Chương 103Hạt Châu Của Tinh Duyên
“Thần Ca thì sao? Anh đi với Cảnh thúc hả?” Hạnh Phúc hỏi.
Thần Ca ngẩn người rồi nói: “À, tôi, tôi chưa đi!”
Hắn vừa dứt lời thì ba người còn lại đều ngây người nhìn chằm chằm Thần Ca.
Mập nói trước: “Thần Ca à, anh chơi mọi người phải không?”
“Thần Ca, anh giỡn chơi hả? Mọi người lần này trông cậy vào anh cả đó.” Thị Tử nói.
Hạnh Phúc cười đau khổ: “THần Ca à, anh nói mọi người có thể trông cậy vào anh không đây?”
Thần Ca do dự, mấp máy môi định nói rồi lại thôi.
Cả bọn đứng ở cửa chợ quỷ, rõ ràng là đang đối mặt với thử thách rồi.
Mập hỏi: “Vậy mình có đi không? Lỡ vào rồi không ra được thì sao?”
Hạnh Phúc nói: “Tới tận đây rồi chẳng lẽ lại về sao?”
Trầm mặc một hồi lâu, Thần ca rốt cuộc nói chuyện: “Mọi người tin tôi thì đi nào. Hôm qua tôi đã hỏi sư phụ rất nhiều lần cách vào chợ quỷ, hơn nữa nếu mình không bị thương gì thì ở quỷ thị cũng không gặp nguy hiểm gì. Chợ quỷ cũng là chợ thôi, chỉ cần mình có tiền thích hợp mua hàng thì đều được hoan nghênh.”
Thị Tử thì thào: “Chỉ mới có lý thuyết mà không có thực tiễn, giờ sao, có đi không?”
Hạnh Phúc nói chắc nịch: “Đi chứ! Không thì nửa đêm mình lại đi tay không về sao!”
Mập cũng nói: “Đi! Lần trước vào có sao đâu, hơn nữa tôi còn phải mua quà cho bà nội.”
Thị Tử thì do dự một chút rồi nói: “Đi thôi, cứ nghĩ mãi về việc ở quỷ thị có Tinh Duyên rồi, liệu rằng có Đương Hạ không thì chi bằng đi xem thử.”
Nếu mọi người đều đồng ý đi vào, chuyện này liền bắt đầu.
Thần Ca lấy trong túi ra một chiếc đèn lồng màu đỏ, trên đèn có viết chữ chìm gì đó, chẳng ai hiểu. Thắp đèn rồi, Thần Ca lấy một tờ tiền mã ra vứt vào không khí rồi chậm rãi đi vào con ngõ nhỏ. Hắn nhỏ giọng dặn mọi người chỉ nhìn vào khu vực đèn chiếu sáng, đừng nhìn quanh là được.
Ngọn đèn lồng nho nhỏ chiếu được có một khoảnh đất bé xíu, bốn người co cụm lại vừa khít, hơn nữa, mọi người còn thấy Thần Ca vẫn không ngừng run rẩy không biết là lạnh hay là do lo lắng.
Ánh sáng đỏ dần trở nên u ám, rồi bừng sáng, sau đó cả bọn bắt đầu thấy một ít giày đen bằng giấy di chuyển.
Bốn người ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn khác con ngõ tối đen.
Quỷ thị ư, trong mắt bọn họ y hệt như chợ đêm thông thường. Nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra người qua lại đều là ma.
Thần Ca cầm chắc đèn lồng nói: “Dầu trong đèn có thể cháy trong hai giờ, trong hai giờ này chúng ta không được để cho đèn tắt, trước khi đèn tăt chúng ta phải ra ngoài.”
“hai giờ là đủ rồi, lần trước đi có nửa tiếng tôi cảm mất rồi.” Nói rồi mập vỗ vai Thị Tử: “Này, mà mày uống thuốc chưa? Mấy nay mày cảm đó.”
“Được rồi, được rồi. đi tìm ĐƯơng Hạ đã.” Thị Tử nói rồi đi về phía bên kia của chợ quỷ.
Bốn người đi ngang qua Tinh Duyên mà không dừng lại, nếu bọn họ đoán không sai thì vài căn nữa sẽ tới Đuong Hạ.
Lúc nhìn thấy Tinh Duyên y hệt trên trần thế Hạnh Phúc và Thần Ca đều nói vài câu cảm thán. Nhưng Mập và Thị Tử thì lại cảm thán vì sao không nhìn thấy Đương Hạ. Cả hai đều có cảm giác mất mát không nói nên lời. Nhất là Thị Tử, hắn vẫn luôn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một Đương Hạ y đúc nơi đây nhưng lại không có. Trước giờ hắn vẫn nghĩ chỉ cần tìm thấy Đương Hạ nơi đây thì sẽ cởi bỏ được khúc mắc, nhưng giờ hoàn toàn sai lệch so với suy nghĩ, sao lại không mất mát cơ chứ!?
Loại cảm giác này, thật giống như hôm nay, Thị Tử đã tính toán muốn cướp đi Thiên Ti, nhưng sau cùng lại không thành.
Mập vỗ vai Thị Tử nói: “Không có thì thôi, đi nào, đi tìm bào bối với tao.”
Lúc nói những lời này cả hai đã đi gần hết chợ quỷ. Mập bám vai Thị Tử kéo hắn. Mặc kệ quỷ thị kéo dài bao xa, nhưng thời gian bọn hắn chỉ có hai giờ, đi cũng hết nửa giờ rồi nên phải nhanh chóng lên.
Hạnh Phúc và Thần Ca cũng vội vã, dù sao ở chợ quỷ có nhiều thứ mà không thể mua được ở bên ngoài nơi đây.
Lúc cả bốn đi ngang qua Tinh Duyên lần nữa, Thị Tử đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nhìn Quý Ất đang đứng ở cửa mỉm cười với bọn hắn. Đột nhiên trong đầu hắn nghe được giọng nói, không phải nghe thấy, mà là giọng nói của một lão già đột ngột xuất hiện thẳng trong đầu hắn.
Giọng nói đó vang lên: “Tao sẽ biến mày thành hạt châu màu đen rồi đưa cho Thiên Ti.”
Khi Thị Tử đi qua thì thấy Quý Ất, lão già béo kia, giọng nói này mọi người không nghe thấy nên cũng chỉ có mình Thị Tử nghe thấy và dừng chân. Hắn nhìn Quý Ất đứng đó, mặc bộ đồ Trung Hoa cổ, vẻ mặt cười đắc ý.
Gã nói, gã sẽ đem Thị Tử làm thành màu hạt châu đen, đưa cho Thiên Ti. Những lời này ý tứ là…
Thị tử chưa kịp nghĩ tiếp thì
Mập hỏi thẳng: “Ông có vải đỏ hỉ tang không?”
“Có chứ. Tháng trước có một ông già 96 tuổi chết, trong nhà chưa kịp chuẩn bị thì tôi đã thay tấm vải đỏ rồi. Cậu biết mà, người chết rồi, tấm vải cũng chỉ có ích chút thôi, cái này giá…”
Mập mạnh miệng: “Thôi, bớt nói, tôi về đốt hai sọt nguyên bảo nhé.” Ở trần thế, hắn đại diện cho tài đại khí thô, quy đổi nhân dân tệ ra nguyên bảo, đáng là gì.
“Được, hai sọt. Cậu nói đó.” Ông chủ vui vẻ đem tấm vải đỏ ra, dùng giấy bản gói lại, rồi lại đưa tên mình cho bọn hắn để đốt cho đúng. Nếu âm sai không đưa tiền tới đúng hạn thì tối ông ta sẽ lên tìm bọn hắn.
Mập tìm được thứ mình muốn tìm, còn Khúc Sầm Sĩ vẫn để hết tâm tư vào nhìn Quý Ất.
Quý Ất sau cùng bỏ qua đối mặt với hắn, xoay người đi trở về trong tiệm.
Mất một lúc như vậy nên Hạnh Phúc và Thần Ca đều chú ý tới vẻ mặt không ổn của Thị Tử. Hạnh Phúc khoác tay Thần Ca nói: “Đi nào, hai chúng ta dạo Tinh Duyên nào.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên Thần Ca được con gái khoác tay nên có chút khẩn trương rút tay ra, đi về phía Tinh Duyên.
Theo luật thường thì có lẽ Quý Ất sẽ không làm gì hai người, nên Hạnh Phúc lại níu tay Thần Ca đi vào Tinh Duyên.
Nếu đã khẳng định đối phương là đối thủ thì phải tìm hiểu nhiều hơn, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu không dám bước qua cửa vào tiệm này thì sau này làm sao đối mặt với những việc sẽ xảy ra?
Quý Ất vừa vào tiệm chân trước, thì sau lưng Thần Ca đã bị Hạnh Phúc kéo vào.
Quý Ất vẫn tủm tỉm cười nói: “Tiểu thư, tiệm ta không có đồ cô muốn. sợi dây trên cổ tay cô chẳng phải thích hợp với cô nhất sao?”
Vừa vào đã bị hắn nói, Hạnh Phúc đưa cánh tay lên nhìn chuỗi băng lam ngọc, cười nói: “Đúng vậy, nhưng xem qua cũng được mà.”
“Đươc, xem thì cứ xem nhưng đừng chạm vào là được. Đồ vật cô sờ qua tôi không bán được nữa.” Gã vẫn cười nhẹ nhàng khiến người đối diện không hề thấy chút áp lực nào.
Mà Hạnh Phúc cùng Thần Ca đều hiểu rõ, gã chính là tiếu lí tàng đao.
Hạnh PHúc thì nhìn đám hạt châu trong tủ, còn THần Ca thì nhìn Quý Ất. Gã không chút lo lắng mà đứng trong góc dùng khăn lau một viên dạ minh châu màu xanh lá.
Hạnh Phúc nhìn đủ rồi thì quay sang Thần Ca nói: “Đi thôi, đồ ở đây thật sự không hợp với chúng ta.”
Đi được hai bước, Hạnh Phúc quay đầu lại nói: “À đúng rồi, ông chủ, tôi muốn mua một viên ngọc để dưỡng tiểu quỷ, hàng tốt chút, ông có không?”
Quý Ất nói: “Tiểu quỷ mang theo người hay là không? Là đã được dạy dỗ rồi, hay là cô tự huấn luyên. Tiểu thư à, thứ này tốt hơn hết là không nên dính vào, không cẩn thận thì bản thân cô sẽ bị nhốt vào trong hạt châu đó.”
“Ừ cũng đúng. Thần Ca đi thôi nào, về thôi.”
Thần Ca theo Hạnh Phúc ra ngoài, thấy Mập cũng đã mua xong thì vội vàng rời khỏi quỷ thị.
Hạnh Phúc có vẻ rất sốt ruột muốn rời đi khiến Mập và Thị Tử vô cùng ngạc nhiên. THần Ca cũng không hiểu cô đã nhìn thấy gì trogn Tinh Duyên mà lại vội vã tới vậy.
Bọn hắn dần ra khỏi quỷ thị, đi về phía con ngõ tối om kia. Quay đầu nhìn lại đã không còn thấy phố chợ sầm uất.
Nửa đêm, gió lạnh khiến cả bốn đều co đầu rụt cổ trong áo khoác. Thần ca cất đèn lồng, run rẩy châm thuốc lá.
Hạnh Phúc nói: “hạt châu mà Tinh Duyên bán không phải bình thường mà là hạt châu để chứa tiểu quỷ nuôi dưỡng. Giống như cậu Linh Tử dùng thẻ bài gỗ cây hèo vậy đó, nhưng mà của cậu chú trọng nuôi dưỡng, không có kết giới, tiểu quỷ có thể tự do xuất nhập. Nhưng hạt châu kia lại có kết giới, có vài hạt có cả hồn ma bị nhốt trong đó…”
Hạnh Phúc nói khiến ba gã con trai ngây người. Thần ca run tay rơi cả điếu thuốc. Ban nãy hắn chỉ chú ý Quý Ất, nên không để ý tới hạt châu trong tủ. Giờ hắn nghe Hạnh Phúc nói khiến da gà nổi cả lên.