Chương 77Quý Ất là Đạo Sĩ
Nhưng nam sinh kia không biết. Tới đó Mập mới nhớ, chuyện xảy ra đã mười mấy năm trước, học sinh thì đổi thay liên tục nên có khả năng không biết nơi nào.
Hắn đổi cách khác, hỏi một giáo viên đi ngang qua nhưng người ấy chỉ nhìn hắn đầy cảnh giác rồi bỏ đi, có vẻ như nhà trường không cho phép nói ra chuyện này. Trong lúc Mập đang không biết phải làm sao đành đi loanh quanh trong sân trường thì hắn phát hiện sau dãy phòng học có một bức tường cao, cửa khóa kín, ổ khóa rỉ sét chắc cũng cả chục năm rồi.
Hắn đang tò mò lắc lắc ổ khóa thì có một bảo vệ mặc đồng phục kéo hắn lại la to: “Này, cậu kia ở đâu tới đây vậy? không biết đây là khu vực cấm vào của trường sao? Khóa đó không được mở ra!”
“Tôi, tôi, ban nãy bọn tôi đánh cầu rơi vào trong đó.”
“Cầu rơi vào đó nhiều lắm! Không cần nhặt, nói với giáo viên thể dục một tiếng là được! Thôi nha, vào đó lỡ cậu xảy ra chuyện thì lại phiền phức!”
“Đại ca, nơi này ra từng có chuyện gì a?”
“Muốn học hành thì bỏ qua những việc này đi.” Bảo vệ nói rồi chuẩn bị rời đi.
Mập cũng thấy bất ngờ, hóa ra bảo vệ tưởng hắn là học sinh ở đây. Mắt nhìn người của anh ta kém thật. Trước đây hồi học đại học thì những người không quen hắn còn tưởng người hay mặc đồ rằn ri này không phải là sinh viên của trường cơ mà.
Mãi mới có người mở miệng nói chuyện, Mập sao có thể để cho bảo vệ rời đi. Hắn cố ý lùi về sau một bước, lấy đà chuẩn bị trèo tường, bảo vệ thấy thế vội quay lại kéo hắn: “Này, sao cậu không chịu nghe tôi nói vậy? Nơi đó thật sự không thể đi.”
“Vậy anh nói tôi nghe bên trong có gì vậy? Cầu tôi rớt vào là tôi mua đó, mắc lắm, không phải của trường đâu.”
Bảo vệ do dự rồi nói: “Ở trong đó có ma. Ngày xưa có một học sinh chết ở đó, trường có mời thầy về xử lý đuổi đi, rồi niêm phong lại. Cậu đừng có vào đó, nếu lỡ có gì thì ảnh hưởng chén cơm của bảo vệ bọn tôi.”
Mập nghe thì nghĩ có vẻ rất phù hợp với thứ bọn hắn tìm, “Học sinh đó tên Lý Gia Mưu hả?”
“Làm sao tôi biết chứ? Lúc đó tôi mới mười mấy tuổi, còn học cấp ba mà, làm sao mà biết được.”
“Vậy, ở trong có phải có một gốc cây không?”
“Cây bị chặt lâu rồi, láng xi măng lại hết rồi.”
Tức là có cây. Mập trong lòng đánh lô tô, như vậy có thể chính là Lý Gia Mưu rồi. Hắn cười nói. “Vậy thôi tôi không vô đó. Đi trước đây.” Nói rồi hắn quay người đi về phía khu lớp học.
Nhưng mà hắn đâu có học hành gì, nên trốn vào nhà vệ sinh hút thuốc. Hút xong, ra ngoài thì bảo vệ đã bỏ đi. Tuy Mập sợ ma nhưng nếu không nhìn thấy thì hắn cũng mặc kệ, cứ thế phát huy khí chất bộ đội đặc chủng vượt tường.
Đương nhiên, hắn chỉ dừng ở mức ngồi trên tường nhìn vào trong sân mà thôi, đâu ngốc tới mức nhảy xuống sân đó.
Khoảng sân không lớn, chỉ bằng một sân bóng rổ, giống như Thần ca cùng Thị Tử nói. Lý Gia Mưu là bị sét đánh chết dưới một gốc cây, sét trúng cây trước, trúng gã sau, như vậy hồn sẽ trở thành Địa Phược Linh, chỉ có thể hoạt động khu vực rất nhỏ, nên khoảng sân này cũng không lớn.
Toàn bộ khu vực được tráng xi măng, trên đất có rất nhiều bóng, cầu, có cái còn tốt, có cái hỏng rồi. Có bóng rổ, bóng chuyền, cầu lông, cầu đá… khu gần dãy phòng học còn có cả hộp trang điểm, khăn tay, giấy… rất nhiều thứ. Vốn nơi này không được quét dọn, cũng không biết đã bao năm rồi không mở cánh cửa kia ra, có lẽ tất cả đã thành rác thải từ lâu.
Nhưng mà cũng may, hắn nhìn quanh, sân không bị ngập nước. Nếu không vừa rác, vừa nước thì sẽ kinh khủng lắm. Hắn còn đang quan sát thì có một giọng nói yếu ớt vang lên từ bên dưới: “Bạn học à, chẳng phải bạn nói là không vào sao? Van xin cậu xuống giùm tôi.”
