Chương 50Tìm Ra Manh Mối
Mập tưởng mình ngon lắm, nhưng tiểu soái ca đáp: “Đương Hạ chú ý nhất là duyên phận.”
Mập ngượng ngùng nói: “Ta với sư phụ các cậu có duyên lắm, lần trước ông ấy còn tặng ta hai câu cơ mà.”
Lúc này, người đã tiếp bọn hắn lần trước tiễn khách ra cửa rồi đi tới nói: “Thực xin lỗi, sư phụ thật sự không có nhà mà. Tôi biết vì sao các vị tới, nhưng sư phụ thực sự đi rồi, chúng tôi thật sự không giúp gì được cả.”
Mập ngoác miệng cười, đổi đề tài.
Tiểu soái ca mang mấy chuỗi hạt màu trắng ra nói: “Bà nội anh mệnh Kim, màu trắng rất hợp với bà, anh nhìn xem thích chuỗi nào?”
Có lẽ vì câu nói ban nãy của Mập: “Tiền, ta có.” làm cho hai anh chàng đẹp trai này vô cùng cao hứng, lấy ra toàn đồ thượng hạng. Mập cũng không chọn qua loa, chọn xong thì ném thẻ tín dụng của mình ra. Tiểu soái ca thuần thục gói hàng, tặng thêm một lá bùa.
Mập nương cơ hội hỏi: “Vậy, ta có thể hỏi không, sư phụ mấy cậu bao giờ về?” chỉ cần ông chủ Tang quang lại thì bí mật của chuỗi vòng 109 hạt trên cổ tay Thị Tử có thể giải đáp thắc mắc rồi.
Nhưng người kia đáp: “Cái này khó nói lắm. Sư phụ tôi đa tài, không chỉ xem bát tự mà còn là một nhiếp ảnh gia. Có khi ôm máy ảnh đi một lần là nửa năm, một năm không chừng.”
“Nửa năm một năm?” Mập kinh ngạc. Trong nửa năm một năm này, nếu như ông chủ không về, vậy việc chuỗi hạt kia không chừng bọn hắn cũng có thể hiểu rõ. Chỉ là Thị Tử có khả năng sẽ gặp nhiều nguy hiểm. “Vậy, có thể cho tôi biết ông ấy đang ở đâu không?”
“Ở Macao.”
“Bài bạc? Mịe. người bán chuỗi hạt mà cũng đi bài bạc à? Nhưng mà, có phải đi mang theo mấy món đồ phong thủy như tì hưu gì đó là kiếm ổn rồi không?”
“Ở Macao vào sòng bạc không thể mang theo mấy thứ đồ phong thủy chiêu tài đâu. Nhưng sư phụ chúng tôi hay đi phóng sinh cá chép ở Quảng Châu, rồi mới đi Macao.”
“Oa! Thông minh!” Mập vô cùng kinh ngạc. Xem ra ông chủ Tang đúng là một người vừa trầm ổn mà vừa thông minh. Hơn nữa, hắn biết nhiều việc như vậy, khẳng định bối cảnh cũng không đơn giản.
Mập cầm theo chiếc hộp rời đi, đã mua được chuỗi hạt thích hợp cho bà nội rồi, vốn hắn cũng không hy vọng biết thêm nhiều tin tức gì. Nhưng có thể thấy, mấy tiểu soái ca này chính là đồ đệ chân truyền của Tang lao bản rồi.
Về xe, Mập hỏi: “Bên Thien Ti có động tĩnh gì không?”
“Không có cái gì cả. Toàn người đi dạo phố, không thấy ai giống như Gà hay người đàn ông cao gầy kia, tay cầm tờ giấy mò tới. Haiz, chán ghê.”
Nhàm chán ngồi ngó, thời gian cứ chầm chậm trôi. Đến hơn 5 giờ chiều, con phố đã vãn người qua lại. Ngõ này không có chợ đêm, nên thường khoảng 6-7 giờ các hàng quán sẽ đóng cửa.
Mập và Thị Tử nhìn người khách cuối cùng rời khỏi Tinh Duyên rồi mới rảo bước tới.
Tinh Tinh đang làm sổ sách, Thiên Ti thì đang lau quầy hàng, thấy bọn hắn thì Thiên Ti vui vẻ: “Thị Tử, Tiểu Bàn, em thấy hai người ngồi trong xe cả ngày nha.”
Thị Tử cau mày, dựa vào quầy, đứng sát Thiên Ti rồi nói: “Tính mời hai người ăn trưa, nhưng mà đông khách quá, muốn gọi đồ ăn thì lại thấy hai người bận bịu. Làm cả ngày rồi, đói chưa? Mình đi ăn tối chung đi, đến nhà hàng xoay nhé, lần trước bữa ăn còn chưa có xong nữa.”
Thiên Ti do dự nhìn về phía Tinh Tinh. Tinh Tinh cũng ngẩng đầu lên, tặnh Thị Tử một nụ cười ngọt ngào: “Không cần, Thị Tử. Chúng ta hôm nay đều mệt mỏi, một hồi còn muốn tắm rửa gì đó.”
“Vậy bọn tôi chờ.” Mập cũng dựa vào quầy, xán lại gần Tinh Tinh, cố vươn người tới, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực cao vút của Tinh Tinh, hít một hơi, cố tìm hương vị ngọt thanh.
Nhưng ngay lập tức mặt hắn đã bị Tinh Tinh đẩy ra, nói: “Chúng tôi không đi đâu, chờ tắm rồi trang điểm xong thì tới giờ ăn khuya luôn rồi.”
“Ăn khuya thì ăn khuya, dù sao thì hai người cũng phải ăn gì chứ, mọi người đi cùng nhau sẽ vui hơn.” Thị Tử nói, vừa nói vừa nháy mắt với Thiên Ti ý bảo cô nói thêm vào.
Nhưng không ngờ Thiên Ti lại nhẹ nhàng lắc đầu, cô cúi đầu không nói lời nào.
Tinh tinh khẽ mỉm cười đứng dậy: “Tôi không muốn đi ra ngoài, tôi đi tắm trước.” Nói xong cô đi vào nhà trong.
Được rồi, chính là không thể diễn tiếp rồi.
Thiên Ti cũng vội nói: “Thật ngại quá, chị em vậy đó, em cũng không đi đâu, chị sẽ không vui.”
“Này, sao em lại có thể như thế chư?” Thị Tử ai oán nói, tay vuốt nhẹ cằm Thiên Ti, xích lại gần, môi gần kề môi cô.
Thiên Ti đẩy tay hắn ra, hất mặt về phía nhà sau, rồi nói khẽ: “Thứ hai sang đón em, mình đi ăn ở ngoài.”
Lúc này Thị Tử và Mập mới rời đi, nhìn từng tiệm từng tiệm trong con ngõ đóng cửa.
Lên xe, Thị Tử hỏi: “Đi đâu ăn gì nhỉ, hôm nay coi như mình phí phạm cả một ngày rồi.”
“Về nhà đi, tao đưa chuỗi hạt tặng bà nội, hôm nay cũng có chút thu hoạch, coi như không phí một ngày.”
Lúc bọn hắn về tới khu biệt thự trời đã tối đen. Mập và Thị Tử ăn tối ở bên Khúc gia rồi mới về. Lúc này hắn mà về nhà cũng chỉ ăn chay, hắn không chịu nổi đâu.
Mập về nhà, Khúc Sầm Sĩ cũng không về lại căn hộ thuê mà ở lại đây một đêm.
Hắn tắm xong, mặc bộ đồ thể thao màu xám ngồi trước máy tinh xem lại tư liệu hôm nay Vi thúc gửi tới.
Mười sáu hồ sơ, nhìn ảnh chụp trên hồ sơ đúng là nhìn mặt họ na ná nhau. Cằm nhọn, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng. Nói sao nhỉ? Đúng tiêu chuẩn soái ca! Là khuôn mặt rất hấp dẫn người khác. Xem sơ ảnh thì không nói được gì nhiều, nhưng tối đó nhìn quỷ ảnh kia, rõ ràng tà khí hơn hẳn những bức ảnh này.
Mười sáu người, có mười một người đã chết hơn mười năm. Do những vụ án mới xảy ra dạo gần đây nên Khúc Sầm Sĩ chủ yếu để ý những người đã chết trong vòng mười năm trở lại đây. Còn năm người, trừ hai người hắn có cảm giác không phải là người đêm đó, còn lại ba người.
Ba người, ở khu này thì chỉ có một, như vậy coi như về cơ bản là đã xác định được mục tiêu gần đúng nhất.
Nhưng mà người ta đã chết lâu rồi, tất cả đã thành tro bụi về với đất trời, muốn tìm manh mối hắn chỉ còn cách phải đi nhờ vả Linh Tử thúc.
Thị Tử nhìn hồ sơ, nhíu mày.
Người đó tên là Khâu Thiên Lỗi, khi chết khoảng 23 tuổi. Chưa kết hôn, chưa có con, chính là dạng người chết không vướng bận, lại còn chết oan uổng, do bị tai nạn giao thông. Bị một chiếc xe đâm thẳng vào, cách chết này có thể tạo thành hồn phách lưu lạc ở dương gian. Đương nhiên, loại quỷ biết lên kế hoạch giết người sẽ không đơn giản như vậy. Không biết, Khâu Thiên Lỗi có phải là con quỷ mà tối đó hắn nhìn thấy không?
Trong lúc hắn đang mải suy tư thì màn hình máy tính báo có tin nhắn, là Tiểu Bàn Tử.
Hắn nói: “Hôm nay lúc ở Tinh Duyên, tao cố để ý thì có thấy một mùi hương thanh ngọt từ cơ thể Tinh Tinh đó.”
“Ừ, tao thấy, nước miếng mày sắp nhiễu luôn lên ngực Tinh Tinh.”
“Cút mày! Nói bậy gì đó, tao không có vô dụng vậy đâu.”
“Vậy mày nói tao nghe cảm giác mày thế nào?”
“Thơm lắm, thanh thanh nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng hấp dẫn, nhưng mà tao mới chỉ ngửi được thôi, chưa có cái cảm giác gì mà hơi thở thanh mát xâm nhập cơ thể gì đó.”
“Tùy người mà khác nhau, hơn nữa tao với Thiên Ti hôn nhau mới cảm thấy như vậy.”
“Mai chừng nào mày qua? Nhớ sang gọi tao đó.”
“Ừ, ngủ sớm đi, mai có chút chuyện quan trọng muốn báo mày nghe, có lẽ
“Là cái gì? Hay nói luôn đi, không đêm nay tao lại không ngủ được.”
Thị Tử cười, tắt máy, offline. Hắn chính là muốn Mập đêm nay mất ngủ vì tò mò. Hắn cũng đánh dấu lên phần hồ sơ của Khâu Thiên Lỗi, mai sẽ bàn bạc kỹ hơn với Mập.
***
Ngày hôm sau là một ngày trời đẹp. Con ngõ nhỏ vẫn đông đúc như hôm qua. Cuối tuần mà, sẽ luôn sầm uất như vậy. Tinh Duyên cũng vẫn đông khách như cũ.
Vì hôm nay đi từ nhà bà tới nên có chút trễ, bọn hắn chỉ có thể đậu xe ở ngoài con hẻm nhỏ thong thả đi bộ vào. Bọn hắn vừa đi, vừa ăn bữa sáng đơn giản là bánh mè mua bên đường. Vừa ăn, Mập vừa nói: “tao phát hiện thêm một điểm đáng ngờ.”
Sáng nay lúc trên xe Thị Tử đã đưa tài liệu của Khâu Thiên Lỗi cho Tiểu Bàn xem. Cũng nói là quỷ ảnh hôm nọ nhìn thấy có thể là gã. Bọn hắn quyết định hôm nay cắm rễ nằm vùng ở Tinh Duyên trước, rồi chiều sang nhà Linh Tử ăn tối. Bọn hắn gọi điện nói sơ, rồi chiều vừa ăn vừa nói chuyện nhờ Linh Tử hỗ trợ xem thử mồ mả hồn phách Khâu Thiên Lỗi ra sao.
Mấy chuyện này phải nhờ người chuyên nghiệp thôi.
Mậo không nhìn thấy quỷ ảnh, nên không có ý kiến, chỉ nói là có cảm giác Khâu Thiên Lỗi không phải là người xấu.
Mập tiếp tục nói tới điểm hắn cảm thấy đáng ngờ, “Tao thấy một điểm rất đáng ngờ là Thiên Ti và Tinh Tinh đều ăn rất ít.”
Thị Tử sặc hạt mè, nghẹn ngào nói: “Vậy mà cũng đáng ngờ sao?”
Con gái mà, giờ thịnh hành nhịn ăn giảm béo gì đó. Thị Tử ho một lúc rồi mới nói: “Nếu tính chuyện này là đáng ngờ vậy thì thành phố này số người có điểm đáng ngờ nhiều lắm đó. Các cô ấy không phải hôm qua do cả ngày bận rộn trong tiệm sao chứ!”
Đang nói chuyện thì bả vai Thị Tử đã bị người ta huých một cái, chén bánh mè trong tay rơi xuống, hắn vội lao người chụp lại. Mập đang định mắng thì lại há hốc mồm không phát ra tiếng nào. Vì người đó, trong tay cầm một mảnh giấy, tìm “Tinh Duyên.”