Chuong 36
Manh Mối Chỉ Về Phía Tinh Duyên
Bữa tối bọn hắn ăn ở nhà Gà.
Sau khi đưa Thiên Ti thì Khúc Sầm Sĩ gọi cho Mập, xác định ăn tối ở nhà của Gà.
Theo phong tục thì bọn hắn là bạn thân, cần đến nhà an ủi trưởng bối. Còn theo lý lẽ của bọn hắn, thì vừa vặn tìm cớ để tìm ra manh mối từ nhà của Gà.
Vợ của Gà không có nhà. Thai cũng khá lớn nên sảy thai xong cô còn nằm viện, do người nhà mẹ đẻ chăm sóc. Cả căn biệt thự chỉ còn hai người già với nhau. Trong phòng khách vẫn còn chiếc nôi chuẩn bị cho đứa bé khiến mọi người đều cảm thấy chua xót.
Bọn hắn đi vào nhà, nhìn hay người lớn như già thêm cả chục tuổi.
Bọn hắn lên lên từ nhỏ với nhau nên cũng chẳng xa lạ gì nhau. Khúc Sầm Sĩ đi vào bếp nấu ăn, còn Mập ngồi nói chuyện.
Trong phòng khách, hắn an ủi hai người, nói chuyện, rồi cũng bảo chốc nữa bọn hắn sẽ dọn dẹp đồ đã chuẩn bị cho đứa nhỏ, tránh ông bà lại thương tâm.
Đây cũng là phong tục. Đồ của đứa nhỏ sinh non không thể giữ lại.
Bữa cơm do Khúc Sầm Sĩ nấu quả thật không thể nuốt, ấy vậy mà hai người lớn ăn thật nhiều. Dì nói: “Thị Tử à, đấy là bữa cơm ngon nhất mấy hôm nay đó. Thái Kiệt nhà ta nấu cơm cũng như vậy, rau chỗ cháy chỗ chưa chín, con nấu ăn y như nó vậy.”
Khúc Sầm Sĩ vẻ mặt xấu hổ, không biết là đang được khen hay chê nữa.
Ăn cơm xong, Mập lấy cớ dọn dẹp cho Gà nên lên phòng của hắn. Đây cũng là phong tục.
Ngày hồi hồn - sau ngày chết bảy ngày thì phải đốt hầu hết đồ vật của người chết cho họ, cũng phải thu dọn đồ đạc lại cho họ.
Nếu kỹ, thì tới cả chiếc giường cũng đốt theo. Còn không thì, chỉ cần chăn chiếu, quần áo, ảnh chup, vài thứ đồ thường dùng là được.
Sau khi được cho phép, hai người bọn hắn đi vào phòng của Gà. căn phòng vẫn còn dán chữ Song Hỉ đỏ chói trước cửa, căn phòng thật gọn gàng, đầu giường treo ảnh cưới, trong ảnh Gà cười thật xán lạn.
Khúc Sầm Sĩ nhìn ảnh chụp nói: “Gà, bọn tao nhất định sẽ tìm được kẻ đã hại mày.”
“Bớt nói vô nghĩa, tìm xem có manh mối gì không, cơ hội khó kiếm đó.”
Nói xong hai người liền phân công nhau tìm kiếm, ngăn bàn, tủ đầu giường… hơn mười phút sau nghe có tiếng bà Khúc gọi với lên: “Thị Tử, hai đứa tới đâu rồi? Đừng làm đồ đạc rối loạn. Không chừng Tiểu Kiều còn về đó.”
Ba gia đình ở khá gần nhau, Mập và Khúc Sầm Sĩ sang đây ăn cơm thì hai nhà chắc chắn cũng biết, cùng sang an ủi người già cũng bình thường.
Tiểu Kiều mà bà nói tới chính là vợ của Gà. cho dù đứa nhỏ không còn, nhưng cô ấy vẫn là dâu con trong nhà, khi mà con dâu chưa tái giá thì cả nhà vẫn tôn trọng người con dâu này.
Khúc Sầm Sĩ lập tức đáp lời: “Không đâu, bọn con biết mà.”
Nói xong, Khúc Sầm Sĩ mở tủ quần áo lục lọi áo khoác của Gà. Có tiếng bước chân lên lầu, khiến bọn hắn khẩn trương. Vốn dĩ, việc sửa sang dọn dẹp của bọn hắn là quang minh chính đại, nhưng bởi vì chột dạ nên động tác có chút lỗi.
Mập đóng cửa phòng, nhìn về phía Khúc Sầm Sĩ, miệng mấp máy không thành tiếng: “Sao rồi?”
Ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa, giọng bà Khúc truyền đến: “Thị Tử? Sao lại đóng cửa?”
“A, gió thổi!” Khúc Sầm Sĩ nói, đồng thời lấy trong túi áo khoác của Gà ra một mảnh giấy, chưa kịp đọc đã nhét luôn vào túi, đóng cửa tủ lại, nháy mắt kêu Mập mở cửa.
Mập trưng bộ mặt tươi cười mở cửa ra nói: “Bà nội, bà cũng sang à?”
Bà Khúc đi tới, trừng mắt hai người nói: “Thôi, tới ngày đó rồi tính, tới chừng đó Tiểu Kiều cũng về, cùng thu dọn với hai đứa.”
“Dạ.” cả hai ra dáng ngoan ngoãn, đi theo bà Khúc xuống nhà, nói thêm vài câu an ủi rồi ai về nhà nấy.
Về nhà, bà Khúc vào bếp hâm canh cho hắn uống, còn hắn thì vẫn băn khoăn mảnh giấy ban nãy tìm thấy nên lên lầu, vào phòng liền đóng cửa.
Ở dưới bà Khúc hô to: “Gấp gáp gì, uống chén canh rồi ngủ.”
“Con đi vệ sinh!” Khúc Sầm Sĩ kêu, dứt khoát vào buồng vệ sinh, đóng cửa lại. Ngồi ở trên bồn cầu mở tờ giấy kia ra.
Giây tiếp theo, hắn sợ ngây người. Đó là một tờ
Sau vài giây bấn loạn, Khúc Sầm Sĩ vội vàng lấy di động ra , gọi điện thoại cho Mập.
Tiểu Bàn Tử nhanh chóng nghe máy, có lẽ hắn cũng chỉ mới vừa về tới nhà. Nghe Khúc Sầm Sĩ phân tích xong thì Mập nói: “hôm nay tao nói chuyện với đồng nghiệp Gà, nghe nói hôm đó nó phải đi lấy đồ gì đó quan trọng lắm, chẳng lẽ là đi lấy chuỗi hạt sao?”
“Nhưng ngày đó, Tinh Tinh cùng Thiên Ti đều cùng chúng ta ăn cơm a.”
“Có lẽ, nó lấy chuỗi hạt vào buổi chiểu. Sau đó buổi tối đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện này…”
Khúc Sầm Sĩ trong lòng thật sự loạn cả lên, trước đây hắn hoài nghi Tinh Duyên, rồi hết hoài nghi, giờ lại hoài nghi mà thậm chí còn có manh mối chĩa thẳng về phía Tinh Duyên, “Mẹ nó! Lão họ Tang kia nhất định biết gì đó, không thì sao chạy lẹ vậy?!”
“Được rồi, hiện tại đừng nghĩ tới người khác. Chuyện này chỉ còn hai chúng ta theo. Mai tao đi tìm đám lính, coi có tra được hành trình của Gà mấy hôm nay không, còn mày thì chú ý hai chị em kia đi. Thị Tử này, tỉnh táo lên.”
Bên kia dừng một chút, chờ Khúc Sầm Sĩ lên tiếng đồng ý rồi hắn mới tiếp tục nói: “Thị Tử, tỉnh táo đi, lỡ người mày thích là hung thủ thật sự, sau này mày sẽ rất khó xử đó.”
Khúc Sầm Sĩ “ừ” một tiếng, liền cúp máy, cau mày ngồi trên bồn cầu. Hắn biết hiện tại mình ngốc tới mức nào, nhưng mà hắn thật sự đột nhiên có cảm giác muốn búet cánh hoa đếm, xem người hắn thích thực sự là ai? Thiên Ti? Tinh Tinh?
Phiền lòng quá. Hắn gọi cho Linh Tử, máy vừa thông, hắn liền nói: “Thúc, coi bói cho con đi, sau này con cưới ai?”
Nhưng hắn nói xong thì mới phát giác điện thoại chỉ loẹt xoẹt mà thôi, có lẽ là như bao lần trước, Linh Tử đang ở nơi nào đó mà tín hiệu điện thoại bị ảnh hưởng, ví dụ như đang gặp ma.
Khúc Sầm Sĩ bực bội mà vứt điện thoại qua một bên.
Chiếc điện thoại bị bỏ rơi rơi xuống đất.
***
Sáng sớm, Khúc Sầm Sĩ xuống nhà thì ông nội Khúc đã đang ngồi đọc báo bên bàn ăn. Ông ngước lên nhìn hắn qua chiếc mục kỉnh, thấy Khúc Sầm Sĩ vừa mặc áo khoác vừa vào, bốc hai quả trứng nói: “Ông, con ra ngoài.”
Ông Khúc đập tờ báo lên bàn, hừ lạnh: “Cả ngày chỉ biết chạy lông nhông ngoài đường, không lo lắng tới việc làm hay sao hả?”
Bà Khúc bưng cháo ra, nói: “Thôi nào, Thị Tử mới nghỉ làm cảnh sát có mấy ngày đã ý kiến gì? Nhìn đi, con gái nhà cục trưởng XX đó, tốt nghiệp cấp 3 là ở nhà tới giờ, năm sáu năm nay chỉ ăn rồi trang điểm đi chơi, có thấy nhà người ta gấp gì không, nhà mình mới mấy ngày đã nóng nảy.”
Khúc Sầm Sĩ cầm trứng gà trong tay nhủ thầm biết thế đi luôn. Hắn là một đại nam nhân, sao bà lại so sánh với cô gái ở nhà chờ gả đi? Chẳng lẽ ở trong lòng bà, hắn nên mỗi ngày ở nhà, chờ có ai tới cưới sao?
Khúc Sầm Sĩ cười: “Ông nội, cho con chơi vài ngày, khi nào Mập nó về quân doanh con cũng ngoan ngoãn theo lời ông, không ở thành phố A thì sang thành phố B đều được. He he, con đi đã.”
Nói xong hắn là nhanh như chớp chạy, nếu không chạy, còn không biết sẽ nghe được những gì nữa.