Mập quay sang thấy người bảo vệ ban nãy, anh ta nói nhỏ xíu vậy chắc sợ Mập giật mình ngã xuống. Nếu ngã sang phía bên này còn đỡ, giỏi lắm vài cục u vài vết bầm, chứ ngã vào bên trong sân kia thì… bát cơm khó giữ rồi.
Sau khi nhận ra vấn đề, Mập đắc ý ngồi trên đầu tường nói: “Hay nè, tôi xuống, vậy anh
Ban nãy anh ta nói nơi này bị ma ám, có mời thầy tới coi, nếu vậy thì hẳn sẽ tìm được thông tin từ đạo sĩ kia rồi.
Bảo vệ đưa tay ra làm như thể muốn bế hắn xuống vậy, dáng vẻ đầy lo lắng nên Mập càng tin là hắn sẽ có câu trả lời. Bảo vệ nói vội: “Là một người tên Quý Ất, mau xuống đi, trời ơi, xuống đi rồi nói.”
Quý Ất?
Mập cau mày, sao lại là gã? Là ông chủ của tiệm Tinh Duyên ở quỷ thị, cũng là ba của Tinh Tinh, là người đứng tên đăng ký kinh doanh Tinh Duyên của Tinh Tinh.
Thôi, vậy là được rồi, còn lại để Thị Tử lo.
Mập nhảy xuống đất, gọi cho Thị Tử, vừa gọi vừa đi ra ngoài.
Nghe xong, Khúc Sầm Sĩ cũng cau mày khẽ nói: “Là Quý Ất.”
“Vậy, xem ra có thể xác định con quỷ ở bên Tinh Tinh hồi chiều bị đả thương chính là hung thủ rồi, xử lý hắn!”
Thị Tử lườm: “Được rồi, nếu là người thường thì tao dám lấy súng bắn, nhưng, vấn đề là chúng ta không kia bản lĩnh xử lý gã a.”
Nói tới đây Thị Tử liền bực bội. Từ bé, khi nghe chuyện của Linh Tử, Kim Tử, Cảnh thúc, đều nói ba hắn là quỷ đã luyện hóa, khế ước đã không còn, ông không còn chủ nhân nên nếu có mục tiêu thì ông sẽ trở thành quỷ vô cùng cường hãn.
Đáng tiếc, ba hắn không rời Sầm Gia thôn, giờ chỉ có thể trông chờ vào Linh Tử thúc, Cảnh thúc và Thần ca.
Hai người phân tích mọi chuyên lại lần nữa, càng nghĩ ra nhiều thứ.
Hiện tại có thể nói hung thủ chính là Lý Gia Mưu, như vậy không cần điều tra hai hồ sơ còn lại.
Giả thiết chính là năm đó Lý Gia Mưu sau khi bị sét đánh chết thì bị nhốt ở khu vực đó, thành ra hù ma dọa quỷ. Trường học mời Quý Ất tới xem, thì gã nói trường chặt cây, đổ xi măng khu đất đó. Đồng thời bằng cách nào đó gã thả Lý Gia Mưu ra, hình thành khế ước nào đó cùng nhau thực hiện. Sau đó, Quý Ất cũng chết đi, gã xuống khu quỷ thị mở một tiệm y đúc Tinh Duyên.
Tinh duyên ở trên dương thế thì để cho Tinh Tinh và Thiên Ti quản lý.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, Tinh Tinh cùng Lý Gia Mưu có tiếp xúc. Theo đó, Tinh Tinh bán chuỗi hạt có 109 viên đá, hoặc đồ trang sức pha lê, rồi dụ khách ước, rồi xin bát tự. Tiếp theo, đưa cho Lý Gia Mưu xem bát tự, xác nhận người thuần âm thích hợp thì xuống tay, khiến người ta chết đột ngột… rồi cướp đi hồn phách của họ.
Nghe xong phần tóm tắt của Mập, Thị Tử thở dài, những vất vả thời gian qua thật không uổng phí, bọn hắn đã tới thật gần tới đáp án rồi.
Nhưng, Thị Tử chợt nghĩ tới Thiên Ti, hắn hỏi: “Vậy mày cảm thấy Thiên Ti sao? Cô ấy có liên quan không? Có tham dự vào hay là chỉ vô tình có liên quan?”
Mập nghe hắn hỏi thì buồn cười, vỗ vai hắn: “Anh em à, mày còn bảo không thích Thiên Ti. Lúc cảm thấy phải phân chia ranh giới thì lập tức nghĩ tới Thiên Ti. Nói tao nghe coi, hai người tới đâu rồi?”
Thị Tử thở dài, “Tao cảm thấy Thiên Ti không biết chuyện Tinh Tinh cùng Lý Gia Mưu làm. Trừ lần cô ấy đi nhà ma cùng bạn bè, có người bạn chết đó, thì hoàn toàn không có gì cho thấy cô ấy có liên quan cả, mà kể cả lần đó cũng không có gì chứng minh cô ấy có tham gia, có lẽ Lý Gia Mưu cũng gạt Thiên Ti.”
“Haizz, vấn đề nghiêm trọng nói xong rồi. mình đổi đề tai đi, ví dụ như ngày sinh nhật đểu kia, mày có lên giường với Thiên Ti không? Mà thôi, cho dù bắt mày phải ước chuyện đó, thỏa mãn được thì làm ma phong lưu cũng thỏa.”
Thị Tử trừng hắn một cái: “tao đang thắc mắc cái thể loại mở miệng ngậm miệng là gái gú như mày làm sao có thể sống qua mấy năm trong quân ngũ.”