Mang thai lần thứ hai, cơ thể Bạch Đồ không có phản ứng dữ dội như lần trước, có thể nói là xe chạy đường quen.
Duy chỉ có Vân Dã chuyện bé xé ra to làm y nhức đầu.
Kể từ khi biết Bạch Đồ mang thai, Vân Dã đối với y càng thêm cẩn thận từng li từng tí, từng giây từng phút lo lắng cơ thể y khó chịu, hận không thể đặt trong lòng bàn tay chăm sóc.
Một hai ngày còn tốt, như lâu ngày khiến y có chút không chịu nổi.
"Vân Dã, rốt cuộc con đang làm gì?" Bạch Đồ nhẫn rồi nhẫn, rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu từ sách lên, cúi đầu nhìn người đang gối lên đùi y.
Mặt Vân Dã dán bụng Bạch Đồ, ôn nhu nói: "Con đang nói chuyện với Tiểu Mao Đoàn."
Hài tử còn chưa ra đời, tên cũng đã định.
Dù nam hay nữ cũng gọi Tiểu Mao Đoàn, đại danh là Vân Nặc do Tiểu Hôi Cầu chọn lúc trước.
Bụng Bạch Đồ chưa hiện rõ, bụng vẫn bằng phẳng như trước.
Vân Dã cọ cọ đầu trên bụng y, thanh âm ấm ấm mềm mềm: "Tiểu Mao Đoàn, sao con còn chưa ra, cha mang con rất vất vả a...."
Bạch Đồ: "...."
Tên này là đồ ngốc đi.
Bạch Đồ không chịu nỗi kéo Vân Dã lên, giáo huấn: "Ngoan ngoãn xử lý sự vụ, không được náo loạn."
Từ khi Bạch đồ mang thai, đại nhân Ma tôn trực tiếp dời hết sự vụ Ma Uyên tới Kỳ Minh Sơn xử lý, một tấc không rời coi chừng Ma hậu nhà mình. Dù Bạch Đồ cảm thấy không hợp quy củ nhưng không lay chuyển được Vân Dã nên chỉ đành thỏa hiệp.
"Vâng, không náo." Vân Dã thuận miệng đáp, cúi đầu hôn nhẹ lên ngón tay Bạch Đồ, lại lại gần tai Bạch Đồ, thì thầm: "Hôm nay sư tôn cảm thấy thế nào? Có khó chịu không? Có cần con..."
"Không cần." Không đợi hắn nói xong, Bạch Đồ đẩy hắn ra, kiên quyết từ chối.
Có trải qua lúc trước, Vân Dã lo lắng Bạch Đồ vì mang thai mà tổn hao linh lực, thường dùng miệng độ linh khí cho y. Vừa mới bắt đầu là thực sự độ linh khí nhưng dần dần, tần suất ngày càng cao, chưa nói hai câu đã dính y hôn y.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra mục đích không tinh khiết của người này.
Vân Dã không chịu bỏ qua: "Hiện tại sư tôn đương nhiên không cảm thấy cái gì, nhưng đợi tới khi linh lực thực sự không đủ sẽ cảm thấy khó chịu."
Dứt lời còn bổ sung một câu: "...Con là vì tốt cho hài tử."
Bạch Đồ bị hắn cuốn lấy tới không còn cách nào, nghĩ nghĩ trao đổi với hắn: "Vậy cũng không cần độ linh lực từng giây từng phút, nhiều nhất... nhiều nhất là hai lần một ngày là đủ."
Y cảm thấy chủ ý này rất ttoos, tiếp tục lập kế hoạch: "Hai lần một ngày là đủ rồi, buổi sáng và buổi tối, lúc khác không được lộn xộn."
Vân Dã nghiêm túc lắc đầu: "Như vậy sao được, ít nhất phải năm lần, không đúng sáu bảy lần mới được."
Bạch Đồ: "Hai lần."
"Bảy lần."
"...Kia ba lần?"
"Bảy lần."
Bạch Đồ hạ quyết tâm: "Vậy thì năm lần, không thể nhiều hơn."
Vân Dã mỉm cười: "Được."
Hắn nói xong liền cúi đầu ấn Bạch Đồ lên ghế dựa hôn thật sâu.
Bạch Đồ bị hắn hôn tới choáng váng mê man, lúc được buông ra hô hấp dồn dầp.
Y thở dốc tựa lưng vào ghế, thấy đối phương còn muốn thì từ chối: "Mới nói xong, đã một lần, mau buông ra."
"Sư tôn nói gì vậy." Vân Dã cắn nhẹ lên lỗ tai đỏ bừng của y, thấp giọng nói: "Chỉ nói là độ linh lực mà thôi, nãy con lại không độ linh lực cho người."
