Chương 80Thị Tử Mất Tích
Hai người đứng trước cầu thang, Thị Tử lấy đồng tiền âm ra kẹp giữa hai ngón tay rồi gõ lên tường, rồi ném xuống đất nói: “Đồng tiền dẫn đường.”
Mập đứng sau lưng nhìn đồng tiền lăn trên mặt đất, chẳng có gì xảy ra thì nói: “Này, mày làm được không đó?”
Thị Tử cười: “Mày tới đó nhặt lên thử xem.”
“Nhặt thì nhặt!”
Thị Tử nhìn quanh, tòa nhà ngoài việc hơi âm u một chút thì cũng chẳng có gì lạ. Hôm nay trời dù đang nắng nhưng vẫn có mây và đổ mưa.
Mập đi tới, Thị Tử đi theo. Lúc hắn nhặt đồng tiền lên, Thị Tử kéo áo hắn, khẽ mỉm cười. Nhặt đồng tiền lên xong, Mập nhìn quanh rồi nói: “Có cái gì đâu, chỉ là đồng tiền mà.”
“Mày lắng nghe thử âm thanh bên ngoài xem.”
Mập mặt ngây ngô ra ngoài balcony, đứng lắng nghe, hắn ngẩn người. Không có một tiếng động nào, hoàn toàn không! Vô lý! Bên ngoài đông người như vậy, còn cả cảnh sát, nhưng sao bây giờ lại không có một âm thanh nào, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn có Thị Tử và Mập mà thôi.
Nhìn dáng vẻ Mập ngây ngô, Thị Tử vỗ vỗ vai hắn: “Bạn học Vệ Lăng, hoan nghênh bạn tới một thế giới khác tham quan. An toàn thì tao không đảm bảo nha, nhắc mày một câu, mày chưa mua bảo hiểm cho chuyến tham quan này. Mời bạn học Vệ Lăng đi theo tôi.”
“Mẹ nó, Thị Tử! Mày… không an toàn thật hả?”
“Chỉ cần không gặp trúng Lý Gia Mưu, du hồn này nọ không có hại mình đâu. Thực ra có rất nhiều du hồn, rất nhiều trong số đó chỉ là tàn niệm, họ cũng không có ác ý tấn công ai đâu. Trừ trường hợp lệ quỷ, giống như Lý Gia Mưu vậy, nhưng xác suất cũng chỉ khoảng 1% thôi.” Vừa nói, Thị Tử vừa đi lên lầu.
Mập vội theo sau, tay còn nắm chéo áo Thị Tử.
Thị Tử quay lại nhìn hắn đầy kinh ngạc thì hắn làm ra vẻ đương nhiên mà nói: “Không nắm lấy mày lỡ chút nữa mày ra ngoài bỏ tao lại thì sao?”
“Tao chỉ mày chiêu này, mày làm dấu tay thế này, rồi nói ‘Gia sư có lệnh, khai’ rồi bước tới trước một bước là ra ngoài được thôi.”
“Thật á?”
“Đi nào, buông tay ra, coi chừng chút nữa ra ngoài lại ốm đó.”
Nghĩ lại lần trước đi quỷ thị xong thì hôm sau Mập dù đã phơi nắng cả buổi nhưng vẫn sinh bệnh. Tuy chỉ là bệnh nhẹ nhưng đối với người đã nhiều năm không có bệnh tật gì thì cũng là một chuyện lớn.
Lên lầu, Khúc Sầm Sĩ nói khẽ: “Có ai không? Ta là Thị Tử, lúc bé hay chơi ở đây, có ai không?”
Phòng nào bọn hắn cũng ghé vào xem nhưng không thấy một bóng quỷ, cả ngôi nhà trống không có ai.
Thị Tử ngạc nhiên: “Lạ vậy, hồi bé tao hay vào đây chơi, lúc nào cũng có hai ba du hồn ở đây, lâu lâu Tết nhất lễ lạt gì đó thì có khi có hơn mười du hồn ở lại chơi nữa, sao giờ chẳng còn ai nhỉ?”
“Trước kia không có Lý Gia Mưu.”
“Rất có thể, sau khi Lý Gia Mưu tới thì chiếm luôn nơi này.”
“Vậy chúng ta có nên đi ra ngoài ngay không? Không có Lý Gia Mưu quay lại thì chết tại chỗ luôn.”
Thị Tử gật gật đầu, nếu thật là Lý Gia Mưu thì chắc chắn cả hai có khả năng chết ở trong này do hắn không có đồng tiền dương bên ngoài, mà lỡ như Thần ca cũng không phát hiện ra mọi việc trong này, thì tới chừng đó cả hai sẽ thành hai án mất tích trong hồ sơ của Cục Cảnh sát.
Mập nhìn hắn gật đầu, trên mặt lập tức biến đổi, có lẽ là sợ run người rồi. Thị Tử làm dấu tay, hắn cũng làm theo.
Thị Tử nói: “Nhớ cho kỹ, liền nói ‘sư gia có lệnh, khai!’ sau đó đi lên trước một bước. mày sẽ quay lại chỗ ban nãy khi nhặt đồng tiền lên.”
“Nhớ kỹ, nhớ kỹ rồi.”
“Vậy mày đi trước đi, nếu tao đi trước thì mày sai tao không có chắc quay lại cứu được.”
Mập gật gật đầu, hắn cũng đồng quan điểm. Hắn âm thầm thở hắt ra nói: “Sư gia có lệnh, khai!”
“Đi! Đi tới một bước!”
