Chân Bạch Đồ vừa định bước vào cửa mạnh mẽ rút trở lại. Y chột dạ đợi trước cửa một lúc, từ xa thấy vu y đã đổi thuốc cho Vân Dã xong đi ra mới đi vào.
Vu y vừa mới giáo huấn Vân Dã xong, sắc mặt không tốt tức giận ngồi lên xe kéo nghênh ngang đi.
Vất vả có chút hảo cảm trước mặt vu y, lần này về không.
....Được rồi.
Lúc Bạch Đồ đi vào trong điện, Vân Dã đã thay xong y phục đang nằm trên giường.
Thấy Bạch Đồ đi vào, Vân Dã hỏi: "Tiểu Hôi Cầu sao rồi?"
"Ở chung với Nam Kiều, còn chưa có tỉnh." Bạch Đồ nói: "Ta đã nói cho Nam Kiều chút nữa chờ Tiểu Hôi Cầu tỉnh ngủ thì trực tiếp đưa về đây."
"Như vậy cũng tốt." Vân Dã cười nói: "Tiểu gia hỏa kia vẫn luôn dích sư tôn, hại con không có thời gian ở chung một chỗ với sư tôn."
Bạch Đồ im lặng đi tới rót cho hắn ly nước.
Vân Dã mới vừa bị vu y dạy dỗ một hồi, nhận lấy ly Bạch Đồ đưa tới liên ai oán: "Sư tôn thật quá đáng, mình trốn ở bên ngoài để một mình con bị mắng."
Hắn liếm liếm vết thương trên môi, ủy khuất nói: "Này cũng không phải là con làm."
Má Bạch Đồ nóng lên nói sang chuyện khác: "Vu y nói thương thế của con thế nào?"
"Không có trở ngại, dưỡng dưỡng mấy ngày là tốt." Vân Dã trả lời, lại kéo trọng tâm câu chuyện về: "Con mặc kệ, sư tôn có lỗi với con sư tôn không định bồi thường cho con sao?"
Lúc Vân Dã nói lại cười vô cùng không đứng đắn, Bạch Đồ bất mãn: "Nhưng rõ ràng là con...."
Vân Dã lập tức đổi thành dáng vẻ đáng thương, đôi mắt không tiếng động lên án.
Lời vừa tới miệng Bạch Đồ đã nuốt xuống.
Trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, bị người này ăn tới gắt gao nhẫn nhịn nói: "Con muốn thế nào?"
Vân Dã ngoắc ngoắc ngón tay với y.
Bạch Đồ tiến tới, Vân Dã thì thầm bên tai y: "Muốn sư tôn hôn con."
Bạch Đồ lập tức lui về phía sau nửa bước, tức tới nghiến răng: "...Vân Dã!"
"Con đây." Vân Dã nhìn chằm chằm vành tai nhanh chóng đỏ như phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng thú vị: "Thì ra lúc sư tôn xấu hổ lỗ tai sẽ đỏ, trước đó con vẫn luôn không chú ý tới."
"Ngươi...."
Vân Dã nghiêng đầu: "Sư tôn thật sự không chịu?"
Hắn nhấp một ngụm nước đặt ly ở một bên, nhàn hạ dựa đầu giường lo lắng nói: "Nếu sư tôn đã không chịu cũng không còn cách nào, chỉ là chút nữa đại nhân vu y hỏi cũng đừng trách đệ tử nói thật."
"...Mấy tiểu nha đầu bên người đại nhân vu y đều thích nói chuyện phiếm, quay đầu là toàn bộ Ma Uyên đều biết, đường đường Tiên Quân Chiêu Hoa lại lòng dạ hẹp hòi, thích cắn người khi tức giận."
Bạch Đồ nghiêng đầu không nhìn hắn, lỗ tai đỏ hơn.
Ý cười trong mắt Vân Dã càng sâu: "Da mặt sư tôn mỏng như vậy, người chịu được sao?"
"Con đừng nói nữa." Bạch Đồ không nhịn được cắt ngang, nhanh chóng cúi người chạm một cái lên môi hắn: "Như vậy được rồi đúng không?"
Tốc độ kia thật sự là nhanh tới mức bất ngờ không kịp đề phòng, Vân Dã nhịn không được cười lên.
Bạch Đồ xấu hổ: "Con cười cái gì?"
Vân Dã thu lại nụ cười nghiêm túc lắc đầu: "Vậy sao được, đây không phải là sư tôn có lệ con sao?"
Hắn ngồi dậy giang hai cánh tay với Bạch Đồ, ôn nhu nói: "Nếu sứ tôn không biết, lại đây, con có thể dạy người."
"Không, không cần!" Mặt Bạch Đồ nóng như bị lửa đốt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, chịu đựng sự xấu hổ: "Con nhắm mắt lại."
Vân Dã ngoan ngoãn nhắm mắt.
Không lâu lắm một thứ ấm áp đặt lên môi hắn.
Bạch Đồ thử thăm dò hôn lên môi Vân Dã nhưng lần này không có lập tức dời đi. Y học những gì Vân Dã đã làm trước đó, môi nhẹ nhàng cọ cọ môi đối phương, tách đôi môi mát lạnh kia, chậm rãi đưa đầu lưỡi vào.
....Sau đó, động tác dừng lại tại đây.
Bạch Đồ khẩn trương tới quên hô hấp, đầu trống rỗng, toàn thân cứng đờ đến động cũng không dám động, tiến không được lùi cũng không xong.
Đột nhiên cửa điện bị đẩy ra, một thân ảnh nhỏ chạy vào phòng: "Cha, a cha, con đã về..."
Tiểu Hôi Cầu còn chưa nói xong đã thấy hai người cha của mình, kinh ngạc mở to hai mắt.
....Sau đó liền bị Chỉ Phong đi theo bé che mắt.
Bạch Đồ run lên, vô thức muốn giãy dụa ra khỏi lòng Vân Dã, lại không đứng vững ngược lại ngã về trong lòng hắn.
Chỉ Phong cũng lúng túng không thôi, nàng thì thầm với Tiểu Hôi Cầu: "Tiểu hài tử không thể nhìn." rồi nhanh chóng nói với hai người kia: "Tôn thượng và Tiên Tôn tiếp tục, thuộc hạ mang tiểu thiếu chủ ra ngoài chơi."
Nói xong liền ôm lấy Tiểu Hôi Cầu bay nhanh.
Bạch Đồ: "..."
Cửa điện khép lại, Bạch Đồ giãy ra khỏi lòng Vân Dã, giơ tay đánh một chưởng lên vai không có bị thương của đối phương.
Vân Dã bị đau "ngao" một tiếng, quay lại giường.
Bạch Đồ không thèm nhìn hắn, tức giận hừ lạnh xoay người ra cửa.
Mấy ngày sau Bạch Đồ đề phòng Vân Dã, vân Dã không tìm được cơ hội nào thân cận với Bạch Đồ.
Vết thương Vân Dã dần tốt lên, Bạch Đồ cũng không thời thời khắc khắc chăm sóc hắn, cuối cùng cũng có thời gian bắt đầu quan tâm việc luyện kiếm của Tiểu Hôi Cầu.
Ngày hôm đó, Bạch Đồ tới trường luyện võ xem Tiểu Hôi Cầu luyện công.
Tiểu Hôi Cầu thừa kế ưu điểm hai vị phụ thân, thiên phú trên kiếm thuật cực cao, chưa mấy ngày đã bài bản hẳn hoi.
Nam Kiều thân là hộ pháp còn có rất nhiều sự vụ cần làm, không thể thời khắc canh giữ chỉ dạy Tiểu Hôi Cầu, lúc này chỉ còn hai thị tòng đi theo Tiểu Hôi Cầu, một mình bé luyện kiếm.
Bạch Đồ thu liễm hơi thở, một bên nhìn trộm đi tới.
"Một kiếm này vững vàng hãy xuất, không cần sốt ruột, lưỡi kiếm chém ngang sẽ có lực hơn."
Tiểu Hôi Cầu mới chú ý tới cha mình tới.
Bé buông kiếm nhào vào lòng Bạch Đồ: "Cha, người đến đây lúc nào nha, sao không lên tiếng ngao."
Bạch Đồ lau mồ hôi trên mặt bé, cười nói: "Không phải là sợ làm phiền con sao? Sao, học kiếm thuật vui không?"
Tiểu Hôi Cầu nhăn mũi: "Không vui, mệt quá ngao."
Bạch Đồ nhéo mặt bé: "Mỗi ngày con luyện nửa canh giờ cũng cảm thấy mệt mỏi? Con biết trước đây a cha học kiếm thuật mỗi ngày luyện bao lâu không?"
"Không biết ngao..."
"Ít nhất cũng có bốn năm canh giờ." Bạch Đồ nói: "A cha con học cái gì cũng không nỗ lực, chỉ có kiếm thuật là tốt, Tiểu Hôi Cầu cũng phải học tốt kiếm thuật mới được."
Tiểu Hôi Cầu: "Ngao! Con sẽ cố gắng!"
Bạch Đồ gật đầu nhận lấy kiếm mộc nhỏ trong tay bé, ôn nhu nói: "Kiếm thuật không chỉ một hai ngày là có thể luyện thành, không cần sốt ruột, cha tới dạy con."
Vì vậy khi Vân Dã đi tới trường luyện võ, nhìn thấy cảnh tượng Bạch Đồ nắm tay Tiểu Hôi Cầu dạy bé từng chiêu thức.
Chân mày Vân Dã không dấu vết nhíu lại, đi lên phía trước: "Con nói sao không thấy sư tôn đâu, thì ra là ở chỗ này."
Hắn lấy một bọc kẹo mạch nha, quơ quơ với Tiểu Hôi Cầu: "Tiểu Hôi Cầu, có muốn ăn kẹo không, mau tới đây."
"A cha!" Lực chú ý của Tiểu Hôi Cầu lập tức bị kẹo hấp dẫn, quả quyết bỏ kiếm chạy tới chỗ Vân dã.
Vân Dã đưa túi kẹo cho bé, thì thầm nói: "Con đi chơi một chút đi, đừng cả ngày luyện kiếm luyện luyện như cha con, cả ngày chỉ biết kiếm thuật."
"Ngao ngao!"
Tiểu Hôi Cầu ôm kẹo chạy ra trường luyện võ, Bạch Đồ đi tới bất mãn nói: "Ta nghe thấy."
Vân Dã lập tức túng: "Sư tôn đừng giận, con chỉ nói chơi."
Bạch Đồ từ chối cho ý kiến, đang định nói thêm gì nữa lại bị Vân Dã thừa cơ y chưa chuẩn bị đút một viên kẹo vào trong miệng y.
Vị ngọt tan trong miệng làm Bạch Đồ ngây người, ngay cả điều mình muốn nói cũng quên.
Vân Dã nghiêng đầu nhìn y hỏi: "Ngọt sao?"
"Ân." Bạch Đồ ngậm kẹo, cảm thấy ngọt tới trong lòng. Thanh âm y mềm xuống hỏi: "Đại nhân vu y cho người xuống giường rồi sao, sao lại chạy loạn khắp nơi?"
Vân Dã: "Con đã sớm tốt, chính là đại