Hướng Dẫn Nuôi Trai Tinh Dễ Thương

Top 10


trước sau

Châu Châu không nói gì dựa vào lồng ngực Tỉnh Hành, vẫn trong trạng thái ngủ say. Đêm dài ngoài cửa sổ, trong phòng an an tĩnh tĩnh, một tiếng vang đều không có. Tỉnh Hành ẵm cô lên giường, đặt cô nằm xuống rồi đắp chăn cho cô.

Sau khi đắp chăn đàng hoàng anh không ngồi thẳng dậy ngay lập tức mà vẫn giữ tư thế khom lưng nhìn Châu Châu một hồi. Khuôn mặt đẹp đẽ giống như một kiệt tác được điêu khắc cực kì tinh xảo, hương thơm nhàn nhạt giữa hô hấp, ăn mòn lý trí con người.

Cảm nhận mùi hương mê hoặc, Tỉnh Hành không nhịn được mà cúi người xuống, cúi đến khi khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn có một chút xíu. Tia lí trí cuối cùng bị chôn vui trên làn mi, anh hôn lên môi Châu Châu……

Hô hấp nóng rực, hơi thở khiến người ngủ say phải nóng bừng……

Trong không khí lên men ra vị ngọt ngào……

Ngón tay bấm điều khiển từ xa, trong phòng lập tức chìm vào bóng đêm……

Trên cửa sổ có một con côn trùng vỗ vỗ đôi cánh trong suốt, nghĩ thầm còn biết tắt đèn cơ, cảm giác cứ như đang ăn chanh vậy, răng côn trùng của cô muốn rụng hết tới nơi rồi……

***

“Kinh ——”

Âm thanh chói tai cắt ngang qua sáng sớm yên lặng.

Buổi sáng Châu Châu bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc xong, không có chút nào uể oải của trước kia, sau khi bị đánh thức đôi mắt cũng chưa mở to, một giây đồng hồ cũng không do dự, quyết đoán ngồi dậy tắt đồng hồ báo thức, xốc chăn lên xuống giường đi rửa mặt.

Quờ quạng mang dép lê vào, đi đến cạnh cửa đụng phải ván cửa “Rầm” một tiếng, mới “Ô” một tiếng xoa xoa ót, mở mắt ra.

Sau khi lên cao trung, mỗi sáng Châu Châu đều rất khẩn trương, làm gì cũng vội vội vàng vàng. Dậy rồi lập tức đi rửa mặt, mặc xong quần áo cột xong tóc, lập tức đến nhà bếp ăn bữa sáng mà dì Vưu đã làm, sau đó lại đeo cặp sách đi học.

Tỉnh Hành mỗi ngày đều lái xe đưa cô đến cổng trường, nhìn cô tiến trường học, mình thì đi làm. Để phối hợp với thời gian của Châu Châu, giờ rời giường của anh sớm hơn rất nhiều, mỗi ngày hơn bảy giờ đã đến đơn vị.

Mệt cũng không chê mệt, vui vẻ chịu đựng.

Châu Châu hiện tại đang ở trong khuôn mẫu học bá, xuống xe đi vào trường, đi hai bước thì tăng tốc, còn phải chạy hai bước, đều là để nhanh đến phòng học. Trước kia cô không hiểu ý nghĩa của từ “Tranh thủ thời gian”, bây giờ đã vô cùng thấm thía, chính là thời gian không đủ dùng.

Nếu có thể, cô ước gì một ngày của cô có 48 tiếng, 48 tiếng vẫn còn có cảm giác thiêu thiếu.

Tỉnh Hành ngồi ở trong xe nhìn cô vội vã chạy vào trong cổng trường, còn chưa chạy đến cổng, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nam sinh thân hình cao lớn, là vẻ ngoài đẹp trai mà chỉ thanh xuân niên thiếu mới có.

Nam sinh đứng bên trái cô, lại quàng qua bả vai phải của cô.

Châu Châu bị nam sinh đậu đến hai mặt quay đầu, nhìn đến nam sinh sau, lập tức chụp thượng nam sinh cánh tay đánh trả một chút. Sau đó một cao một thấp thân ảnh, sóng vai nháo vào trường học đại môn, thoạt nhìn quan hệ thực hảo.

Chờ đến khi bóng dáng của Châu Châu và nam sinh kia biến mất vào phía trong cổng trường, Tỉnh Hành mới thu hồi ánh mắt. Ánh mắt anh lơ đãng ngưng trệ lại trong xe một hồi, mới hướng về phía trước, rời khỏi nơi tràn ngập tinh thần phấn chấn thanh xuân này.

***

Châu Châu gặp Phàn Dịch ngoài cổng, sau khi hai người đùa nghịch một chút, sóng vai cùng nhau tiến trường học. Bên đường qua lại, thu hút không ít học sinh quay đầu lại nhìn chăm chú. Giáo hoa và giáo thảo ở cùng với nhau, ai lại không muốn nhìn thêm một chút chứ?

Phàn Dịch đi cạnh Châu Châu, bước chân tùy tiện đi là đã đuổi kịp cô, nói chuyện với cô:

“Lớp 11 rồi mà cậu còn để người nhà đưa đón à?”

Châu Châu quay đầu liếc cô một cái:

“Thế thì sao?”

Phàn Dịch cười cười:

“Không có gì.”

Cô nàng mỏng manh, đương nhiên có người cưng chiều.

Vì vội vàng vào lớp để đọc sách, bước chân Châu Châu rất nhanh.

Cô không có tâm tình cũng thời gian thoải mái như vậy, làm chậm trễ thời gian mà nói chuyện phiếm với Phàn Dịch. Nhưng cô nhớ tới lời Tỉnh Hành nói với cô trước khi ngủ, liền nói với Phàn Dịch:

“Đúng rồi, giữa trưa tôi không đến sân thượng đọc sách làm bài được.”

Phàn Dịch đã giúp Châu Châu bổ túc vài tiết, hôm nay đột nhiên lại không cần cậu bổ túc nữa, tại sao? Cậu quay đầu nhìn Châu Châu, thấy cô nghiêm túc, liền hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Tại sao?”

Châu Châu chậm bước chân đến phòng học lại, suy nghĩ một chút rồi nói với cậu:

“Bởi vì buổi tối về nhà tôi học đến khuya quá, tới một hai giờ mới ngủ, chịu không nổi nữa, giữa trưa muốn được nghỉ ngơi.”

Phàn Dịch nghiên cứu trong ánh mắt cô là thật hay giả, không nhìn thấy cô có ý xa cách với cậu, đành phải nói:

“Được rồi, nếu mệt quá thì cứ nghỉ ngơi đi, nếu gặp vấn đề gì, cứ tới lớp bọn tôi tìm tôi, hay là nhắn tin cho cậu, tôi sẽ trả lời cậu ngay.”

Châu Châu cảm thấy như vậy cũng tốt, gật đầu với cậu:

“Được, tôi nhớ rồi.”

Phàn Dịch nhìn cô mà không nhịn được cười nhẹ, thấp giọng nói một câu:

“Ngốc như con nít ba tuổi vậy.”

Cô nghiêm túc như thế mà cậu lại bảo cô ngốc?

Châu Châu cố ý trừng cậu một cái:

“Nói ai ngốc hả? Đồ em trai đáng ghét……”

Phàn Dịch nghe cô nói thì ngơ ra, sau đó lại làm bộ dạng tức giận đến có chút muốn bật cười, vươn tay nắm lấy cánh tay Châu Châu, nhìn cô hỏi:

“Cậu gọi tôi là gì?”

Châu Châu lặp lại lần nữa:

“Cậu là em trai.”

Phàn Dịch thật sự tức đến bật cười, cầm tay Châu Châu kéo đến trước mặt mình, trong giọng nói mang ý cười lộ ra chút uy hiếp:

“Cậu thử nói lại coi.”

Châu Châu không muốn đùa với cậu nữa, một hồi này, cũng không biết bao nhiêu ánh mắt người đi ngang qua nhìn chằm chằm, còn khe khẽ nói nhỏ nữa. Hai người bọn họ vốn là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, trước công chúng chỉ cần có chút tương tác với nhau, đều sẽ bị người khác bàn tán.

Cảm nhận được ánh mắt càng nhiều hơn, Châu Châu đưa tay gỡ tay Phàn Dịch đang nắm tay mình, nhỏ giọng nói:

“Mọi người đều nhìn chúng ta kìa, buông tay ra đi, tôi muốn vào lớp đọc sách.”

Phàn Dịch siết chặt không buông, cậu ước gì người đến nhìn càng nhiều, nhân cơ hội nói:

“Gọi anh đi.”

Châu Châu liền biết, cậu luôn muốn chiếm tiện nghi lớn tuổi hơn cô. Nếu biết thì đã không gọi cậu là em trai đáng ghét rồi, giờ bị cậu giữ ở đây đi không được. Còn không đi nữa thì bọn họ sẽ thành tin hot trong Thất Trung ngày hôm nay mất, Châu Châu đành phải cúi đầu nói thật nhỏ:

“Anh.”

Âm thanh nhẹ nhàng giòn tan đánh thẳng vào trái tim, trái tim không chịu khống chế mà run rẩy, sung sướng không tên sung sướng dâng lên từ dưới đáy lòng. Phàn Dịch còn chưa buông tay Châu Châu, ánh mắt và giọng nói cùng mềm mại đi, rũ mi nhìn cô nói:

“Không nghe rõ.”

Châu Châu liền ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cậu, dùng giọng bình thường mà nói:

“Anh Phàn Dịch, như vậy được rồi chứ?”

Phàn Dịch nhìn đôi mắt cô ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy xương cốt đều bị cô bóp mềm, rung động nổi lên bốn phía. Nhưng cậu không để tình cảm của lộ ra dưới đáy mắt, sau khi hoàn hồn thì buông tay Châu Châu, hắng giọng nói:

“Em gái đáng ghét, tạm biệt!”

Châu Châu nhìn anh xoay người rời khỏi:

“……”

***

Châu Châu bảo Phàn Dịch, buổi tối về nhà học đến khuya quá, giữa trưa muốn nghỉ ngơi một chút, lý do đó cũng là thật. Tới trưa rồi cô cũng không lên sân thượng tìm Phàn Dịch nữa, mà ở lại trong lớp cùng Tần Dao đọc sách nghỉ ngơi.

Tần Dao vừa quan sát trạng thái học tập của Châu Châu, chỉ cảm thấy cô quá liều mạng, gần như một phút đồng hồ cũng không lãng phí. Nếu không phải sợ đi đường đâm tường ăn cơm sặc canh, không chừng cô cũng sẽ dùng luôn cả thời gian đi đường ăn cơm.

Giữa trưa ăn xong cơm trưa ở nhà ăn rồi trở về, lúc Tần Dao nằm sấp xuống nghỉ ngơi Châu Châu còn đang làm bài, đến khi nửa tiếng sau tiếng chuuông đánh thức cô dậy, phát hiện Châu Châu vẫn còn làm bài. Cô nằm trên bàn nửa tỉnh nửa mơ, dùng giọng mũi mà hỏi Châu Châu:

“Không ngủ sao?”

Châu Châu tiếp tục đặt toàn bộ chú ý vào câu hỏi:

“Ngủ rồi,
ngủ hơn mười phút, đủ rồi.”

Tần Dao mới vừa tỉnh vẻ mặt tê cứng, tiếng chuông kết thúc nghỉ trưa mới vừa vang xong, phòng học lúc này có hơi ồn ào, cô hít mũi một cái:

“Cậu học như vậy không thấy mệt sao? Mình thấy là, vượt quá độ mệt mỏi, tiêu hao thể chất tinh thần quá mức, học đến mức ngu người luôn đó.”

Châu Châu lúc này mới quay đầu nhìn cô:

“Tinh thần của mình tốt hơn người bình thường nhiều, không sao cả, bài kiểm tra tới mình muốn được điểm cao một chút. Nguyệt khảo thật sự làm tệ quá, không được như thế nữa, quá mất mặt.”

Tần Dao vẫn nằm dài trên bàn, đầu óc thanh tỉnh một chút, nói chuyện vẫn còn giọng mũi,

“Có mục tiêu sao? Có muốn đạt được thành tích thế nào trong kì trung khảo không? Mình thì thấy cứ từ từ là được, mục tiêu định thấp điểm thôi. Tự gây cho chính mình áp lực quá lớn, sẽ làm suy sụp tinh thần.”

Châu Châu trầm lặng một hồi, suy nghĩ về trạng thái học tập gần đây của mình và tình hình học bổ túc, nghiêm túc nói với Tần Dao:

“Mình cảm thấy đặt mục tiêu càng cao điểm sẽ càng có động lực, mình muốn thử xem có lọt được vào top10 của lớp không.”

Tần Dao nhìn cô ngơ ngẩn, chậm rãi ngồi dậy xong, ngây người đến không nói được gì nữa.

Cùng lúc đó, trong mấy nữ sinh trung tụ tập nói chuyện phiếm bên cạnh, không nhịn được mà liên tiếp phát ra vài tiếng “Phụt”, nghe có vài phần là cố ý, hơn nữa lại đúng lúc đến mức Châu Châu và Tần Dao đều nghe thấy, là đang cười Châu Châu.

Châu Châu và Tần Dao đồng thời quay đầu, nhìn thấy mấy nữ sinh không phải trong miệng ngậm kẹo que thì là cầm kẹo que trong tay, đều một bộ dáng đang xem xiếc khỉ, nhìn chằm chằm cô. Mấy nữ sinh này ngày thường không chơi cùng Châu Châu, không thích Châu Châu lắm.

Thấy Châu Châu và Tần Dao quay đầu nhìn về phía các cô, Đặng Oánh Oánh được vây quanh bởi hai ba nữ sinh, ngồi ở trên ghế cười nói câu:

“Chắc là tai tôi không có vấn đề đâu ha, mục tiêu trung khảo của giáo thảo chúng ta, là tiến vào top10 của lớp?”

Âm lượng lời này khá lớn, vừa nói xong, trong phòng học nháy mắt liền yên lặng đi rất nhiều, mọi người đều tò mò mà dồn ánh mắt về phía Châu Châu, đồng thời vểnh tai lên. Giống như nghe được thứ gì ghê gớm, giáo thảo muốn tiến vào top10 của lớp?

Châu Châu thấy Đặng Oánh Oánh cười đầy chọc ghẹo, cứ như vừa được một lời nói vô cùng nực cười, mình cũng không muốn cười, trên mặt không cảm xúc mà nói với cô:

“Tôi không nói với cậu, cậu quấy rầy người khác trò chuyện như vậy, thật là không lễ phép.”

Đặng Oánh Oánh càng cười vui vẻ hơn:

“Làm sao mà không lễ phép? Tôi quan tâm giáo thảo của chúng ta một chút thôi mà lại thành không lễ phép? Top 10 đếm từ trên xuống của lớp a, mục tiêu vĩ đại dốc lòng như thế, đương nhiên muốn cho mọi người cùng nhau chứng kiến quá trình này a, kích thích đến như vậy.”

Thốt ra lời này xong, Châu Châu hoàn toàn trở thành tiêu điểm của lớp, hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn cô. Cô phát hiện có người thật sự thấy chán ghét, giống như nhóm người Đặng Oánh Oánh này, lấy chuyện riêng của người khác để trào phúng tìm niềm vui, còn cố ý nói ra muốn cho tất cả mọi người cười nhạo, thật sự ác.

Châu Châu mặc kệ cô, quay đầu lại, nói với cô một câu:

“Vừa xấu vừa ác.”

Đặng Oánh Oánh vốn dĩ đang vui tươi hớn hở, bị chửi tất nhiên không còn vui nữa, ý cười trên mặt lập tức biến mất, nhìn chằm chằm sườn mặt Châu Châu nói:

“Cậu nói ai đấy?”

Châu Châu không nhìn cô, nói thẳng:

“Nói Đặng Oánh Oánh đấy.”

Không chút do dự mà trực tiếp cứng rắn, các bạn học trong lớp đều bị chọc đến mức lập tức bật cười. Lúc này đến phiên Đặng Oánh Oánh cười không nổi, cả mặt tái xanh, tức giận đến mức muốn thật sự nhào vô đánh một trận với Châu Châu.

Động thủ đương nhiên là không được, Đặng Oánh Oánh quay lại đề tài trước, cười lạnh nói:

“Đừng mơ hồ nghĩ đến điều đó, nếu cậu thi được vào top10 của lớp, tôi đứng chổng ngược mười phút gọi cậu là ba ba mười lần!”

Châu Châu cũng không chịu yếu thế, cô cho dù là làm trai sông hay làm người, cũng chưa nổi giận bao giờ, trước nay cũng không biết nén giận là gì. Cô nhìn Đặng Oánh Oánh một cái, thêm điều kiện cho cô:

“Đứng chổng ngược ba mươi phút, gọi tổ tông một trăm lần.”

“……”

Nguyên cả lớp ngẩn cả người, tình huống này là sao đây? Tại sao lại có cảm giác người bị châm biến lại là Đặng Oánh Oánh nhỉ?

Châu Châu thấy Đặng Oánh Oánh hơi cạn lời không nói gì, cô lại nói:

“Sợ à?”

Đặng Oánh Oánh bị khích liền nói:

“Ai sợ chứ?”

Châu Châu không nhìn cô:

“Tốt.”

“……”

Đặng Oánh Oánh phản ứng một chút, cảm thấy giống như mình mới bị chơi?

Đầu óc không nhạy bén lắm, hơn nửa ngày cô mới có phản ứng, vội vàng nói với Châu Châu:

“Tại sao chỉ cược tôi thôi? Nếu cậu thi không được thì sao? Cậu đứng chổng ngược kêu tôi là ba ba à?”

Châu Châu cầm lấy bút chuẩn bị làm bài:

“Đương nhiên là không, tôi cũng đâu có nhàm chán như cậu, muốn cản cũng cản không được, một hai đòi hiến tế chính mình.”

Đặng Oánh Oánh:

“……”

Đừng có ai cản cô, cô muốn giết chết giáo hoa của Thất Trung!

Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ tiểu tiên nữ ta mới không phải tiểu ngu ngốc địa lôi, ái ngươi sao (づ ̄ 3 ̄)づ

hin vội, canh hai vãn một ít ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện