Chương 82 Trước Giờ Hẹn (Tựa do Mèo đặt)
Cho dù mặc váy đen nhưng vẻ đẹp của Thiên Ti không hề giảm sút. Thậm chí, chiếc váy khiến cho Thiên Ti nhìn thoáng qua càng thêm mỹ lệ, dường như… tựa như có làn sương đen phủ quanh thủy tinh trong suốt màu hồng nhạt, khiến người nhìn có cảm giác thủy tinh thật mỹ lệ, trong suốt, nhưng lại bị sương mù che phủ khiến người nhìn có cảm giác muốn gạt làn sương mù đi.
Trong lòng Khúc Sầm Sĩ như tạo nên một thế giới khác, trong thế giới đó hoàn toàn yên tĩnh và chỉ có hai người bọn họ, hắn nhìn cô, và cô cũng nhìn hắn.
Đến tận khi giọng Tinh Tinh truyền tới tai hắn. “Chào buổi sáng, chúc ngày mới phát tài.” Tinh Tinh nói với người chủ tiệm kế bên.
Lúc này Thị Tử mới hồi phục tinh thần, nắm lấy tay Thiên Ti mà nói: “Thiên Ti, hôm nay em đẹp vô cùng.”
Thiên Ti cười tươi, nhón chân hôn nhẹ lên má hắn. “Đi nào, mừng quá, hôm nay trời không mưa.”
Hai người lên xe, Tinh Tinh đứng ở cửa nói: “Thiên Ti, đừng có đùa giỡn quá mức!”
Thiên Ti quay lại cười cười.
Xe chầm chậm đi ra khỏi con ngõ nhỏ, Khúc Sầm Sĩ nhìn thấy ông già bói toán đứng ở cửa Tinh Duyên vẫy tay với mình. Lòng hắn trĩu xuống, nhớ lại từng câu từng chữ mà ông ta nói: “Ta nói này tiểu tử, ấn đường cậu biến thành màu đen, hai mắt… Không thích hợp a. Ngươi hôm nay không nên ra cửa, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng đó. Cậu nên về nhà đợi một ngày, nói không chừng có thể tránh được một kiếp này.”
Xe ra gần đến đầu ngõ, tốc độ càng chậm hơn.
Xe ở đầu ngõ tốc độ càng chậm. Ở ngõ nhỏ đối diện, Tang lão bản, cái kia “Lập tức” lão bản cõng một cái nhiếp ảnh bao, hướng tới trong ngõ nhỏ đi đến. Hắn cũng thấy được xe trung Khúc Sầm Sĩ. Khúc Sầm Sĩ nhìn hắn, thấy được hắn nhìn về phía Thiên Ti, sau đó lại nhìn về phía Khúc Sầm Sĩ gương mặt tươi cười.
Khúc Sầm Sĩ thấy miệng ông ta mấp mấy, không nghe được gì, nhưng đột nhiên có trực giác nói với hắn rằng Tang lão bản nói: “Ngươi sẽ chết.”
Thật ư? Chẳng lẽ hôm nay hắn sẽ phải chết thật?
Vì sao hôm nay Thiên Ti lại mặc váy đen, màu mà cô chưa từng mặc? Vì sao lại muốn thay đổi giờ hẹn?
Khúc Sầm Sĩ muốn biến bản thân thành con mồi, nhưng không phải là con chốt thí, hắn chưa muốn chết.
Hắn lặng lẽ đưa tay vuốt ve cái hộp trong túi quần. Bên trong, chính là chiếc hộp nhung đen có viên đá Phù Dung mà hắn muốn tặng Thiên Ti, viên đá đặc biệt.
Lần này Thần ca quay lại khá bất ngờ, do phát sinh việc của Cao Dương đột xuất, nên hắn cũng không mang theo đèn dẫn hồn. Đến tận sau cùng Khúc Sầm Sĩ vẫn không thể xem lại viên đá kia, không rõ khuôn mặt trong viên đá có phải là Thiên Ti không, nhưng trực giác mách bảo hắn đưa viên đá này cho Thiên Ti.
Xe giảm tốc độ rồi dừng lại. Thị Tử tháo dây an toàn nói: “Anh đi toilet ở khu thương mại kia, em đợi chút, hoặc vào trung tâm thương mại đi dạo một vòng?”
“Em chờ trên xe cũng được, anh đi nhanh đi.”
Thị Tử quay lại mỉm cười rồi chạy nhanh vào khu TTTM.
Hắn phát hiện mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Vào trong toilet, hắn thấy Mập và Thần Ca đang đứng hút thuốc, hắn thở dài: “Ở đây không được hút thuốc.”
“Thôi đi, hút trong phòng vệ sinh mà không cho à? Lúc này ông mà không hút thuốc thì tao sẽ lôi mày chạy mất đấy, chạy tới chân trời góc bể tao còn chạy được đó.” Mập cố kìm nén nói.
Thị Tử chống tay lên bồn rửa tay vốc nước lạnh lên mặt: “Mập, tao nghe như kiểu mày tính cướp tân lang á? Mọi người tưởng tao dễ chịu sao? Tao… hôm nay nhìn Thiên Ti thực sự có cảm giác đặc biệt đó. Cô ấy đẹp, thật sự rất đẹp. Nhìn cô ấy tao có cảm giác… kỳ lắm, giống như trên thế gian này chỉ còn mỗi hai người bọn tao.”
Thần ca vỗ vai hắn: “Mới chỉ nhìn mà đã bị mê hoặc sao?”
“Mê hoặc, cô ấy hôm nay, quá xinh đẹp. Mặc đồ màu đen mà trước giờ chưa từng mặc, thật đặc biệt. có vẻ, hôm nay… nhất định sẽ có chuyện.”
Mập ném tàn thuốc trên mặt đất, lấy chân di di thạt mạnh rồi nói: “Mẹ nó, tao nói thật mày bị mê hoặc thật rồi, chút nữa nó nói vài câu mày đem dâng cả hồn cả phách cho nó. Mẹ nó! Tao giờ thật mẹ nó muốn lôi mày đi luôn cho rồi!”
“Mập, tao hiểu tâm trạng mày, nhưng ráng bình tĩnh xíu đi.” Thị Tử quá hiểu Mập, hắn nói tục nhiều vậy tức là tức tối bực bội lắm rồi. “Chúng ta lên kế hoạch lâu vậy rồi, hôm nay sau cùng đã có chút tiến triển, không thể cứ thế mà từ bỏ được. Hơn nữa, tao còn có đồ của ba tao cho nữa. Nếu lỡ tao xảy ra chuyện gì, hoặc là có gì đó khác, nhớ rõ, việc đầu tiên làm là báo tin cho Linh Tử thúc.”
“Nhưng giờ Linh Tử thúc còn chưa về, hay câu giờ thêm vài ngày đi.” Mập cáu lên, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
Thị Tử nhìn mình trong gương, hít một hơi thật sâu, không để ý tới lời của Mập. Hắn nhìn vào gương, nhìn ánh mắt của mình. Hắn tự tin
Khúc Sầm Sĩ trong gương, cằm vẫn còn nước nhỏ tong tong, lạnh băng, nhưng hắn không quan tâm. Ánh mắt hắn dán chặt vào đỉnh đầu mình, không có gì lạ thường. trước giờ hắn nhìn người khác rất chuẩn, chỉ là chưa từng nhìn cho bản thân, mà liệu nhìn trong gương có thấy được không nhỉ?
Không, gương không hiện gì cả.
“Thần ca này,” Thị Tử lên tiếng, “Anh có thể nhìn thấy âm khí hoặc quỷ khí từ một người không? Anh nhìn giúp em coi âm khí trên người em có nặng không?”
“Cậu là quỷ tử đó, cậu nói đi, có nhiều không?”
Thị Tử thở dài, một tay ôm vai Mập, một tay ôm vai Thần ca. “Tiến hành theo đúng kế hoạch. Nhớ kỹ, tao mà chết thì không cần mọi người đi đối phó Lý Gia Mưu, việc hai người cần làm là phải cướp lại thi thể tao. Sợi chỉ đỏ ba tao buộc sẽ giữ hồn tao lại, giữ cả chuỗi hạt nữa, nên chắc là chuỗi Phật châu sẽ không biến mất. Sợi dây đeo tay đó chính là nơi chứa hồn phách, nên lúc cướp xác tao nhớ để ý cái chuỗi hạt đó.”
Thần ca kéo tay hắn xuống: “Tự mình cẩn thận đi, né được chuyện xấu nhất thì né, phải cố hết sức để biết mục đích của bọn chúng.”
“ừ.”
Mập vẫn cau có không nói gì. Thị Tự đánh nhẹ lên ngực hắn “Ý mày sao?”
“Cút! Ông đây muốn cướp người.”
“Được rồi, nếu xảy ra chuyện thì giao việc cướp xác cho mày, tao đi đây.”
Hắn buông tay ra khỏi nhà vệ sinh, kích hoạt định vị trong điện thoại mình.
Hôm nay hắn đi xe của mình, còn Mập và Thần ca thì dùng chiếc SUV của Linh Tử thúc.
Thị Tử rời đi, hai người còn lại đứng im hút thuốc một lát, Thần Ca quay sang kiểm tra lại dụng cụ của mình, máu chó mực, dao găm có sát khí nặng, chỉ đỏ, giấy tiền, nhang, la bàn… rồi lại kiểm lại thêm lần nữa, một lúc sau, hắn nói: “Xuất phát. Lưu số Linh Tử thúc lại đi, nếu không xong thì gọi cho dì Kim Tử nữa. Tôi…” Hắn nói càng lúc càng yếu ớt.
“Thần ca!” Mập nói, “Không phải giờ này anh mới nói anh không tin tưởng vào bản thân chứ. Nhớ là anh trâu bò lắm mà. Lần đầu tôi gặp anh còn luyện công trước cửa nhà xác đó.”
Thần ca lườm hắn: “Tôi không tin thật mà. Gã đó lợi hại như vậy, còn hại bao mạng người, trình độ gã tới đâu tôi thật không dám đoán.” Hắn thở dài, rồi nói tiếp, “trước đây có một lần mọi người đối phó một con quỷ, sư phụ tôi, Linh Tử thúc, dì Kim Tử, còn cả ba mẹ Nước Cất, thêm vài người nữa mới cùng nhau phong ấn được, ấy vậy mà cũng bị chết rất nhiều người. Giờ… chỉ còn có hai người bọn họ.”
“Thôi đi! Mấy lời này lẽ ra anh phải nói từ mười phút trước! biết thế tôi đã kéo Thị Tử đi rồi! Cùng lắm thì lôi nó về Sầm Gia thôn cho ba mẹ nó lo cho nó, coi ai có thể làm gì nó!”
“Đừng nói nhảm, cho dù giờ chỉ có hai chúng ta thì cũng phải thử một lần. xuất phát đi!”
Phía bên kia, Thiên Ti ngồi chờ, lấy gương ra soi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà nói khẽ:
“Thật sự muốn làm như vậy sao? Hắn…”
Cô nhớ tới vòng tay của Thị Tử, nhớ tới những quan tâm của hắn giành cho mình, nhớ tới những nụ cười mà hắn đem đến cho cô. Ngừoi theo đuổi cô rất nhiều, nhưng chỉ có hắn kiên trì lâu tới vậy. Hắn thật sự đặc biệt, mà cô cũng biết, hắn không phải người bình thường. Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời này cô có cơ hội gặp được chân ái của đời mình.
“Thật sự muốn làm như vậy sao?” Cô lại hỏi.
Nhưng người trong gương không trả lời cô, chỉ là một chiếc gương mà thôi. Điện thoại vang lên, Thiên Ti bắt máy, trên màn hình chỉ có màu đen, không có hình ảnh gì, trong điện thoại truyền tới tiếng nghe rất lạ: “Thiên Ti…”
Thiên Ti cúp máy.
Là Lý Gia Mưu!
Lúc này mà gã gọi cho cô, gã muốn nói gì, cô đoán được.
Di động lại vang lên, cô không cần nhìn cũng biết là Lý Gia Mưu.
Cô không động vào máy nhưng giọng của Lý Gia Mưu vẫn vang lên: “Thiên Ti, ngươi có ý gì?”
Chương 83
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!