Đến cuối mùa xuân, hương hoa nhàn nhạt và sự ấm áp cùng nhau hòa tan trong gió nhẹ.
Ung Đô đã đến mùa đẹp nhất trong năm.
Để chúc mừng phong thiện và ban thưởng công thần, Hoàng đế đã thiết lập một đại yến tại cung Thái Thù.
Đương kim thánh thượng dường như đặc biệt quan tâm đ ến những thứ tao nhã đó.
Yến hội cũng không có cử hành trong đại điện như bình thường, mà là bày biện dọc theo dòng suối ở trong ngự hoa viên.
Thế gia quý tộc và triều thần phân biệt rõ ràng, chia làm hai bên dòng suối, không khí cũng hoàn toàn bất đồng.
Có lẽ là bởi vì bài phát biểu trong đại điển phong thiện hôm nay được lòng hoàng đế, Dịch Quán Hiên được thưởng rất nhiều.
Tuệ phi vừa được thả ra cũng theo đó mà nở mày nở mặt.
Nàng mặc một chiếc váy màu đỏ điểm xuyết đầy vàng ngọc, huênh hoang đè ép cả Lan Phi.
Sự nhộn nhịp bên này của con suối lấn át sự lạnh lẽo và nghiêm túc của bên kia.
Tiểu thái giám bên cạnh Hoàng đế đã truyền đối thoại trên xe ngựa ra ngoài, hiện tại tất cả mọi người đều biết Hoàng đế muốn điều tra kỹ bọn họ.
Thân ở vị trí cao như vậy, có ai dám nói mình thật sự trong sạch chứ? Càng đừng nói đến đã sớm có con cháu thế gia bị đưa vào Hình bộ…
Lúc này các quý tộc đã nhận ra, mục đích cuối cùng của Hoàng đế chính là muốn nhổ tận gốc thế gia thâm căn cố đế —— bất kể đến tột cùng bọn họ có tâm phản hay không.
Ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ chết…
Bóng người lay động bên dòng suối làm cho người ta tâm phiền ý loạn.
Văn Thanh Từ vô thức nắm chặt ly rượu trong tay.
Đương kim thánh thượng dường như rất để ý đối với chuyện "danh chính ngôn thuận." Mà thân là quân vương nhân từ, lão cũng sẽ không chủ động thanh toán quý tộc.
Những ngày gần đây, mọi việc hoàng đế làm với Hoàng thân đều nhằm mục đích bức phản đám quý tộc kia.
Trong "Phù Minh Đường", đã từng có quý tộc bí quá hoá liều, ý đồ ám sát lão.
Nếu Văn Thanh Từ không đoán sai, đoạn kịch bản này vẫn sẽ xảy ra…
Bữa tiệc hôm nay không thể nghi ngờ là thời điểm tốt.
"Văn thái y, Văn thái y, nghĩ cái gì đấy?" Vũ Quan Lâm đột nhiên lên tiếng cắt đứt suy nghĩ hỗn loạn của Văn Thanh Từ, lão thái y liếc mắt nhìn bàn trước người y một cái, cười hỏi, "Sao lâu vậy mà vẫn chưa động đũa, không hợp khẩu vị à? ”
Văn Thanh khẽ cười, nhẹ nhàng buông ly rượu xuống: "Mới vừa rồi đang suy nghĩ về công thức của thuốc hoa bìm bìm, có lẽ có thể tinh giản hơn một chút.
”
“......!Thì ra là như thế, "Lão thái y vui vẻ gắp một miếng thức ăn, cuối cùng nửa đùa nửa thật cảm khái nói, "Hôm nay ta cũng được thơm lây Văn thái y, lần đầu tiên trong đời nếm được loại món ngon này."
Thái y vốn chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng của yến hội, nhưng hôm nay Văn Thanh Từ lại được sắp xếp ở vị trí dễ thấy nhất, cách Thánh Giá không xa.
Thậm chí ngay cả đồ ăn bày trên bàn cũng không tầm thường, Vũ Quan Lâm thân là thái y cũng được hưởng lây.
"Ngài nói đùa rồi." Văn Thanh Từ cười lắc đầu, đồng thời yên lặng nắm chặt bàn tay dưới bàn.
Lời của Vũ Quan Lâm nhắc nhở y
—— hiện tại y đã không còn là một thái y bình thường mà là con chấu chấu buộc trên cùng một sợi dây thừng với Tạ Chiêu Lâm.
Nếu thật sự có ám sát mà nói, chính y cũng không thoát được!
Một giây sau, Văn Thanh Từ bỗng nhiên ho mạnh.
Sức khoẻ y vốn không tốt lần trước sau khi phát độc không kịp thời dùng thuốc giải, bị thương căn cơ.
Cho nên mới ho vài cái, trong cổ họng đã sinh ra một loại ý ngứa ngáy quen thuộc.
Ngay sau đó, khăn lụa bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, như hoa mận rơi vào tuyết.
"Khụ khụ..." Đợi sau khi bình phục, Văn Thanh Từ mới chậm rãi hít sâu một hơi, y hơi có chút áy náy quay đầu lại nói với lão thái y, " Hương hun trong tiệc hơi nặng, xin thứ cho ta không thể tiếp được nữa."
Vệ triều là một thời đại thịnh hành hương đạo, trong bữa tiệc làn khói lượn lờ, quả thực có hơi làm cho người ta ngộp thở.
Vũ Quan Lâm bị một màn đột ngột này dọa sợ.
Lão sửng sốt một chút, cuống quít nói: "Văn thái y mau đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này có ta trông coi là được rồi.
”
"Làm phiền ngài rồi." Văn Thanh Từ khẽ cười rồi lắc đầu nhẹ giọng nói, " Lát nữa ta sẽ trở về.
"Nói xong mang theo rương thuốc từ từ rời khỏi bữa tiệc.
Văn Thanh Từ có thể cảm giác được, gần đó vẫn luôn có người nhìn chằm chằm mình…
Nhưng cho dù đến lúc này, động tác của y vẫn không nhanh không chậm.
Sau khi rời xa đám đông, Văn Thanh Từ rốt cuộc hít một hơi thật sâu, cảm giác khó chịu trong cổ họng dần dần rút đi.
—— Lúc nãy là y cố ý ho.
Dù sao chỉ có khổ nhục kế mới có thể giúp Văn Thanh Từ có lý do tạm thời rời ghế.
Thái y thự chỉ có mấy thị vệ trông coi, nếu có người muốn giết mình thì trở về hiển nhiên không phải là một lựa chọn tốt.
Đêm nay, toàn bộ cấm quân trong hoàng cung đều tập trung ở Ngự hoa viên...!So ra mình vẫn ở lại nơi này thì tương đối an toàn.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Văn Thanh Từ rời khỏi yến tiệc, thật sự chỉ là vì ra ngoài đổi không khí.
Có người đi theo Văn Thanh Từ đứng ở nơi xa, hẳn là đã theo dõi y ở trong bữa tiệc.
Ổn định.
Lúc này nếu mình biểu hiện ra dị thường, đối phương tuyệt đối sẽ động thủ trước.
Văn Thanh Từ từ từ điều chỉnh hô hấp, bước nhanh vào lương đình.
Y quay lưng về phía người nọ mở hòm thuốc ra, thật cẩn thận lấy ngân châm bên trong ra, tiếp theo dùng tốc độ nhanh nhất nhét ngân châm vào bên trong ống tay áo, giấu đi.
Động tác của Văn Thanh Từ cực nhanh, ngân châm chỉ để lại vài bóng hình như ảo trên không trung rồi biến mất không tăm tích.
Bị thể chất ảnh hưởng, nội lực của nguyên chủ không mạnh, cũng không có luyện võ lực.
Y chỉ giỏi ám khí, ngân châm chính là vũ khí mà nguyên chủ thường sử dụng nhất.
Sau khi xuyên sách, mỗi ngày Văn Thanh Từ đều bận rộn đọc sách chữa bệnh, không có thời gian luyện tập ám khí.
Nhưng thử vài lần y đã xác nhận, trí nhớ cơ bắp của thân thể này vẫn tồn tại như cũ.
......! Chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể liều một phen, thân là dược nhân, những thứ trong hòm thuốc căn bản vô dụng đối với Văn Thanh Từ.
Y thở phào nhẹ nhõm, vừa tiếp tục giả bộ ho khan, vừa tùy tiện móc ra một viên đan dược trong rương thuốc nuốt xuống.
Chậm vài giây, Văn Thanh Từ lại nhấc hòm thuốc lên, chậm rãi đi về bên dòng suối.
Tất cả những chuyện này, đều rơi vào trong mắt người nhìn chằm chằm y cách đó không xa.
Gió lạnh thổi qua mặt hồ mang theo khí lạnh nhàn nhạt, phất lên người Văn Thanh Từ.
Y nhẹ nhàng chạm vào ngân châm giấu trong ống tay áo, cảm giác đau đớn xa lạ trên đầu ngón tay, cuối cùng cũng khiến y tỉnh táo lại từng chút một.
Lúc Văn Thanh Từ trở lại Ngự Hoa Viên, vừa vặn đụng phải cung nữ bưng đồ ngọt vào tiệc.
Trên đ ĩa nhỏ bạch ngọc tinh xảo bày bánh ngọt hình hoa sen vừa mới nướng xong, còn hơi nóng, trông rất hấp dẫn.
Văn Thanh Từ bỗng nhiên dừng bước hỏi: "Cái bánh này làm từ gì thế?"
"Hồi Văn đại nhân, là đậu phộng." Cung nữ vội vàng hành lễ nói.
"Được..." Văn Thanh Từ gật đầu cười nói, "Ta biết rồi.
”
Vốn là định đi về phía ghế ngồi, y đứng tại chỗ rối rắm một lúc lâu, rốt cục vẫn đổi phương hướng…
Thân là một thầy thuốc, Văn Thanh Từ thật sự không thể ngồi yên mặc kệ chuyện này.
Tạ Bất Phùng được sắp xếp ở cuối trường yến, xung quanh ăn uống linh đình, thật là náo nhiệt, nhưng vẫn chẳng có ai để ý tới hắn.
Đêm nay không có trăng, chỉ có bầu trời đầy sao, thiên hà cuồn cuộn không biết rơi vào trong ly từ lúc nào, lắc lư theo những tiếng động.
Tuy rằng vị trí ngồi có chút hẻo lánh, nhưng Tạ Bất Phùng tốt xấu gì cũng là một hoàng tử, cung nhân tuyệt đối sẽ không "đối đãi đặc thù" với hắn vào lúc này.
Trên bàn nhỏ trước mặt thiếu niên bày đầy chén đ ĩa tinh xảo, bên trên tràn đầy sơn hào hải vị.
Tạ Bất Phùng tùy tiện gắp một đũa bỏ vào trong miệng, nhưng một giây lại đặt đũa trở lại, hắn cùng ăn cùng ở cùng với thị vệ thủ lăng ở Túc Châu, đồ ăn chỉ đủ no bụng, chẳng có mùi vị gì cả.
......!Nhưng mà giờ phút này, một bàn thức ăn cung đình này lại làm cho hắn chẳng thể nuốt