Không kịp suy nghĩ nhiều, Văn Thanh Từ theo bản năng bước nhanh đến bên mạn thuyền.
Không biết từ khi nào bầu trời đã phủ đầy mây đen, tối đến mức tưởng như giây tiếp theo mọi thứ sẽ rơi xuống đất.
Ngay cả nước kênh cũng chuyển sang màu tối, lăn lộn và đấu tranh trong dòng sông như mực.
Mạn thuyền hơi hướng lên, nơi đây chính là chỗ cao nhất của thuyền, trực quan thì hẳn là khoảng ba mét.
Chỉ cần liếc nhìn xuống dưới sẽ đầu váng mắt hoa.
Tay Văn Thanh Từ nắm chặt lan can, nhón chân nhảy xuống, đạp bọt nước cuồn cuộn, không hề do dự bay về phía bao tay thú đang trôi nổi.
Nước liên tục dâng lên, không có điểm tựa, ẩn chứa nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Chưa đi được hai bước, bắp chân Văn Thanh Từ đã ướt đẫm, nơi này tựa như có vô số bàn tay vươn ra từ dưới nước, túm chặt mắt cá chân y kéo y vào trong nước.
Khí lạnh ập đến ngay lập tức.
"Khụ khụ khụ..." Văn Thanh Từ không khống chế được ho khan, hô hấp trở nên hỗn loạn, suýt chút nữa ngã xuống nước.
Nhưng y chẳng thèm nhìn lòng bàn chân, chỉ lo nhìn chằm chằm mảnh lông trôi nổi trên mặt nước cách đó không xa.
Nước của kênh đào Đại Vận Hà làm ướt mái tóc dài của Văn Thanh Từ.
Nhân vật như trích tiên này chưa bao giờ chật vật đến thế, y ho một tiếng nặng nề, cuối cùng dùng hết sức lực nghiêng người về phía trước nắm chặt mảnh lông trong tay.
Trái tim lo lắng của Văn Thanh Từ cuối cùng cũng ổn định trở lại.
May mà
May mà nhặt được...
Y không nhận ra khóe môi của mình đã chảy ra vết máu màu đỏ tươi từ khi nào.
Văn Thanh Từ nín thở, đè nén ngứa ngáy giữa ngực và phổi.
Y muốn chống đỡ cố gắng quay trở về, nhưng mạn thuyền cao ba mét và mặt sông đang không ngừng chảy xiết đã hoá thành một rãnh trời chặn lại nơi đây.
Hơi lạnh cắn nuốt Văn Thanh Từ.
“......!Văn thái y?! ”
"Văn Thanh Từ!"
Nhị hoàng tử bị phạt giam cầm, đang ngồi trên thuyền nhỏ bị áp giải đến một chiếc thuyền khác.
Vẻ mặt hắn hoảng sợ nhìn về phía Văn Thanh Từ, ra lệnh cho thái giám đi cùng chèo thuyền qua.
Bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Mưa lớn cuối cùng cũng không kiêng nể gì mà rơi xuống kênh đào Đại Vận Hà.
"Ngươi điên rồi sao? Sao ngươi lại nhảy xuống sông?! "Thiếu niên kéo Văn Thanh Từ lên khỏi mặt nước.
Tiếp theo bị hơi lạnh thấu xương trên cổ tay đối phương làm cho hoảng sợ.
Tầm mắt thiếu niên không khỏi rơi vào mảnh lông thú đang được Văn Thanh Từ nắm chặt trong tay.
Bộ lông sói tuyết trắng bạc đã bị nước sông làm ướt hoàn toàn, nhăn nheo, không giống như một thứ có giá trị.
Văn Thanh Từ vừa mới đi nhặt thứ này——
Nếu không phải vừa hay mình đi ngang qua thì chỉ sợ một giây sau y sẽ chìm xuống nước!
Đây rốt cuộc là cái gì, quan trọng với y tới vậy sao?
"Khụ khụ..." Văn Thanh Từ khẽ cười lắc đầu, " Đa tạ nhị điện hạ.
”
Sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy, duy chