So với căn chung cư mới xây cậu đang đứng, tòa nhà trước mặt Thịnh Chiêu lúc này trông giản dị hơn nhiều.
Đó là một căn hộ gia đình, thiết kế bán hiện đại, không cũ kĩ, tính cả đại sảnh ở tầng một thì có tất cả bảy tầng.
Thịnh Chiêu bất giác quan sát nó từ dưới lên trên, thấy có hai nhà đang mở cửa sổ, hẳn là có người đã dọn vào ở.
“Chỗ này…” Thịnh Chiêu chỉ tòa chung cư phía sau hỏi, “Cũng thuộc chung cư Bích Viên à?”
“Không phải, nó là khu độc lập.” Quản lý Lý đáp.
Anh ta lại dẫn Thịnh Chiêu đi về phía trước khoảng hơn chục bước, tới một căn phòng trông giống như phòng an ninh, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trong phòng có một bàn làm việc, trên đó có chút giấy tờ nằm rải rác.
Có hai cái ghế để ở hai phía của bàn, một trong một ngoài, đại khái chắc là một cái để cho khách ngồi.
Thịnh Chiêu đã từng tới một công trường thi công làm thử công việc thư ký ban hậu cần, văn phòng làm việc của công trường đó còn sơ sài hơn căn phòng này nhiều.
Thế nên Thịnh Chiêu cảm thấy hẳn là công việc này trả lương không tệ lắm, trong lòng không có cảm giác quá so đo.
Quản lý Lý ngồi vào ghế phía sau bàn làm việc, chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi đi đã.”
Thịnh Chiêu hơi thận trọng ngồi xuống, sau đó lấy từ trong túi ra bản sơ yếu lý lịch, đưa cho quản lý.
Bất kể là đối với môi trường làm việc hay là quy mô của công ty, sau khi quan sát, Thịnh Chiêu cũng ít nhiều có chút mong đợi.
Tin tuyển dụng của công ty có ghi mức lương, dù chỉ là tầm trung nhưng được cái môi trường ổn định.
Quan trọng nhất là —— ký túc xá của Thịnh Chiêu sắp hết hạn rồi.
Quản lý Lý mở sơ yếu lý lịch của Thịnh Chiêu, có vẻ là đọc lướt qua một cái sau đó ngẩng đầu lên quan sát Thịnh Chiêu một chút.
Thịnh Chiêu thấy hơi hồi hộp.
Cậu âm thầm tự cổ vũ bản thân, sau đó điên cuồng nhẩm lại một trăm phương thức đối đáp khi phỏng vấn trong đầu lần nữa.
“Trong hồ sơ ghi là cậu sinh ngày 11 tháng 11 năm 1995 à?” Quản lý Lý hỏi, “Lịch âm hay lịch dương vậy?”
“Dạ, lí do chính mà tôi lựa chọn công việc này ấy là—— dạ?” Thịnh Chiêu vừa nghe hỏi đã há miệng, theo phản xạ có điều kiện trả lời luôn câu thường dùng nhất khi tham gia phỏng vấn, nói nửa chừng mới phát hiện có gì sai sai.
“Ngại quá, tôi nghe nhầm.” Thịnh Chiêu xấu hổ hắng giọng, “Sinh nhật là năm dương lịch ạ.
Âm lịch là mùng 1 tháng 10.”
Cũng may quản lý Lý không để ý chuyện đó.
Anh ta cười cười, đặt sơ yếu lý lịch trong tay xuống, lịch sự bảo, “Sinh nhật đẹp đấy.”
Thịnh Chiêu hơi lúng túng cười cười.
Cậu đã đi phỏng vấn chừng 20 công ty rồi, tới giờ cũng chưa từng thấy qua màn mở đầu nào như này, trong lòng thấy hơi hoang mang lạc lối.
Nếu không phải trước khi tới đây cậu đã cẩn thận tra cứu về công ty thì cậu đã cho rằng đây là chỗ bán hàng đa cấp rồi.
“Là như thế này, đãi ngộ của chúng tôi hẳn là cậu cũng đã biết rồi.
Lương của thực tập sinh là một tháng 3500, lên chính thức sẽ là 4000 cộng tiền thưởng, an sinh xã hội đầy đủ, năm bảo hiểm một quỹ*.” Quản lý Lý nghiêm túc nói.
“Nhưng công việc này hơi đặc biệt một chút, đôi khi sẽ phải làm thêm giờ, cậu cảm thấy có thể nhận được không?”
(*bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản, và quỹ tích lũy nhà ở)
Thịnh Chiêu chẳng thấy kì lạ chút nào.
Dù sao thì công ty bao ăn bao ở cũng không phải là cho không, chuyện làm thêm giờ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rồi.
