Chương 117Hai Hay Một?
Khúc Sầm Sĩ đang trốn sau bụi cây giật mình vì tiếng chuông, luống cuống lấy điện thoại ra, nhanh như chớp nhấn nút nghe để cắt đứt chuông điện thoại.
Tiếng Trương cục trưởng vang lên, đầu dây bên kia dường như có chút hỗn loạn, lúc ông nói chuyện có vẻ còn đang cố lấy lại hơi: “Thị Tử hả, mau qua đây đi! Tòa nhà Vân Thiên, tầng trên cùng, có một cảnh sát là người ở đồn cũ của con đó, tay cầm chuỗi hạt đi lên lầu, mà hắn như bị quỷ ám ấy.”
“Chuỗi hạt?” Tuy cục trưởng không nói rõ ràng nhưng hắn cũng có thể đoán đại khái. Hắn cúp máy nói: “Lý Gia Mưu đang ở cao ốc Vân Thiên!”
Trên xe mọi người cũng đang đổ dồn sự chú ý sang hắn khi nghe điện thoại đổ chuông, nghe Thị tử nói thì Mập đang ngồi ở ghế lái xe lập tức nổ máy. Thị Tử xông tới, kéo Lôi Lôi chạy về xe, chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi khuôn viên trường học.
Trên xe, Thị Tử gọi lại cho cục trưởng, nhưng người nghe máy không phải là ông. Người kia nói: “Là Khúc Sầm Sĩ sao?”
“Đúng vậy, bên đó mọi việc ra sao rồi? Bác Trương đâu?”
“Cục trưởng lên lầu rồi.”
“Chuyện là thế nào vậy?” Trong thời gian qua rõ ràng Lôi Lôi đã trở thành mục tiêu, sao đột nhiên đổi thành người khác, lại còn lớn chuyện tới vậy nữa?
Người kia trầm giọng: “Lúc đầu có người gọi điện tới báo án, nói có người chết ngay trước của tòa nhà Vân Thiên. Lúc cấp cứu tới thì người đã tử vong. Pháp y tới, sau khi kiểm tra thì nói là đột tử, từ băng ghi hình CCTV cũng không thấy có vấn đề gì, càng khẳng định là đột tử. Cảnh sát khu vực tới kiểm tra hiện trường thì không hiểu sao một cảnh sát hình như gọi là A Hoa [Hoa trong Trung Hoa nha, không phải bông hoa =)) ] lại lấy một chuỗi hạt ở tay thi thể.
Mọi người đều không để ý tới người cảnh sát cầm chuỗi hạt kia, đến khi đội trưởng họ phát hiện ra không thấy hắn đâu, gọi điện cho hắn thì nghe hắn nói rằng mình đang ở trên sân thượng, chuẩn bị nhảy xuống.
Bọn tôi đã gọi phòng cháy, nhưng mà tòa nhà này ít nhất hơn 20 tầng, cục trưởng đi lên khuyên hắn rồi. Nói chung lẽ ra chuyện này phải giữ bí mật nhưng tôi không hiểu sao cục trưởng muốn nói rõ cho cậu biết.”
“A Hoa sao?” Khúc Sầm Sĩ biết người nào, dù sao cũng là đồng nghiệp mấy tháng, hơn nữa trước đây đội trưởng Béo từng dặn hắn nếu xảy ra vụ án đột tử như vậy thì phải cất chuỗi hạt đi đầu tiên, nhìn cho kỹ xem chuỗi hạt làm sao biến mất.
Hắn không có ở đó thì nhiệm vụ này dĩ nhiên sẽ được giao cho người khác, xem ra A Hoa chính là người được giao nhiệm vụ lần này. Nhưng mọi người chắc đều không nghĩ tới chuyện sẽ thành ra như vậy, nếu biết trước chuyện này, đội trưởng Béo chắc chắn tuyệt đối sẽ không bảo A Hoa làm vậy.
Mập lái chiếc SUV chạy như bay trên đường.
10 giờ tối, đường phố tương đối vắng vẻ, Mập lần thứ ba vượt đèn đỏ, vì né người đi bộ mà hắn hất đuôi xe như một hình chữ S đầy hoa lệ khiến mọi người trên xe bị dồn về một bên, rồi lại dồn sang bên kia.
Hạnh Phúc la to: “Lái chậm lại chút đi, cho dù bên kia gấp sao thì cũng không cần đi vậy chứ, mọi chuyện đang trông cậy vào chúng ta tới xử lý, đừng có để chúng ta trên đường đi đã xảy ra chuyện được không?”