Nhìn Mập ra ngoài rồi, Thị Tử nói: “Sư gia có lệnh, có quỷ!”
Giây tiếp theo, Mập phát hiện mình đã về lại đúng chỗ nhặt đồng tiền, nhưng cái chính là… ban nãy Thị Tử nói là “Có quỷ!”, Hắn đâu? Hắn không có ra tới?
“Thị Tử!” Mập gọi to.
Căn nhà không có ai, chỉ có tiếng của Mập vang vọng lại trong căn nhà trống rỗng.
Ngoài kia tiếng còi xe cảnh sát, tiếng người lao xao, nhưng trong nhà thật sự yên tĩnh.
“Thị Tử ơi?” Mập lo lắng.
“Thị Tử! Đừng đùa! Mau ra đây! Thị Tử! Đừng làm tao sợ!” Hắn kêu, không sợ gì mà chạy lên lầu. Nhưng trên lầu cũng trống rỗng, chỗ mà bọn hắn đứng ban nãy không có ai, cũng không có một chút dấu vết.
“Thị Tử! Thị Tử!” Mập hoảng quá gọi toáng lên.
Mọi người ở bên ngoài đều nghe thấy, đội trưởng đội hình sự nhìn lên thấy Mập đang ở trên lầu thì chửi: “Mẹ nó, làm sao bọn họ vào bên trong được? sao để họ vào vậy?”
Cả khoảng sân rộng đều là cảnh sát mà giờ lại có người vào được, đám cảnh sát nhìn nhau hoang mang rồi nhìn lên lầu, thấy Mập loanh quanh thì nói: “Hình như bọn họ có chuyện rồi.”
Thần ca còn đang cùng pháp y viết báo cao hiện trường cũng ngẩng đầu lên, trong lòng nghi hoặc, kêu vậy phải chăng là Nước Cất mất tích.
Nơi này là âm địa nên với cơ địa của Nước Cất chắc sẽ dễ dàng đi vào chỗ kia. Nếu như ngày thường thì Thần ca cũng mặc kệ, nhưng vừa có án tử kì lạ ở đây nên hắn vội gọi: “Mập, Nước Cất đâu?”
Mập nghe giọng Thần ca mới nhớ ra, lúc này không thể rối loạn, muốn nhờ hỗ trợ thì chỉ có Thần ca, hắn vội la lớn: “Thần ca đi lên, có việc! Thực sự có việc!”
Thần ca đem báo cáo giao lại cho cảnh sát đứng cạnh rồi chạy vào.
Lúc này, Mập cũng đi từ trên lầu xuống đón Thần ca rồi nói: “Bọn tôi dùng một đồng tiền gì đó vào một thế giới khác, lúc rời đi thì tôi ra ngoài được, nhưng nó nói chẳng hiểu sao lại thành ra ‘sư gia có lệnh, có quỷ!’, xong không thấy ra. Thần ca, liệu nó có gặp nguy hiểm gì không?”
Mập nói rất nhanh, nói rất khẽ, chỉ có Thần ca nghe thấy vì hắn kịp thấy cậu cảnh sát trẻ ban nãy theo vào. Thấy ánh mắt cảnh giác của hắn, cảnh sát nói: “Lần này là đội trưởng nói tôi vào xem có chuyện gì, mấy người chơi trốn tìm, tìm không ra à? Cần cảnh sát hỗ trợ không?”
Mập đang gấp nói sẵng: “Biến đê!”
Anh chàng cảnh sát đang định nói thêm vài câu nhưng lại im tịt, vì cậu ta thấy Thần ca lấy một cây nhang trong túi ra, đốt nhang, còn lấy thêm giấy tiền ra.
Buổi sáng, lúc Thần ca tới, không ít người thắc mắc là cảnh sát phá án sao lại mời đạo sĩ? Tuy mọi người bất mãn nhưng mà người do cục trưởng mời tới nên không ai dám nói gì. Nhưng giờ, đạo sĩ kia làm vậy… là sao?
Thần ca không quan tâm hai người phía sau, chỉ vừa đi tới chân cầu thang, vừa rải giấy tiền, miệng lẩm nhẩm gì đó, khói nhang bỗng thổi thẳng lên lầu, hắn bước theo, đang đi thì quay đầu lại nói hai người còn lại: “Đừng đi theo.”
Mập lập tức hiểu, đây là Thần ca dùng cách của hắn để đi vào thế giới kia để cứu Thị Tử. Bất kể Thị Tử có chuyện hay không, để hắn một mình bên kia cũng sẽ khiến cho mọi người lo lắng.
Người cảnh sát kia vẫn khó chịu Thần ca từ đầu, giờ hắn lại còn ra vẻ kiêu ngạo, nên cậu ta quyết định lên theo: “Ban nãy chắc mấy người lên trên tìm không thấy chứ gì, để tôi lên tìm phụ, làm chứ để đội trưởng tôi nói. Ban nãy tôi nghe nói Nước Cất gì đó hồi trước cũng là người trong đội, xong bị đuổi việc, còn là người có quan hệ với cục trưởng nữa, người thì già đầu vậy mà còn chơi trốn tìm…”
Nói chưa hết câu, Mập đã tới chắn trước mặt cậu ta nói: “Đừng đi lên theo!”
Cảnh sát kia trợn mắt nhìn Mập: “Mắc gì vậy? đây có phải nhà anh đâu? Mau tránh ra, không tôi bắt vì tội cản trở người thi hành công vụ.”
“Cậu không được đi lên!” Mập cũng không khách sáo.