Hướng Dẫn Nuôi Trai Tinh Dễ Thương

Bệnh Tâm Thần


trước sau

Editor: Kan Kudo

Beta: Fy

-

Cùng với trai sông im lặng bầu bạn bên cạnh, Tỉnh Hành mang theo tâm tình vui vẻ đi tản bộ, về đến nhà tắm rửa rồi nằm lên giường, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thả lỏng, có một loại cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có, chút phiền muộn do hạng mục bị đình chỉ cũng tan biến vào hư không.

Trước kia anh luôn cảm thấy ngoại trừ công việc ra thì làm chuyện gì cũng lãng phí thời gian và sinh mệnh hết, cho nên anh có thói quen nắm mọi thứ trong tay, tận dụng thời gian để làm việc một cách tối đa, nên cũng không khắt khe trong sinh hoạt lắm, vì anh hoàn toàn chẳng có thời gian cũng tinh lực.

Đêm nay, giữa một việc nhàm chán lãng phí thời gian lãng phí sinh mệnh, anh chợt tìm thấy một ít cảm giác mới lạ.

Trước khi ngủ Tỉnh Hành lại đọc hai trang sách, đọc đến đầu óc mơ màng rồi mới bỏ sách xuống mà tắt đèn đi ngủ. Mãi cho đến khi anh nhắm mắt, bên mũi vẫn là mùi hương của ao hồ tươi mát, giống như một liều thuốc thôi miên đối với anh.

Tuy rằng đêm hôm qua ngủ hơi trễ, sáng nay Tỉnh Hành vẫn tỉnh đúng theo đồng hồ sinh học của mình, vừa vặn cùng lúc với cái đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường. Anh đứng dậy tắt báo thức, xốc chăn lên đi rửa mặt, không có gì khác so với mọi khi.

Dì Vưu đến làm cơm sáng cho anh cứ liên tục ngáp lên ngáp xuống. Bình thường bà không dậy sớm thế này, vì Tỉnh Hành rất hiếm khi ăn sáng ở nhà, bà toàn ngủ đến giờ rời giường, ăn sáng xong mới chạy qua bên này quét tước dọn vệ sinh.

Trong lúc dì Vưu vừa ngáp vừa nấu cơm thì Tỉnh Hành cầm sách đi qua thư phòng. Mới vừa ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất chưa được hai phút, anh lại suy nghĩ vẩn vơ, nếu về hưu rồi, thật sự anh chỉ có thể dành hết quãng đời còn lại để đọc sách trong thư phòng sao?

Cảm giác đêm qua anh vẫn còn nhớ rõ, lại suy nghĩ một lát, trực tiếp bỏ cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi vào phòng mặt trời.

Tưới nước cho tất cả cây cỏ hoa lá trên giàn trồng xong, cuối cùng đứng lại bên cạnh cái ao.

Hiện tại đang là tháng chín, hoa sen trong ao vẫn còn đang nở, chỉ là số cánh hoa ngày càng ít, không bằng lúc nở đẹp nhất giữa mùa Hạ, mùi hương cũng đã giảm bớt.

Tỉnh Hành cầm bình tưới, ngửi hương thơm thoang thoảng của hoa sen, theo bản năng đảo mắt một vòng tim trai sông. Cuối cùng tìm thấy nó ở một bãi cát ướt, nửa người vẫn còn trong nước, nửa người kia thì đã trồi lên bờ.

Cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu Tỉnh Hành nuôi thú cưng, phát hiện giữa chủ nhân và thú cưng quả thật có thể bồi dưỡng cảm tình, ít nhất thì bây giờ anh cảm thấy, mình đối với trai sông đã không như trước nữa.

Nhìn con trai sông cứ trơ trơ ở đó không nhúc nhích, Tỉnh Hành cười trộm, cảm thấy con thú cưng có tập tính dưỡng lão này rất hợp với mình. Anh nhìn thêm một lát rồi nâng bình nước trong tay lên, nhẹ nhàng tưới nước vào người nó.

Bọt nước mềm mại bị dính lại trên vỏ trai, chốc chốc lớp vỏ lại phản quang ra từng tia sáng màu tím nhạt, trông rất đẹp. Hình như trai sông lớn cảm nhận được dòng nước, thong thả mở vỏ trai ra.

Tỉnh Hành thấy nó giống như đang uống nước mà mình tưới xuống, không nhịn được khẽ cười, lắc lắc bình tưới trong tay, cố ý để bọt nước lọt vào trong vỏ trai, để nó uống được nhiều hơn.

Rót cả một lúc mới nghe tiếng dì Vưu truyền vào, gọi anh ra ăn sáng.

Tỉnh Hành không đáp lời, vừa tưới nước vừa nhìn trai sông lớn, sau đó mới đặt bình tưới trong tay xuống, rời khỏi phòng mặt trời, vào nhà rửa tay ăn cơm.

Trai sông thấy Tỉnh Hành đã đi khuất, lại lười nhác mà khép vỏ lại.

Vì đêm qua được đi tản bộ cùng Tỉnh Hành nên nó rất thỏa mãn, sau khi Tĩnh Hành vào phòng mặt trời cũng không ra ngoài nháo loạn nữa. Buổi tối chờ đến lúc Tĩnh Hành ngủ say, trai sông lớn vẫn cảm thấy ngọt ngào nằm trên khúc gỗ nhỏ cạnh cái ao, nghiêng đầu ngắm sau cả đêm.

Ngắm đến mệt lả người, bây giờ trời sáng thì lại lăn ra ngủ.

Tỉnh Hành ngồi trên bàn ăn bữa sáng, chờ dì Vưu dọn dẹp trong phòng bếp xong, cởi tạp dề ra rồi anh mới bất thình lình hỏi một câu:

“Dì, dì có tin trên đời này có ma quỷ không?”

Bình thường Tĩnh Hành không hề nói chuyện phiếm với dì Vưu, đặc biệt là lúc ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện. Dì Vưu thoáng sửng sốt, sau khi phản ứng được anh đang hỏi chuyện mình, mới cười nói:

“Tiên sinh, sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”

Tỉnh Hành nhìn bà:

“Tò mò.”

Sau đó chỉ cần nhìn sắc mặt của dì Vưu là biết, bà ấy không phát hiện trong nhà có gì khác thường cả, nếu không thì khi đứng trước câu hỏi này không thể nào ngay cả một phản ứng kì lạ cũng không có.

Dì Vưu thật sự không phát hiện trong nhà có vấn đề gì, nói với Tỉnh Hành:

“Chuyện này à, nói thế nào nhỉ, ở quê tôi cũng có nhiều chuyện kể lắm, trước kia còn có mấy bà đồng chuyên đuổi quỷ chém yêu, nhiều người đều nói là đã gặp, còn nói có người bị thủy quỷ kéo xuống sống đổi mệnh các thứ, nhưng tôi chưa từng thấy qua... Đều rất tà ma, không biết thật giả, hiện tại rất ít người làm những chuyện này."

Tỉnh Hành theo bản năng còn muốn hỏi thêm chút nữa, nhưng những lời này thật sự càng nói càng quỷ dị, hôm trước anh cũng nghe được không ít từ chỗ lão Đan bên kia, thậm chí còn nghe vài chuyện được liệt kê phía trên, vì thế anh nghĩ một chút, không hỏi nhiều nữa, chỉ đáp một tiếng:

“Ừm.”

Dì Vưu thấy anh kết thúc câu chuyện, cứ thế thức thời mà đi làm chuyện của mình. Tĩnh Hành nổi tiếng cao lãnh không thích nói chuyện, tự nhiên lại muốn nói chuyện phiếm, ai rảnh rỗi đến mức khi không đến tìm anh trò chuyện?

Dì Vưu vội vành im lặng rời đi, Tỉnh Hành một mình ngồi trên bàn yên tĩnh ăn bữa sáng. Sau khi ăn sáng xong, vì để tiêu cơm nên anh không qua thư phòng nữa, vào trong thay đồ trực tiếp ra ngoài chạy bộ.

Sân nhà anh đủ lớn, trên con đường nhỏ quanh sân có trồng các loại cây ăn trái, diện tích tương đương với một cái công viên nhỏ, chạy hai vòng cũng hao tốn không ít thể lực, lúc xong xuôi cả người anh toàn là mồ hôi.

Sau khi chạy xong thì vào nhà tắm rửa, mới vừa thay quần áo, tóc còn chưa lau khô đã nhận được điện thoại của giáo sư Vương.

Anh vừa cầm khăn lông lau khô tóc, vừa kê điện thoại vào tai, nhẹ giọng chào:

“Alo, thầy Vương.”

Vừa mờ máy là nghe tiếng cười hì hì của giáo sư Vương:

“Thầy Tỉnh, kỳ nghỉ thế nào rồi?”

Tỉnh Hành ngồi trên sô pha, ăn ngay nói thật:

“Cũng tạm.”

Không có nhàm chán nhạt nhẽo đến không chịu nổi như trong tưởng tượng của anh, cũng không có nhiều cảm giác tội lỗi khi lãng phí thời gian.

Giáo sư Vương cảm nhận được trạng thái của anh không tồi, không lo lắng nữa, ý cười trong giọng nói càng thêm rõ ràng.

“Cũng thích ứng lắm rồi đấy, tôi cứ tưởng cậu sẽ buồn chán lắm cơ. Nếu đã vậy, còn cần lão già này đến bầu bạn với cậu không? Hai tiết buổi chiều tôi rảnh, hay là tới chơi một chút?”

Tỉnh Hành lí trí biết rằng trong tình huống hiện giờ, bản thân không thích hợp ở một mình cho lắm, vì thế sảng khoái đáp ứng:

“Được, chiều tôi đến gặp ông.”

Hẹn giờ xong xuôi, ăn trưa rồi đợi đến buổi chiều, Tỉnh Hành canh đúng giờ lái xe ra khỏi cổng Mộng Đại đến tìm giáo sư Vương. Hai người gặp mặt ở chỗ cũ, ngồi dưới phong cảnh quen thuộc chơi cờ, uống trà, nói chuyện phiếm

Giáo sư Vương quan tâm đến sucws khỏe của Tỉnh Hành, hỏi anh:

“Cậu đã gặp bác sĩ hai ngày rồi, nói chuyện với bác sĩ Vu xong có điều chỉnh được gì không? Trạng thái tinh thần đã tốt lên chút nào chưa?”

Tỉnh Hành cảm thấy bác sĩ Vu vốn chẳng giúp ích được gì cả, anh cầm một quân xe màu đen, thuận miệng nói với giáo sư Vương:

“Bác sĩ Vu kiến nghị tôi đi tìm bạn gái, có điều việc này hơi khó, trạng thái tinh thần cũng không có tiến triển gì tốt, số lần xuất hiện ảo giác ngày càng tăng.”

Tay Giáo sư Vương nắm quân ngựa dừng trên không trung, ngẩng đầu nhìn Tỉnh Hành:

“Xuất hiện ngày càng nhiều?”

“Ừm.”

Tỉnh Hành gật đầu.

“Hình như suốt đêm qua còn không biến mất, cứ ở bên cạnh tôi như vậy, lúc tôi đọc sách thì cô ta ngồi nhìn, lúc đi dạo mát cô ta cũng đi theo tôi...”

Giáo sư Vương hít một hơi thật sâu, quân ngựa trong tay rơi xuống, ấn đường hơi nhăn lại.

“Thế thì không được, bệnh tình chẳng những không thuyên giảm mà lại còn tăng lên? Không ổn không ổn, đợi lát nữa tôi dẫn cậu đi khám lại.”

Tỉnh Hành không ghét việc khám bệnh, cũng không ghét việc giáo sư Vương quan tâm mình, sau khi chơi xong ván cờ thì cùng giáo sư vương rời đi. Tóm lại tích cực chữa bệnh còn tốt hơn cứ suy nghĩ lung tung vớ vẩn, càng nghĩ càng loạn.

Lái xe thẳng tới chỗ cố vấn tâm lý, giáo sư Vương ngồi lì trong phòng khám của bác sĩ Vu, không chịu ra ngoài, còn mặt dày nói:

“Tôi đều biết cả rồi, nghe cũng không sao.”

Tất cả bác sĩ tâm lý khi khám bệnh đều phải bảo mật, đây là tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân. Nhưng bác sĩ Vu thấy Tỉnh Hành không tỏ vẻ gì, vẫn trong trạng thái vô cùng bình tĩnh, nên chỉ có thể để mặc cho giáo sư Vương ở lại.

Tỉnh Hành kể lại tỉ mỉ hết mọi chuyện đã xảy ra hôm qua ngay trước mặt giáo sư Vương, sau đó nói:

“Quen bạn gái cũng chả phải mua cải trâng đầu đường, chỉ cần thấy thuận mắt là mang về, chuyện này có hơi khó khăn, không biết có cách nào điều trị trực tiếp hơn một chút không?”

Bác sĩ Vu nhìn Tỉnh Hành, sau đó đột nhiên nhìn về phía giáo sư Vương, dùng giọng điệu hóng chuyện hàm hồ nói:

“Điều kiện cũng khá tốt mà, tìm bạn gái khó đến thế sao? Thật sự không khoa học chút nào……”

Tỉnh Hành: “……”

Giáo sư Vương không nhịn được bật cười:

“Bác sĩ Vu, cô cứ tập làm quen dần là vừa, cậu ta sinh nhầm thời rồi, phải sinh vào cái thời con cái còn bị cha mẹ ép cưới mới phù hợp.

Tỉnh Hành: “……”

Bác sĩ Vu cũng không nhịn cười nổi, nhưng đã nhanh chóng thu lại nét cười trên mặt, lần thứ hai thể hiện thái độ chuyên nghiệp, nhìn về phía Tỉnh Hành.

“Cô gái mà cậu nhìn thấy thật sự không quen sao? Có thể miêu tả kĩ càng một chút, xem xem cô gái đo trông như thế nào được không?"

Tỉnh Hành suy nghĩ:

“Giống tiên nữ.”

Cái này….

Bác sĩ Vu cùng giáo sư Vương bốn mắt nhìn nhau: "...."

Bác sĩ Vu hắng giọng, nói:

“Quả thật có hơi nghiêm trọng rồi, hay là... trước tiên chúng ta thử dùng thuốc khống chế một lúc?”

Tỉnh Hành nghiêm túc:

“Cô là bác sĩ, cô quyết định.”

Bác sĩ Vu lại hỏi:

“Còn có triệu chứng nào khác không?”

Tỉnh Hành lắc đầu:

“Không có.”

Bác sĩ Vu hít vào một hơi, cảm thấy rất khó chịu, bởi vì cô hoàn toàn không nhìn ra tinh thần của Tỉnh Hành có vấn đề gì. Nếu là người có vấn đề về thần kinh, khi nói chuyện ít nhiều gì cũng sẽ lộn xộn. Anh ta không những suy nghĩ bình thường, mà còn chẵng có lí do gì để sinh bệnh, làm sao chữa?

Ngay lúc bác sĩ Vu vừa nghĩ thế, Tỉnh Hành đột nhiên hỏi một câu khiến cô hơi hứng thú:

“Có thể nào không phải là ảo giác không? Cô ấy thực sự tồn tại, là quỷ? Yêu? Tinh linh? Hay là cái gì khác…”

Bác sĩ Vu nhìn Tỉnh Hành, ánh mắt cùng giọng nói càng chuyên nghiệp hơn:

“Thầy Tỉnh, trên đời này không có quỷ, cũng không có tinh linh hay yêu ma gì cả, đó đều là mấy truyền thuyết dân gian hoặc là truyện thần thoại thôi, là thứ do con người tưởng tượng ra từ những dục vọng chẳng thể bộc lộ, đôi khi thì là sự sợ hãi.”