Mập vẫn lái nhanh như thế, quay đầu sang nhìn Hạnh Phúc cười nói: “Yên tâm đi, mười sáu tuổi tôi đã lái xe quân dụng của ba rồi, cũng là xe SUV kiểu này, đảm bảo không có chuyện gì đâu.”
Lôi Lôi không lên tiếng, ngồi co rúm ở băng ghế sau, nhưng trong lòng lại khá cao hứng, ít nhất đêm nay cô bé sẽ không có việc gì, ít nhất việc đáng sợ này sẽ có thể lùi lại thêm một ngày.
Chiếc SUV dừng lại bên cạnh xe cảnh sát trước tòa nhà Vân Thiên. Hạnh Phúc xuống xe nói: “Mẹ kiếp, 14 phút tới nơi, xe mình bay hay gì ấy.”
Thần Ca xuống xe sau Hạnh Phúc, mặt không chút biểu cảm. Tiếp theo là Thị Tử, khuôn mặt tái nhợt, cũng may là chưa nôn ọe vì say xe.
Lôi Lôi thì thảm hơn, trừ vài phút lúc đầu cảm thấy may mắn vì không cần sợ hãi nữa thì hơn nửa quãng đường gần như cô nàng chỉ la hét sợ hãi, vừa xuống xe là chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất.
Mập xuống xe, vội bế Lôi Lôi lên hỏi: “Không sao chứ, sao mới thế này mà đã không chịu nổi rồi?”
Lôi Lôi còn cố ra vẻ kiên cường mà lắc đầu.
Hạnh Phúc quay sang nhìn tòa nhà, nói: “Vừa vặn, Mập và Lôi Lôi ở lại, ba chúng ta lên lầu xem sao. Phải chuẩn bị hai việc, một là nghĩ cách cứu người bị quỷ ám, hai là chuỗi hạt kia.”
Thị Tử cũng gật đầu nói: “Chuỗi hạt hẳn chứa hồn người chết, chúng ta đoạt lại thì có khả năng sẽ cứu được người kia.”
Cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Người chết nằm ở ngay mặt đất bên cạnh cổng chính tòa nhà Vân Thiên. Những chuyện đột tử này nếu chỉ là án dân sự thì không sao, nhưng giờ lại có việc người cảnh sát kia xảy ra, thật sự đến cả cục trưởng cũng bị kinh động.
Có hơn chục chiếc xe cảnh sát đang dừng ở đây, Khúc Sầm Sĩ đương nhiên sẽ không hiên ngang đi vào tòa nhà như vậy, mà bọn hắn đi vòng sang một tòa nhà khác rồi tính toán đi vào Vân Thiên. Không nên quá nghênh ngang mà vào, nếu không Trương cục trưởng cũng không phải sa thải Khúc Sầm Sĩ vì muốn điều tra vụ án này.
Ba người đi vòng quanh Vân Thiên, sang cửa hông của tòa nhà, nhưng đang đi đột nhiên Khúc Sầm Sĩ dừng lại khiến cho
“Có mang theo.” Thần Ca đáp, đi vòng qua cả hai vào trong tòa nhà. Hạnh Phúc cũng đang định đi vòng qua Khúc Sầm Sĩ để vào, nhưng đi được mấy bước thì cảm thấy Khúc Sầm Sĩ không đi theo, cô quay đầu lại nhìn hắn: “Này, không đi lên à, không đi cũng được, cứ để cho hai chúng tôi là được.”
Cô không biết, lúc này Thị Tử đang dồn hết tâm tư vào nhà hàng sushi bên kia đường, một cô gái trẻ mặc bộ đồ cosplay miếng sushi thật dày đang đứng ở cửa phát truyền đơn. Thị Tử vội quay mặt đi, theo mọi người lên lầu.
Hắn không nói với Hạnh Phúc và Thần Ca rằng hắn vừa nhìn thấy Thiên Ti. Thiên Ti đứng ở ngã tư quay người đi vào nhà hàng sushi kia.
Thiên Ti sao lại ở đây? Chẳng lẽ chuyện này không phải do Lý Gia Mưu ra tay mà là Thiên Ti sao? Trong lòng Thị Tử loạn cả lên khiến hắn không để ý xung quanh. Hạnh Phúc và Thần Ca đã rẽ vào thang máy, nhưng hắn vẫn cứ cắm đầu đi tới trước, nếu không phải Hạnh Phúc gọi hắn thì chắc hắn đã đi qua cả thang máy rồi.