“Cho hỏi có cần làm thêm giờ nhiều không?” Thịnh Chiêu hỏi.
“Cũng bình thường,” Quản lý Lý nói.
“Không nhiều lắm đâu, nói là làm thêm giờ chứ thật ra thì công việc cũng nhàn thôi, chỉ cần trực là được, cậu có thể chơi game hay lên mạng gì đó cũng không sao cả.”
Thịnh Chiêu chỉ cho rằng người ta nói khách khí thế thôi, nhưng điều kiện này nghe cũng không tệ.
Quanh cậu có mấy bạn đi làm ở các công ty truyền thông, đừng nói là phải làm thêm giờ, sắp sống luôn ở văn phòng công ty đến nơi rồi.
“Vậy được.” Thịnh Chiêu nói, “Tôi thấy mình có thể nhận công việc này.”
Hiển nhiên vẻ mặt quản lý Lý rất vui vẻ.
Anh ta đóng tập sơ yếu lý lịch của Thịnh Chiêu lại, đứng lên từ phía sau bàn làm việc, “Vậy nếu không có vấn đề gì, khi nào cậu có thể bắt đầu? Bây giờ luôn được không?”
“… Dạ?” Thịnh Chiêu chưa từng gặp ai có tác phong làm việc điện giật như vậy, ngây cả người bối rối.
“Ý là phỏng vấn của tôi vậy là được thông qua rồi ạ?” Thịnh Chiêu trỏ ngón tay về phía mình.
“Không cần hỏi thêm gì nữa ạ? Về kinh nghiệm công tác hay là lý do tìm việc gì gì đó?”
“Tìm việc làm thì còn có thể vì lý do gì được nữa, chẳng phải vì thiếu tiền à?” Quản lý Lý hỏi ngược lại, như thể thấy lạ lắm.
Thịnh Chiêu: “…”
Không một lời dư thừa, nói trúng tim đen.
“Gọi cậu tới phỏng vấn cũng đồng nghĩa với việc cậu đã thỏa mãn yêu cầu bọn tôi đưa ra rồi.
Cậu đã cảm thấy đãi ngộ của chúng tôi ổn thỏa rồi, hay còn có vấn đề gì nữa à?” Quản lý Lý hỏi.
“… Quả thật là không có.” Thịnh Chiêu ngay mặt đáp.
“Nếu thế thì khoảng chừng lúc nào cậu có thể bắt đầu đi làm được?”
Quản lý Lý nói: “Là như thế này, bởi vì hiện tại bọn tôi đang bị thiếu người nên mong cậu có thể bắt đầu càng sớm càng tốt.”
Xưa nay Thịnh Chiêu chưa từng gặp cấp trên nào thoải mái thoát tục như vậy, cảm thấy rất là không quen.
“Thực ra tôi không có vấn đề gì, lúc nào cũng được.” Thịnh Chiêu nói, “Nhưng mấy hôm nữa có lẽ tôi sẽ phải xin nghỉ để quay về trường làm nốt vài thủ tục tốt nghiệp.”
“Cái đó không thành vấn đề.” Quản lý Lý rất thoải mái đồng ý.
“Vậy giờ tôi dẫn cậu đi xem chỗ làm việc của cậu đã nhé?”
“Dạ?… Vâng, được.” Thịnh Chiêu gật đầu, lại hỏi, “Chẳng phải là trên nóc tòa chung cư kia ạ?”
“Chính nó.” Quản lý Lý vừa nói vừa đứng lên, thu lại giấy tờ rải rác trên bàn làm việc rồi xếp gọn cầm lên tay, đóng cửa lại, cùng Thịnh Chiêu đi ra ngoài.
Thịnh Chiêu đi theo phía sau, do dự một lát cuối cùng vấn hỏi, “Nhưng xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một chút được không, sao anh lại gấp vậy?”
“Cũng không có gì,” quản lý Lý nói, “Chỉ là tôi sắp phải nghỉ việc rồi, nên ở đây cần người làm.”
Thịnh Chiêu: “…”
“Ý là sao?” Thịnh Chiêu nhăn nhó, “Tức là ở đây chỉ có một người làm thôi hả?”
“Đúng vậy.” Quản lý Lý nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Dù sao thì công việc cũng không có gì nhiều, một người là đủ rồi.”
Thịnh Chiêu: “…”
Bây giờ mình bỏ chạy luôn còn kịp không, Thịnh Chiêu nghĩ.
Thịnh Chiêu chỉ cảm thấy tình hình hiện nay càng lúc càng không đáng tin, lòng không khỏi dao động.
Nhưng cậu lại lo mình suy nghĩ quá lên, bỏ qua việc này sau không tìm được việc khác nữa thì toi.
Thôi không sao, Thịnh Chiêu âm thầm