Tỉnh Hành hít một hơi thật sâu:

“Cô đã chứng minh được điều này à?"

Bác sĩ Vu bị hắn hỏi đến sửng sốt, sau đó trả lời:

“Chuyện này không cần phải chứng minh.”

Tỉnh Hành đột nhiên muốn phản bác, nhưng lý trí khiến anh tiếp tục giữ im lặng, anh nhẹ nhàng thở ra
một hơi, chợt đứng dậy:

“Ngại quá, tôi phải đi vệ sinh.”

Không chờ bác sĩ Vu lên tiếng, anh đã trực tiếp xoay người rời khỏi.

Chờ hắn xoay người mở cửa đi ra ngoài, trong phòng khám chỉ còn lại giáo sư Vương cùng bác sĩ Vu.

Giáo sư Vương thừa lúc hỏi bác sĩ Vu:

“Bà cảm thấy bệnh tình của cậu ta thế nào?”

Bác sĩ Vu ngồi thẳng người dậy:

“Thầy Vương, không gạt ông làm gì, thú thật thì từ đầu đến giờ tôi vẫn luôn nghĩ không chừng cậu ấy đã nói dối tôi, cậu ấy vốn dĩ không có bệnh gì cả. Sau hai lần nói chuyện, tôi có thể thấy cách suy nghĩ của cậu ấy rất mạch lạc. Chỉ có điều... khi nãy cậu ấy lại nhắc đến chuyện yêu ma, tôi nghĩ chắc là do trình độ của tôi không được tốt, có lẽ tinh thần cậu ấy thật sự có vấn đề, nhưng tôi lại không nhìn ra. Hiện giờ tôi đang nghĩ liệu có phải cậu ấy đang cố tình che giấu chuyện gì hay không, hoặc có thể là chính bản thân cậu ấy cũng không nhớ rõ, bởi vì những chuyện cũ quá đau khổ, nên mới lựa chọn quên đi...”

Giáo sư Vương cũng không hiểu a, ông cũng đâu phải cha của Tỉnh Hành. Mà có là cha ruột mẹ ruột của Tỉnh Hành đi chăng nữa thì chắc gì đã biết hết tất cả những chuyện xảy ra với Tỉnh Hành. Bất quá, nếu là sự kiện trọng đại tạo ra ảnh hướng lớn, vậy chắc là người trong nhà sẽ biết?

Giáo sư Vương nói:

“Hay là… Hỏi mẹ cậu ta thử xem?”

Bác sĩ Vu gật đầu:

“Ông có thể tâm sự với cậu ấy, nếu có thể để cha mẹ cậu ấy cung cấp thông tin nào hữu dụng thì càng tốt, sẽ giúp ích cho việc chữa trị.”

Không nói tới chuyện giúp đỡ nhau quên cả sinh mệnh, chỉ mấy chuyện nhỏ này thì tính là gì? Giáo sư Vương đồng ý:

“Được, để tôi thử xem.”

Hai người vừa nói xong cũng đúng lúc Tỉnh Hành từ nhà vệ sinh trở về, Anh ngồi xuống hàn huyên cùng bác sĩ Vu thêm một lát, thấy nói chuyện cũng khá lâu rồi, bác sĩ Vu kê cho anh mấy liều thuốc, dặn anh về nhà uống đúng giờ đúng liều, rồi tiễn anh và giáo sư Vương ra khỏi phòng.

Rời khỏi chỗ của bác sĩ Vu, Tỉnh Hành cùng giáo sư Vương không về nhà mà tiếp tục cùng nhau đi ăn cơm chiều.

Lúc này ở bên ngoài, tất nhiên sẽ không đến quán ăn, mà là tìm nhà hàng chính thức để ăn.

Tỉnh Hành muốn mời giáo sư Vương, hỏi ông:

“Muốn ăn cái gì?”

Giáo sư Vương suy nghĩ một lát:

“Ăn gì đó mới mẻ chút, đi ăn cơm Tây đi.”

Tỉnh Hành đối với việc ăn uống không kén chọn, gật đầu với giáo sư Vương, cùng ông đi đến tiệm cơm Tây nổi tiếng. Hai người cùng vào nhà hàng, ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, gọi bò bít tết, gan ngỗng, salad, món tráng miệng,...

Lúc gọi đồ ăn xong ngồi chờ, giáo sư Vương định thử hỏi Tỉnh Hành một vài chuyện, muốn biết rốt cuộc có phải anh đang cố tình che giấu chuyện gì để lại bóng ma tâm lý trong lòng hay không.

Nhưng ông mới vừa hỏi hai câu, Tỉnh Hành liền hiểu ra ý đồ của ông, trực tiếp nói:

“Thầy Vương, đừng có thử tôi như thế, tôi chả dấu diếm chuyện gì cả, những chuyện cần nói đều nói cả rồi.”

Giáo sư Vương thở dài,

“Vậy bệnh này của cậu rất khó chữa đấy.”

Khó chữa cũng phải nghĩ biện pháp chữa, Tỉnh Hành vừa định nói, điện thoại trong người lại vang lên. Anh không tiếp tục mở miệng, cúi đầu nhìn thông báo cuộc gọi tới, thấy là mẹ Tỉnh, đưa tay bấm tiếp cuộc gọi rồi đưa điện thoại lên tai nghe:

“Mẹ.”

Giáo sư Vương không nói gì, nghe thấy từ trong điện thoại thoang thoáng truyền đến tiếng của mẹ Tỉnh:

“Tỉnh Hành, con nghỉ phép ở viện sao? Sao nghỉ mà lại không nói với mẹ? Con có tính toán gì không, nếu không có kế hoạch gì thì về nhà……”

“Chờ một chút, mẹ, giờ con hơi bận, hết bận rồi lại gọi điện trả lời mẹ.”

Tỉnh Hành không để cho mẹ Tỉnh nói xong, trực tiếp chen ngang bà, bởi vì anh biết nếu nói chuyện với bà thì sẽ nói rất là lâu, thế thì không lễ phép với giáo sư Vương.

Sau đó anh lại giải thích vài câu xem mình đang bận gì, rồi cúp máy mẹ Tỉnh. Sau khi quăng điện thoại qua một bên, anh chuyên tâm nói chuyện phiếm với giáo sư Vương, không bỏ lơ ông ấy.

Giáo sư Vương vẫn luôn biết anh bị gia đình thúc giục yêu đương, vừa rồi nghe chút xíu đã biết mẹ Tỉnh muốn nói gì, vì thế cười bảo:

“Lại muốn cậu về đi xem mắt à?”

Tỉnh Hành không né tránh chuyện này, thản nhiên nói:

“Không biết, đại khái là thế.”

Giáo sư Vương cũng rất tò mò, đưa tay đẩy mắt kính, hướng ánh mắt đến Tỉnh Hành:

“Cậu tìm bạn gái khó đến thế sao? Là không có cô gái nào theo đuổi cậu, hay là cậu thấy người ta chướng mắt?”

Tỉnh Hành cảm thấy việc này thật đau đầu, nhưng khi nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“Bận quá, không có thời gian yêu đương, tôi cũng không có cảm giác gì. Đương nhiên cũng không có ai theo đuổi tôi, thậm chí một chút thời gian để ở cạnh người ta cũng không có, ai mà muốn yêu đương với tôi chứ?"

Giáo sư Vương cười:

“Đưa điện thoại của cậu cho tôi xem, nếu không được thì thôi.”

Chỉ cần không xem những cái liên quan đến công việc thì điện thoại của Tỉnh Hành gần như chẳng có gì cả, anh không quan tâm, trực tiếp mở khóa điện thoại đưa cho giáo sư Vương, thỏa mãn tâm tình muốn hóng chuyện của ông ta.

Giáo sư Vương cầm lấy điện thoại xong, click mở Wechat của anh, lướt lướt qua danh bạ, lướt qua những gì liên quan đến công việc, sau đó thấy có không ít những cô gái chân dung xinh đẹp nhắn tin cho anh, nhìn cách dùng từ là thấy rõ ý muốn tình nguyện tìm hiểu lâu dài với anh, mà kết quả thì anh chẳng thèm để ý đến người ta, hoặc cũng chỉ là mấy chữ “Ừm”, “Ừ”.

Giáo sư Vương vừa xem vừa lắc đầu thở dài —— hèn gì không tìm được bạn gái là đúng rồi! Thế này thì có ép duyên cho anh đi chăng nữa thì người ta cũng bị anh đối xử lạnh lùng đến mức bỏ chạy luôn!

Xem một hồi xong giáo sư Vương không xem nữa, trực tiếp rời khỏi WeChat, lúc định trả điện thoại lại cho anh, ông đột nhiên nhìn thấy trên màn hình có một cái app, liền tò mò hỏi một câu:

“Theo dõi?”

Tỉnh Hành phản ứng một chút:

“Ừ, trong phòng ngủ ở nhà.”

Giáo sư Vương cười một chút:

“Đây là đam mê gì đây? Lắp máy theo dõi trong phòng ngủ chính mình à?”

Nói xong ông bấm vào thử, chỉ là chán quá nên xem chơi thôi.

Kết quả vừa mới bấm vào, nụ cười trên khóe môi ông lập tức cứng ngắc.

Ấn đường hơi nhăn lại, giáo sư Vương nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, sau đó đột nhiên giống như cầm củ khoai nóng phỏng tay, ném điện thoại lên bàn một phát, sắc mặt hoảng sợ.

Tỉnh Hành không biết ông bị làm sao, nghi hoặc mà cầm điện thoại mình lên, mới mở màn hình chính liền nhìn thấy một cô gái váy trắng tóc dài bay bay trong phòng anh.

Người đó vẫn là người trong “Ảo giác” của anh, nhưng khi nhìn qua camera với trực tiếp nhìn không giống nhau. Camera không quay được mặt của cô gái kia, cô ta bay tới bay lui, sống động như một con ma nữ váy trắng.

Tỉnh Hành theo bản năng ngưng thở, ngón tay nắm điện thoại căng cứng —— anh không bị bệnh, không phải ảo giác, mà là thật!

Mặt của giáo sư Vương lúc này đã bị dọa đến mức trắng bệch, mà Tỉnh Hành vẫn cúi đầu nhìn những hình ảnh trong điện thoại, nhìn thấy cô gái trong màn hình áp mặt vào camera, một khuôn mặt đẹp đẽ phóng to trên màn hình, anh yên lặng đặt điện thoại lại lên bàn cơm, quay một trăm tám mươi độ cho giáo sư Vương xem.

Giáo sư Vương vừa sợ vừa tò mò, do dự đưa ánh mắt đến màn hình điện thoại lần nữa, sau đó nhìn thấy hình ảnh biến thành khuôn mặt của một cô gái tóc dài, là khuôn mặt người bình thường người, loại vô cùng non mịn xinh đẹp. Ánh mắt thiếu nữ ngây thơ mờ mịt, nhìn camera như nhìn vật lạ ngoài hành tinh.

Nhìn đến đây, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch của giáo sư Vương có hơi dịu đi, trái tim suýt nữa nổ tung cũng dễ chịu hơn một chút. Nhưng ngón tay ông run đến khống chế không được, nửa ngày mới nói được một câu:

“Này... Này... Tôi,,, Tôi bị cậu lây bệnh hả?!”

Tỉnh Hành: “……”

Hóa ra bệnh tâm thần là bệnh truyền nhiễm à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện