Hướng Dẫn Nuôi Trai Tinh Dễ Thương

Chương 90


trước sau

Edit: Lan Anh

Nhưng thiên sư này thấy Châu Châu lại dáng vẻ bình thường, cười đến khách khí lễ độ, vòng qua thân xe đi tới bên này, đứng ở bên cạnh lão Đan, trực tiếp tự giới thiệu với Châu Châu: "Xin chào cô Châu Châu, tôi là thiên sư mà Đan tổng mời tới, tôi họ Lưu."

Châu Châu nín thở, trong đầu căng như một dây cung, tim bị vây trong trạng thái đập nhanh. Trong đầu nhớ kỹ không nên hoảng loạn làm bại lộ thân phận bản thân, vì vậy điều chỉnh một chút nở nụ cười cương cứng ngay khóe miệng, cười đến tự nhiên nói: "Thiên sư Lưu xin chào, có việc đi vào trong rồi nói."

Lão Đan và thiên sư Lưu theo Châu Châu vào nhà, đến phòng khách ngồi xuống ghế sa lon, Châu Châu rót trà cho hai người. Trong lúc đợi lão Đan qua đây, cô đã pha trà trước, hiện tại uống được rồi.

Lão Đan khách khí, lúc nhận chén trà cười nói: "Châu Châu ngồi đi, không cần khách khí như vậy."

Châu Châu cũng rất dễ chịu, trong nhận thức của cô, chỉ cần pháp sư có pháp lực cũng không khó khăn lắm có thể cảm giác được yêu khí, cũng chính là có thể phân biệt rõ người bình thường và yêu. Thiên sư Lưu này đuổi theo Hoa Thanh nhiều năm như vậy, mặc dù vẫn không đuổi kịp, nhưng cũng làm cô ấy lộ ra yêu khí.

Cho nên, cô không biết thiên sư Lưu này không nhìn ra thân phận của cô, hay là đang giả vờ. Nhưng ông ta không có hành động kỳ quái gì, hình như hoàn toàn không cảm giác được cô không phải người, Châu Châu tự nhiên cũng ngay lập tức buộc chính mình phải ổn định.

Khen trà rồi cô ngồi xuống ở bên bàn trà, trực tiếp hỏi lão Đan, "Ông Đan, ngài tới tìm con, là bởi vì chuyện của Triệu Hàn Bành sao?"

Lão Đan uống một ngụm trà nhuận miệng, cùng thiên sư Lưu nhìn Châu Châu, đặt chén trà xuống mở miệng nói: "Là bởi vì chuyện của Triệu Hàn Bành, chúng ta cũng tìm người khác để nghe kể tình huống. Ở trên mạng thấy con và nó có quan hệ tốt, cho nên mới tìm tới con."

Tìm cô hỏi cái gì?

Châu Châu nhìn lão Đan, "Nghe cái gì?"

Lão Đan mím môi lại suy nghĩ một lát, quay đầu liếc mắt với thiên sư Lưu, sau đó từ trên người móc ra điện thoại di động, mở tìm một chút, đặt một tấm hình ở trước mặt Châu Châu, nói với cô: "Con xem một chút, con có biết cô gái này hay không."

Châu Châu cầm điện thoại di động lên nhìn một chút, chỉ liếc mắt một cái sau lưng đã lạnh một mảng. Ảnh chụp là vào buổi tối, vị trí khung cảnh đều không phải rất rõ ràng, Triệu Hàn Bành ôm một người con gái. Mà người con gái này, cực kỳ giống Hoa Thanh.

Châu Châu nín thở, sau khi xem xong trả di động lại cho lão Đan, che giấu tâm tình nói: "Hình như không biết."

Lão Đan nhận lấy điện thoại di động, trực tiếp để trên bàn trà, biểu tình giọng nói đều chăm chú, "Con cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có giống hay không là nữ yêu năm đó con thả ra từ trong đá. Ảnh chụp chính là người ngoài giới mà Triệu Hàn Bành nói tới, người con gái này chính là bạn gái của Triệu Hàn Bành."

Bản thân Châu Châu cũng đoán ra được, lúc này trong đầu đã hơi mất trật tự. Cô bỗng dưng nghĩ đến ngày đó bạn gái ngoài giới của Triệu Hàn Bành lên tiếng, rất rõ ràng đang vì cô làm sáng tỏ, đang bảo vệ cô, cho nên ... Thật sự là Hoa Thanh sao?

Lúc nghĩ đến những điều này, trên mặt lộ ra dáng vẻ tự hỏi, một lát sau Châu Châu nói: "Lúc đó con yêu nữ kia trong thời gian quá ngắn đã ra ngoài, trốn rất nhanh, con lúc đó bị sợ hãi, cũng không thấy quá rõ mặt của cô ta."

Lão Đan đối với đáp án này hiển nhiên không hài lòng, nhưng mà cũng không biểu hiện gì nhiều. Ông suy nghĩ một chút, rồi nói với Châu Châu: "Nói cách khác, con không biết bạn gái của Triệu Hàn Bành, cũng chưa tiếp xúc qua, cũng không nhớ rõ tướng mạo của con nữ yêu năm đó?"

Lại nói tiếp cô biểu đạt chính là như vậy, Châu Châu gật đầu, "Đúng vậy."

Lão Đan nhẹ nhàng hít một cái, đột nhiên lại cảm thấy có chút ngốc.

Đầu ngốc một hồi, thở phào nói: "Ông thấy cô ta trên mạng đứng ra lên tiếng nói giúp con, còn tưởng rằng hai người có quan hệ tốt, có thể giúp chúng ta nói chuyện với cô ta."

Châu Châu tự nhiên nghe hiểu được ý tứ trong lời nói này, hỏi: "Thật sự là con yêu kia sao?"

Lão Đan nói: "Chúng ta cũng không có chứng cớ xác thực, con yêu này đi qua những nơi khác, đều không có để lại ảnh chụp, cho nên muốn tìm con xác nhận một chút có đúng hay không là cô ta. Thanh mai trúc mã của Triệu Hàn Bành hiện tại hẹn cô ta cũng không ra, nói là liên lạc không được, vốn đang trông cậy vào còn con."

Châu Châu "Phù phù" "Phù phù" ở nơi ngực, nhưng cô hiện tại giả cười làm bộ bản lĩnh tốt, tiếp tục giả vờ nói: "Không phải là vẫn chưa xác thực là con yêu kia hay không sao? Lỡ như bắt nhầm người sao?"

Lão Đan cười cười, "Dẫn dắt cô ta đương nhiên biết cô ta có phải yêu hay không, thiên sư Lưu nhìn ra được. Chẳng qua con yêu này pháp lực cao cường hơn nữa rất giảo hoạt, cho nên truy đuổi nhiều năm như vậy mới đuổi kịp."

Thiên sư Lưu lúc này đột nhiên nói tiếp, "Ông lại đã quên hoàn cảnh khó khăn bây giờ của chúng ta, từ sau khi con yêu kia trở về Mộng Thành, tôi lại không thấy yêu khí của cô ta lộ ra, đột nhiên lại biến mất. Nếu không phải lại liên quan đến chuyện tự sát, sao có thể có tiến triển như vậy? Chỉ sợ gặp mặt, cũng nhìn không co phải là yêu hay không."

Lão Đan thở dài, "Đều là chuyện trụy tử gây ra."

Nói xong cảm thấy ở nơi này của Châu Châu cũng không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào, bày ra động tác đè lấy bắp đùi muốn đứng dậy, nói với Châu Châu: "Châu Châu cũng giúp không được gì, vậy cứ như vậy đi, chúng ta sẽ không tiếp tục quấy rầy."

Thấy lão Đan muốn dẫn vị thiên sư này rời đi, Châu Châu hiện tại tâm tư toàn bộ đều ở trên người Hoa Thanh, đã quên lo lắng cho mình sẽ bại lộ thân phận hay không, liền vội vàng nói: "Cũng không phải là hoàn toàn không thể giúp, con nhớ kỹ mùi trên người con yêu kia. Lổ mũi của con đặc biệt thính, gặp phải nhất định có thể đoán được, hơn nữa tuyệt đối sẽ không sai."

Lão Đan nghe lời này của cô lại ngừng lại động tác đứng dậy, "Thực sự?"

Châu Châu liền vội vàng gật đầu, "Thực sự thực sự."

Sau đó lại hỏi: "Lòng hiếu kỳ của con rất lớn, ông Đan có thể nói cho con một chút tình huống cụ thể không? Triệu Hàn Bành thật là yêu hại chết? Con yêu này mục đích là gì vậy?"

Cho dù tạm thời cũng tiến triển không được, thấy Châu Châu đối việc này quan tâm, lão
Đan cũng lại ngồi vững vàng. Tình huống cụ thể vẫn là thiên sư Lưu biết đến rõ ràng hơn, cho nên ông để thiên sư Lưu nói cho Châu Châu.

Thiên sư Lưu nói: "Con yêu kia chỉ cần ngây ngốc một chỗ sẽ có người tự sát, cái này hẳn không phải là trùng hợp. Thêm Triệu Hàn Bành tổng cộng là mười người, những người này tự sát, hơn phân nửa là bị yêu ảnh hưởng trạng thái tinh thần."

Châu Châu lộ ra vẻ đang nghe chuyện xưa, vẻ mặt chăm chú hiếu kỳ, tâm nhưng ở đi xuống, tùy lúc hỏi: "Đã mười người? Cô ấy dẫn dắt nhiều người như vậy tự sát làm gì? Hút máu người tu luyện sao?"

Cô còn chưa quá tin tưởng Hoa Thanh sẽ làm như vậy.

Thiên sư Lưu lắc đầu, "Những người này tự sát, cũng không có bị hút máu."

Như vậy lại càng kỳ quái, Châu Châu lộ vẻ không hiểu, "Vậy tại sao?"

Thiên sư Lưu biết, chuyện bắt yêu này Tỉnh Hành và Châu Châu đều là biết, đồng thời yêu là Châu Châu trong lúc vô ý thả ra. Đối với người không biết không nhiều lắm loại chuyện này, nhưng đối với Châu Châu ông lại nói toàn bộ: "Chúng ta điều tra qua, mười người là sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm."

Châu Châu cảm giác trên cánh tay mình nổi lên một mảnh da gà, kéo căng thần kinh nhìn thiên sư Lưu.

Thiên sư Lưu nói tiếp: "Chuyện này từ lúc bắt đầu đã rất kỳ quái, con yêu này rất giảo hoạt, chính là không ra tay chỉ dụ cho người tự sát. Đã chết mười người, cũng không một người bị hút máu, nói rõ cô ta không phải là vì tu luyện."

Châu Châu nhếch miệng, khẩn trương nín thở, "Vậy tại sao?"

Thiên sư Lưu bưng ly lên uống một ngụm trà, "Mấy năm này bị cô ta đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, ta lật xem rất nhiều điển tịch của bổn môn truyền xuống, chỉ vì biết rõ ràng nguyên nhân. Nếu như không sai, cô ta là muốn hồi sinh người nào đó."

Châu Châu kinh ngạc, ngây ngốc thuận miệng hỏi: "Ai sống lại?"

Thiên sư Lưu đặt chén trà xuống, đáy ly đụng phải bàn trà, một âm thanh thanh thúy phát ra, "Vậy phải xem, ba trăm năm trước người nào trải qua hồn phi phách tán, khiến con yêu nữ này nghịch thiên bỏ tu vi bảo vệ ba hồn bảy vía người này, chia nhau nhập vào luân hồi."

Ba hồn bảy vía...

Vừa lúc là mười người...

Châu Châu nhìn chằm chằm thiên sư Lưu, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, "Cho nên cô ấy bị phong ấn ở trong tảng đá hơn ba trăm năm..."

Là bởi vì làm chuyện nghịch thiên.

Đọc trong miệng "Hơn ba trăm năm", trong đầu nhưng không biết vì sao đột nhiên nhớ tới hơn ba trăm năm trước ở núi Côn Lôn, nhớ lại Ti Dận chân nhân. Vật gì có thể khiến cho người hồn phi phách tán, thứ nhất là thiên lôi, có cái khác dám xếp thứ hai.

Mặc dù có tôi có pháp lực tiên ma mạnh hơn nữa, có thể khiến cho người hồn phi phách tán, cũng là cực nhỏ cực nhỏ.

Năm đó, Ti Dận chân nhân đi chịu thiên kiếp.

Khi đó, còn có những người khác tu hành viên mãn đi chịu thiên kiếp sao? Châu Châu nhớ kỹ không có.

Khi đó đạo sĩ nhỏ ở trên núi, gặp phải loại chuyện bát quái này sẽ nói, việc này cũng đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ truyền tới tai của Châu Châu. Người có thể tu hành phải trải qua thiên lôi vốn cũng không nhiều, có thể nói đều là chuyện lớn đối với những người trong đạo giới lúc đó.

Suy nghĩ của cô bay xa, không biết tại sao lại nhớ tới, mấy năm trước lúc cô mới quen Hoa Thanh, thấy gò má của cô ấy lại cảm thấy cực kỳ quen mắt, nghĩ đã gặp qua cô ấy ở nơi nào.

Nếu như không phải là ảo giác, có thể cô thật sự gặp qua cô ấy?

Chỉ là khi đó cô chỉ là con trai sông sống trong ao sen, cho nên Hoa Thanh chưa từng thấy qua cô?

Suy nghĩ không chịu khống chế nghĩ tới đây, sau lưng Châu Châu nổi lên một mảng mồ hôi lạnh, ngón tay cũng không tự chủ bấm lòng bàn tay một cái.

Lúc này thiên sư Lưu lại tiếp tục nói: "Đúng vậy, có lẽ vậy bởi vì chuyện này bị phong ấn hơn ba trăm năm. Sau khi bị cô trong lúc vô ý thả ra, cô ta nhất định là hiểu rõ tình huống, sau đó bắt đầu lên kế hoạch sống lại. Trước tiên phải thu gop đủ ba hồn bảy vía, sau đó cần một cơ thể người thích hợp, cùng với hoa thạch anh và pháp lực, là hồi sinh người năm đó lại."

Châu Châu nghe hiểu, "Cho nên cô ấy còn muốn bắt thêm một người?"

Bóp nát hồn phách của người này, để cho người cô ấy muốn sống lại.

Thiên sư Lưu gật đầu, "Trong điển tịch chỉ nói cơ thể người thích hợp, nhưng thích hợp như thế nào thì lại không ghi. Theo tôi suy đoán, có lẽ còn phải tìm trước mười người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu như đó là một người đàn ông, sẽ phải tìm đàn ông."

Châu Châu hỏi: "Sinh ngày tháng năm nào?"

Thiên sư Lưu đáp: “Ngày 8 tháng 8 năm 88."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện