Sau một đêm mưa lớn, Ung Đô như trở lại mùa đông.
Hơi lạnh và khí lạnh thẩm thấu qua da vào xương cốt nội tạng, Văn Thanh Từ không khỏi ho khan một tiếng tê tâm liệt phế.
Toàn bộ người ở cung Thái Thù đều biết bệnh của Văn Thanh Từ còn chưa khỏi hẳn, nghe thấy tiếng ho khan tiểu thái giám sóng vai cùng y không tự chủ được xoay người lại, nom Văn Thanh Từ.
"Văn thái y ngài..."
"Đừng căng thẳng, " Văn Thanh Từ khẽ cười, bỏ khăn lụa vừa mới áp lên môi xuống, “ Chúng ta đi thôi.”Y nhàn nhạt nói.
"Ồ, ồ! Được rồi! "Tiểu thái giám cuống quít xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đồng thời trong lòng không khỏi căng thẳng.
Mới vừa rồi hình như hắn nhìn thấy Văn Thanh Từ đặt khăn lụa màu trắng bên môi...!Có vẻ như dính một ít máu?
Tiểu thái giám dừng bước, vội vàng áp chế sợ hãi trong lòng, đồng thời thầm cầu nguyện.
Ông trời phù hộ Văn Thanh Từ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện...!Y chính là cây rơm cứu mạng duy nhất hiện nay.
Nước đọng trên đường đá làm ướt góc áo Văn Thanh Từ, nhưng y như là không hay biết gì.
Văn Thanh Từ vừa bước nhanh về phía cung Huệ Tâm, vừa vội vàng mượn thời gian này hỏi thái giám bên cạnh: " Tình huống cụ thể của Lan phi nương nương như thế nào?"
"Cái này, cái này...!Nương nương hình như sắp sinh, dưới thân chảy rất nhiều máu, bụng đau không chịu nổi, hoàn toàn không dùng được sức.
Còn lại cụ thể hơn, nô tài cũng không biết.
”
Nghe vậy, Văn Thanh Từ khẽ gật đầu.
Hẳn là khi Lan phi vừa xảy ra chuyện tiểu thái giám này đã chạy đến thái y thự cầu cứu, không biết chi tiết cũng là chuyện bình thường.
Nhưng bằng hai ba câu nói này của hắn, trong lòng Văn Thanh Từ cũng mơ hồ có đáp án.
—— Lan phi sinh non.
Tình trạng bong nhau thai do chấn thương khiến bụng nàng lúc này đau dữ dội, không dùng sức được nữa.
Thai nhi đi vào đường sinh, nhưng một nửa không thể thoát ra.
Mình phải làm gì đây?
Chính xác thì mình nên làm gì?
Ung Đô lại có mưa nhỏ, những hạt mưa như sương rơi xuống người Văn Thanh Từ làm ướt mái tóc đen của y.
Nhưng Văn Thanh Từ đang rơi vào suy nghĩ, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ về vấn đề này.
Văn Thanh Từ là một người rất có cảm giác nguy hiểm, mỗi ngày sau khi xuyên sách, y chưa bao giờ bỏ qua việc học tập và tinh tiến y thuật.
Hơn nữa thân là người hiện đại, bẩm sinh y đã nắm giữ kiến thức và lý luận y học toàn diện hơn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, trước khi xuyên sách Văn Thanh Từ chỉ là một sinh viên y khoa mà thôi, y hầu như không có kinh nghiệm lâm sàng.
Văn Thanh Từ chưa bao giờ tự tin rằng mình có thể dễ dàng giải quyết cuộc khủng hoảng này.
Y vừa đi về phía trước vừa từ từ nắm chặt lòng bàn tay.
Những chiếc móng tay được cắt tỉa gọn gàng đâm vào thịt lòng bàn tay, để lại những vết hằn sâu.
Văn Thanh Từ lại ho nhẹ một tiếng.
Đầu óc y nhanh chóng chạy đua.
Kế hoạch đưa ra đầu tiên cũng là kế hoạch bị Văn Thanh Từ bỏ chính là mổ lấy thai.
Điều kiện vệ sinh của thời đại này căn bản không đáp ứng được yêu cầu phẫu thuật, chứ đừng nói đến bản thân hoàn toàn không có kinh nghiệm lâm sàng trong lĩnh vực này.
......!Cho dù có, dựa theo phong tục của thời đại này thì thái y cũng không thể hỗ trợ sinh con.
Nhiều lắm chỉ có thể cách một cái rèm, bắt mạch kê đơn thuốc, lại châm vài châm.
Cho nên ý định ban đầu của Văn Thanh Từ chính là kiểm soát kích thước của đứa bé, thời thời khắc chú ý đến vị trí thai nhi, dùng ngoại lực chuyển thai trước khi sinh.
Trong lúc Văn Thanh Từ suy nghĩ thì đã đi vào tới cung Huệ Tâm.
Rõ ràng cửa cung cách hậu điện Lan phi ở còn một khoảng xa, nhưng vừa mới vào cửa Văn Thanh Từ đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc.
"Văn thái y, đi bên này!" Không biết là ai chạy tới, dẫn Văn Thanh Từ về phía hậu điện.
"Được."
Trời còn tối mà cung Huệ Tâm đã trở nên ầm ĩ, nhưng ầm ĩ tới vậy cũng không khiến suy nghĩ của Văn Thanh Từ rối loạn, ngược lại khiến y tỉnh táo lại ngay lập tức.
Truyện Trọng Sinh
Lan phi không có lựa chọn, nhất định phải thuận sinh.
Tình huống lần này, có lẽ còn nguy hiểm so với nguyên tác gốc.
......! Vấn đề lớn nhất trước mặt nàng là cơn đau dữ dội, bị bao trùm bởi nỗi đau quá lớn, nàng căn bản không có cách nào dùng sức sinh ra đứa nhỏ này ra.
Thời đại này không có loại thuốc tê như hiện đại, thuốc hoa bìm bìm trị đau đầu thì được, dùng để làm phẫu thuật quả thực chính là chuyện viển vông.
Văn Thanh Từ hiếm khi thu lại ý cười, có vẻ có vài phần nghiêm túc.
Nhìn thấy biểu cảm của y, người chung quanh càng câm lặng như hến.
Thậm chí có tiểu cung nữ ở bên cạnh còn len lén lau nước mắt.
......!Cửa ải hôm nay của Lan phi, sợ là khó có thể vượt qua.
"Đừng khóc" Không ngờ vào lúc này Văn Thanh Từ bỗng nhiên dừng bước, cười nhìn cung nữ kia, "Lan phi nương nương sẽ không sao đâu.”
Ngay trong nháy mắt khi những lời này nói ra, trong lòng Văn Thanh Từ đã có đáp án.
Nguyên chủ sở dĩ "tai tiếng ở bên ngoài", trong đó một nguyên nhân lớn chính là y dùng cùng lúc thuốc và độc.
Nếu như phương pháp tầm thường không được, vậy thì không bằng...!Đi theo con đường giống như nguyên chủ?
"Dẫn ta đến chỗ Lan phi nương nương, gọi cả bà đỡ tới." Văn Thanh Từ vừa nói vừa mở hòm thuốc ra, lấy ra một viên đan hoàn màu xanh nhạt ở tầng cuối cùng.
Đây là thứ nguyên chủ lưu lại, Văn Thanh Từ chưa từng dùng độc dược.
Dựa theo y thư của Thần Y Cốc nói, viên thuốc này sẽ làm tê liệt thần kinh của người sử dụng, cũng dần dần gây tổn thương vĩnh viễn cho hệ thống này.
Trong thời đại này có thể nói là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng đồng thời nó cũng có khả năng làm cho người ta mất đi cảm thấy đau đớn nóng lạnh.
Nguyên chủ từng đánh dấu trên trang y thư này, ghi lại ý tưởng mình muốn sử dụng nó như thuốc tê.
Thậm chí trước đó y đã thực hiện vài thí nghiệm trên động vật, kết quả của thí nghiệm được ghi lại chi tiết trong các ghi chú, tốc độ hiệu quả.
Từ quan điểm này thì nó dường như là thuốc tê duy nhất có thể tìm thấy.
......!Lúc này chỉ có thể đánh cược một phen.
Văn Thanh Từ chậm rãi đặt tay lên cổ tay mình, viên đan hoàn màu xanh nhạt này có giải dược, nếu như có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, huyết dịch của mình cũng có thể phát huy tác dụng nhất định…
Tình huống khẩn cấp, Văn Thanh Từ không có thời gian rối rắm, y đưa ra quyết định gần như ngay lập tức.
Mấy bà đỡ được thái giám dẫn đi tới bên cạnh Văn Thanh Từ, còn có thái y trẻ tuổi được đưa tới cung Huệ Tâm trước đó.
Văn Thanh Từ một thân xanh nhạt từ từ đưa đan hoàn màu xanh trong tay ra ngoài.
"Cho Lan phi nương nương ăn cái này." Tầm mắt Văn Thanh Từ chậm rãi đảo qua các nàng, tỉ mỉ dặn dò, “Đợi khoảng một chén trà thuốc sẽ có tác dụng, đến lúc đó Lan phi nương nương tạm thời sẽ không cảm nhận được đau đớn nữa, các ngươi nhân cơ hội này lập tức giúp nàng sinh con."
......!Ý của Văn Thanh Từ là thứ y cho mình là thuốc tê?
Mấy bà đỡ kia không suy nghĩ nhiều, vội vàng nhận lấy đồ.
Nhưng thái y trẻ tuổi đứng đối diện Văn Thanh Từ, sắc mặt không biết trở nên trắng bệch như giấy từ lúc nào.
"Chờ một chút!" Hắn đột nhiên lên tiếng, giang tay ngăn ở trước mặt mấy bà đỡ kia.
Thái y trẻ tuổi nhìn chăm chú vào ánh mắt của Văn Thanh Từ, cơ hồ là cắn răng hỏi: "Không biết thứ Văn thái y cho rốt cuộc là cái gì? ”
"Phàm là đan dược dùng cho quý nhân trong cung đều đã được đăng ký vào danh sách thái y thự.
Nhưng nếu như ta nhớ không lầm, trước đó trên danh sách chưa từng xuất hiện bất kỳ đan dược màu xanh nhạt nào."
Trong lúc nói chuyện, thái y trẻ tuổi giang tay ngăn trở trước mắt Văn Thanh Từ, không khống chế được mà run rẩy.
Hắn cũng không phải cố ý muốn gây phiền cho Văn Thanh Từ.
Một khi Lan phi xảy ra chuyện không hay, hắn là thái y đương nhiệm sẽ là người đầu tiên sẽ bị xử lý!
Hắn không đánh cược nổi.
Văn Thanh Từ lại liếc mắt nhìn viên thuốc kia một cái, tiếp theo thản nhiên trả lời: "Là một loại độc.
"Dứt lời, y còn cười khẽ, tựa như không cảm thấy lời mình nói có vấn đề gì.
Văn Thanh Từ trả lời vô cùng thản nhiên.
Nhưng mà bà đỡ cầm đan hoàn kia nghe được lời của y thì kinh hãi kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa ném đồ trong tay xuống.
Hoá ra là độc dược!
Mới vừa rồi lúc Văn Thanh Từ đi tới cuốn theo khí chất cao quý, trong lúc hoảng hốt lại làm cho các nàng quên mất đủ loại truyền thuyết khủng bố liên quan đến người này, cùng với danh hào "Mặt tiên lòng La Sát".
Bà đỡ không khỏi toát mồ hôi lạnh...
Quả nhiên Văn Thanh Từ giống như truyền thuyết, tiện tay là dùng độc.
Đan dược cứu mạng vừa rồi trong nháy mắt liền trở thành khoai lang nóng bỏng tay.
Giờ phút này trong góc này ngoại trừ bà đỡ và thái y ra thì không có người bên ngoài.
Không có thời gian rối rắm, vị thái y trẻ tuổi đang trực đêm nay cắn răng, hắn đi về phía trước một bước, hạ thấp giọng nói với Văn Thanh Từ: "...! Hiện giờ đánh cuộc một phen, hoàn toàn dựa theo quy trình bình thường mà làm, cho dù Lan phi nương nương xảy ra chuyện cũng là do ý trời, có lẽ lúc bị xử lý cũng giành được chút khoan hồng."
Lời này của hắn nói cũng có hơi rối rắm và do dự, không có chút tự tin nào.
Dù sao trong thế giới của quyển tiểu thuyết cung đấu "Phù Minh Đường" này thật sự tồn tại chuyện " không trị được cho nàng thì các ngươi cũng phải chôn cùng."
Nói xong thái y trẻ tuổi kia ngẩng đầu nhìn Văn Thanh Từ, hắn không hiểu tại sao Văn Thanh Từ lại chọn cách bí quá hoá liều.
Không giống như thái y đương nhiệm như mình, Văn Thanh Từ vốn không phải là người phụ trách quan trọng nhất trong chuyện này.
Càng đừng nói tới chuyện hiện tại y chính là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, cho dù Lan phi xảy ra chuyện thì có lẽ cũng sẽ không bị làm sao.
Điểm này chính Văn Thanh Từ cũng biết.
Thái y kia dừng một hai giây vẫn quyết định tiếp tục nói: "Nhưng nếu nương nương thật sự uống thuốc ngươi cho, vạn nhất xảy ra chuyện không hay...!Hạ độc quý nhân chính là chuyện rơi đầu..."
Hành động này của Văn Thanh Từ quả thực là điên cuồng đến cực điểm!
Nhưng mà nghe vị thái y trẻ tuổi này nói xong Văn Thanh Từ chỉ nhàn nhạt cười với hắn, không nói lời nào.
Văn Thanh Từ vòng qua vị thái y trẻ tuổi kia, trực tiếp nói với mấy bà đỡ: "Nơi này chỉ có chúng ta, các ngươi coi như chưa bao giờ nghe nói qua đan dược này là cái gì, yên tâm dùng nó là được."
Mấy bà đỡ liếc nhau.
Tuy rằng Văn Thanh Từ không nói rõ, nhưng các nàng đã lăn lộn nhiều năm trong cung, tất cả đều hiểu được ý của vị thái y này.
Văn Thanh Từ tính toán để các nàng làm bộ như không biết, còn bản thân thì gánh vác trách nhiệm chuyện này.
Phần lớn thời gian mấy bà đỡ này đều sống ở ngoài cung, bởi vậy nghe không ít tin đồn loạn thất bát tao liên quan tới Văn Thanh Từ.
Trong lúc e ngại y lại mơ hồ coi Văn Thanh Từ là " thần y ", không khỏi thêm vài phần tín nhiệm với y.
Do dự một lát, người lớn tuổi nhất tiến lên hỏi: "...!Không biết Văn thái y, ngài nắm chắc chuyện này bao nhiêu?"
Văn Thanh Từ cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của bà, mà chậm rãi quay đi nhìn về phía hậu điện: "Thời gian không đợi người." Y mỉm cười khẽ nói.
Dáng vẻ vân đạm phong khinh này của Văn Thanh Từ không hợp với bầu không khí căng thẳng của cả cung Huệ Tâm.
Nhưng mà biểu hiện này của y lại khiến mấy bà đỡ kia hạ quyết tâm.
Bà đỡ vừa rồi hỏi Văn Thanh Từ nắm chặt viên thuốc trong tay.
"Đi..." Dứt lời liền dẫn những người khác về phía hậu điện.
Không bằng đánh cược một phen này!
Đảo mắt hành lang gấp khúc đã trống không, chỉ còn lại Văn Thanh Từ và thái y trẻ tuổi vừa rồi.
Trên đầu đối phương không biết toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu nành từ lúc nào, dáng vẻ kinh hồn bạt vía.
Lúc này hắn đang thở hổn hển vừa nhìn Văn Thanh Từ, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
Vừa là đối với cái