"....Hôn Ma hậu của mình, dù sao cũng không cần đếm đi."
Bạch Đồ: "..."
A.
Nói chung chuyện độ linh khí chỉ có thể kết thúc khi hết mang thai, dù sao tuy Bạch Đồ đôi khi cảm thấy Vân Dã quá dính người nhưng cũng không ghết.
Nhưng còn một chuyện khác cũng khiến y không thể nhịn.
Hôm đó Bạch Đồ luyện chữ bên cửa sổ, một con thỏ xám nhỏ chạy từ ngoài sân tới, trực tiếp nhảy lên bệ cửa sổ: "Cha ngao!"
Bạch Đồ vội vàng tiếp lấy bé: "Sao vậy?"
Mũi thỏ xám nhỏ nhăn lại, giận dữ cáo trạng: "A cha.... a cha lại bắt đầu rồi!"
Bạch Đồ im lặng trong chốc lát, ôm Tiểu Hôi Cầu ra cửa. Mới vừa ra ngoài liền nghe được tiếng sáo chói tai kinh động lòng người.
Bạch Đồ: "..."
Vân Dã nghe gia đình dưới chân núi kia nói chơi nhạc cho thai nhi có hiệu quả dưỡng thai rất tốt.
Đúng vậy, dưỡng thai.
Từ khi hắn biết được chuyện này liền tìm khúc phổ sáo trúc, bắt đầu luyện thỏi trên Kỳ Minh Sơn.
Thiên phú tu luyện của tôn chủ Ma Uyên rất tốt nhưng trên nhạc lý lại không như vậy. Bạch Đồ sớm biết hắn không có chút thiên phú trên nhạc lý nhưng thấy đối phương vô cùng hăng hái, y cũng không muốn đả kích liền tùy hắn
Nhưng chưa qua hai ngày Bạch Đồ đã hối hận.
Bởi vì thực sự....khó lọt tao.
Có lẽ Vân Dã cũng hiểu trình độ của mình nên khi luyện tập cố ý tránh Bạch Đồ, còn bày cấm chế ở ngoài đình viện tránh y bị tiếng sáo quấy nhiễu.
Bạch đồ không bị quấy rầy nhưng những sinh linh khác trên Kỳ Minh Sơn lại không may mắn như vậy.
Thỏ xám nhỏ ở trong lòng Bạch Đồ tức giận nói: "A cha cứ luôn thổi như vậy, đám Tiểu Ly sẽ không chơi với con."
Đoạn thời gian này Tiểu Hôi Cầu làm quen không ít bằng hữu ở đây, nào là Tiểu Lộc Tiểu Dương Tiểu Ly Miêu, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Hôi Cầu, một đám động vật nhỏ vui sướng diễu võ dương oai trên núi.
Mấy ngày nay Vân Dã luyện tập thổi sáo ở trên núi khiến đám động vật nhỏ đó chịu không nổi, cả ngày trốn trong động không chịu ra ngoài.
Bạch Đồ thầm bật cười ôm chặt thỏ con trong lòng: "Được, để cha nghĩ cách."
Bạch Đồ dẫn Tiểu Hôi Cầu vào rừng, xa xa thấy Vân Dã va vấp thổi sáo. Tiểu Hôi Cầu vừa nghe thấy âm thành này hai tai lập tức cụp xuống, dùng chân trước đè chặt lên, dáng vẻ cực kỳ thống khổ.
Bạch Đồ mới vừa đi vào tiếng sáo đúng lúc ngừng lại.
Vân Dã thu sáo lại xoay người.
Hắn vừa thấy Tiểu Hôi Cầu trong lòng Bạch Đồ, lập tức thu hồi vui vẻ, tiến đến ôm lấy Tiểu Hôi Cầu: "Nói với con bao nhiêu lần rồi, hiện tại cơ thể cha con không tốt, đừng quấn cha ôm con."
Tiểu Hôi Cầu vốn ủy khuất, lại đột nhiên bị rầy một trận, tức giận ngồi gào khóc trong lòng bàn tay Vân Dã: "Ngao ngao ngao ngao ô!"
"Ngao ô! Ngao ngao ô!"
"Ô..."
Tiểu Hôi Cầu bị rầy tới thành thật, nằm trong lòng bàn tay Vân Dã không dám nói nữa, đáng thương nhìn Bạch Đồ.
Dáng vẻ giáo huấn nhi tử nhà mình lập tức đổi thành vẻ ôn nhu, nói với Bạch Đồ: "Sao người cũng tới? Cơ thể khó chịu sao?"
"Không có." Bạch Đồ nhìn Tiểu Hôi Cầu, thanh âm thấp xuống: "Trước