bạch Đồ nói: "Tiểu Hôi Cầu tìm thấy nó ở đâu?"
Tiểu Hôi Cầu nói: "Bên ngoài rừng, lúc con chơi ở trên núi thì nhặt được nó trong bụi cỏ."
"Cho cha xem."
Bạch Đồ đặt tiểu hồng hồ lên bàn, ngón tay chậm rãi lướt qua nó. Tới khi chạm tới chân sau, tiểu hồng hồ bị đau "ngao" lên, hai chân trước cố gắng bò về phía trước.
Bạch Đồ hiểu được: "Nó bị thương ở chân sau."
"Thật tội nghiệp nha." Tiểu Hôi Cầu vội vàng lại gần xem, quả thực thấy được vết máu trên chân sau con hồ ly. Tiểu Hôi Cầu vội vàng nắm ống tay áo Bạch Đồ: "Cha mau cứu nó có được không."
Bạch Đồ hỏi: "Giờ không ăn nó?"
Tiểu Hôi Cầu: "Không ăn."
"Lúc này mới tốt." Bạch Đồ sờ sờ tóc bé: "Cha biết trong máu con có dã tính của sói, trời sinh muốn săn những con vật nhỏ yếu hơn mình, cá lớn nuốt cá bé, con giống a cha con. Nhưng con không cần phải dựa vào săn dã thú trong rừng sinh tồn, toàn bộ sinh linh trong núi rừng bình đẳng, con không được cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của chúng nó. Càng là cường giả càng phải bảo vệ người yếu."
Tiểu Hôi Cầu nhìn Bạch Đồ cái hiểu cái không.
Bạch Đồ nói: "Hiện tại không hiểu cũng không sao, sẽ có ngày con hiểu."
Ngón tay Bạch Đồ lướt nhẹ qua chân sau hồng hồ, chút linh lực thấm vào trong, vết máu trên chân sau hồng hồ biến mất, vết thương cũng khỏi hẳn.
Bạch Đồ: "Được rồi, con đi đút cho nó một chút thức ăn, chút nữa đưa nó về nơi nhặt được nó, được không?"
Tiểu Hôi Cầu: "Ngao ngao!"
Tiểu Hôi Cầu ôm hồng hồ ra cửa.
Bạch Đồ đơn giản thu dọn bàn, lúc y ra cửa lại thấy Tiểu Hôi Cầu ngồi chồm hổm trong sân, đang thì thầm gì đó. Hình như mấy ngày qua hồng hồ chưa ăn gì, cúi đầu ăn từng ngụm lớn rau quả Tiểu Hôi Cầu tìm cho nó.
Thấy Bạch Đồ đi tới, Tiểu Hôi Cầu ngửa đầu hỏi: "Cha, con rất thích tiểu hồ ly, chúng ta có thể nuôi nó được không ngao."
Hồng hồ nghẹn đồ ăn, khụ.
Bạch Đồ im lặng, khuyên nhủ: "Nhưng tiểu hồ ly không muốn ở lại đây. Con nghĩ xem, nó vốn tự do tự tại, con đột nhiên bắt nuôi nó khiến nó không thể nào trở lại rừng rậm, con nghĩ nó có vui vẻ không?"
Tiểu Hôi Cầu buồn rầu nói:"Sẽ không vui, vậy con không nuôi nó."
Hai người thả hồng hồ về nơi Tiểu Hôi Cầu nhặt được. Hồng hồ lấy lại được tự do đi về phía trước hai bước, lại ngoái đầu nhìn lại cha con hai người.
Tiểu Hôi Cầu phất tay với nó: "Tạm biệt tiểu hồ ly, hôm nào hãy đến chơi với ta ngao!"
Hồng hồ run run, liên tục lắc đầu.
Bạch Đồ nói: "Linh thức ngươi đã mở, tu luyện cho tốt, đừng lầm đường lạc lối, làm hại sinh linh."
Hồng hồ nhìn Bạch Đồ thật sâu, cũng không biết có nghe hiểu hay không, nó nhanh chóng xoay người chạy vào rừng cây, không còn bóng dáng.
Tiểu Hôi Cầu hỏi: "Nói cách khác, sau này tiểu hồ ly cũng có thể biến thành người sao?"
"Bây giờ thì chưa biết, xem cơ duyên của nó đi." Bạch Đồ nói: "Đi, về nhà."
Hai người đang định trở về, Bạch Đồ đột nhiên cảm nhận được gì quay đầu nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây.
Chỉ trong chốc lát, một bóng dáng quen thuộc đi về phía họ từ trong rừng.
Bạch Đồ ngạc nhiên, vô thức nắm chặt tay Tiểu Hôi Cầu gật đầu với hắn: "Lăng Vi Quân."
Lăng Vi Quân vẫn như lúc còn ở Thiên Diễn Tông, không nhanh không chậm đi tới chỗ Bạch Đồ thi lễ với y: "Tiên Quân Chiêu Hoa."
Tiểu Hôi Cầu cau mày, kéo kéo ống tay áo của Bạch Đồ: "Cha, người đó..."
Bạch Đồ không tiếng động lắc đầu với bé.
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Hôi Cầu, ánh mắt Lăng Vi Quân rơi lên người bé, chỉ là nhàn nhạt lướt qua không nói gì.
Bạch Đồ nhàn nhạt nói: "Trở về hãy nói."
Bạch Đồ dẫn Lăng Vi quân về đình viện.
Hai người ngồi ở nhà