Trên tầng thượng tòa nhà, tầng 22, gió rất lớn. Từ khi nghe được thông tin A Hoa ở tầng cao nhất cho tới lúc bọn họ tới nơi cũng phải hơn hai mươi phút. Trong hai mươi phút này nếu không phải cảnh sát cố đứng ngăn cản thì có lẽ bọn hắn tới nơi chỉ nhìn thấy thi thể mà thôi.
Ba người tới nơi thấy cục trưởng Trương đã đứng đó tay hơi run run châm thuốc lá. Không biết do gió quá lớn, hay do bật lửa hỏng mà ông châm thuốc mãi không được.
Thị Tử bước tới châm lửa cho ông, nói: “Trương bá bá, bọn con tới rồi.”
Lúc này cục trưởng Trương mới ngẩng đầu lên nhìn bọn hắn, gật đầu: “Tới rồi, được rồi, qua xem A Hoa đi.”
A Hoa đã bị còng tay vào lan can, mím môi thật chặt, nhưng mắt thì trợn tròn, mắt không có tiêu cự nhìn trừng trừng về phía trước.
Trên sân thượng chỉ có bốn cảnh sát là Trương cục trưởng, đội trưởng béo, Tô Minh và Hoàng Vũ Hạo. Hai người kia đều thuộc đội của đội trưởng Béo, cũng là đồng nghiệp cũ của Thị Tử.
Cục trưởng hút thuốc cố trấn tĩnh lại rồi nói: “Tôi muốn nói mọi người như vầy, chuyện hôm nay ở đây, chuyện gì xảy ra cũng coi như không biết, không thấy, bất kể ai có hỏi gì cũng bảo là không biết. Chuyện này cứ giữ trong lòng cho đến tận khi xuống mồ đi.”
Đội trưởng béo trước đây từng báo cáo chuyện này với cục trưởng Trương nên hắn cũng đã biết chuyện này, vội gật đầu đáp: “Cục trưởng, chúng ta đều không phải trẻ con nên vẫn biết phải đúng mực, nếu không từ đầu tôi đã không cản nhiều người lên đây, giờ chỉ còn vài người chúng ta, ông yên tâm. Người tôi dẫn theo cũng toàn người hiểu chuyện.”
Cục trưởng gật đầu, nhìn Thần Ca và Hạnh Phúc nói: “Giao cho mọi người, có cả Hạnh Phúc nữa hả, tôi tin Hạnh Phúc có thể làm được.”
Hạnh Phúc cười nhẹ: “Trương bá bá còn nhớ cháu sao, chuỗi hạt đâu rồi?”
Đội trưởng Béo nói: “Trong miệng hắn, lúc chúng tôi lên tới nơi đã kéo hắn xuống rồi nhưng mà hắn vẫn đòi nhảy lầu. Tôi nghĩ tới chuyện chuỗi hạt nên tính đoạt lấy, ai ngờ hắn đem chuỗi hạt ngậm luôn vào miệng, chắc không nuốt được, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào cảm, đành còng hắn lại thôi.”
Thị Tử thở dài, cố dứt bản thân khỏi hình ảnh Thiên Ti vừa thấy dưới lầu ban nãy mà quay trở về với thực tại. Hắn nói: “Lúc Gà xảy ra chuyện bọn tôi có chạy tới xem thi thể, khi đó có một hạt châu lăn ra từ trong miệng nó, lúc đó Thần Ca cũng có mặt, ai cũng thấy hạt châu lăn ra từ miệng nó nhưng chỉ trong vòng một hai giây gì đó, hạt châu biến mất trước mắt mọi người.”
Thần Ca gật đầu xác nhận lời Thị Tử nói.
Hạnh phúc nói: “Nói cách khác, cho dù chúng ta lấy chuỗi hạt ra thì nó cũng có khả năng sẽ biến mất?”
“Ừ, người ở dưới lầu thì chúng ta chắc chắn không cứu được rồi, còn A Hoa thì trên người không có quỷ ám, chỉ có quỷ khí vô cùng mạnh.” Thị Tử nói. Tình cảnh lúc này còn khó khăn hơn lúc bọn hắn bàn trên xe nhiều, hắn có thể thấy quỷ, nên chắc chắn A Hoa không bị quỷ ám. Như vậy, thứ khống chế A Hoa chính là chuỗi hạt kia.
Hạnh Phúc cùng Thần Ca đều trầm mặc, nhìn A Hoa đang bị còng tay lại vào lan can, suy nghĩ xem làm sao cứu.
Nếu A Hoa mà nuốt chuỗi hạt, liệu anh ta có chết theo không?
Có quá nhiều thứ phải tính toán, bọn hắn phải suy xét thật kỹ rồi mới quyết định.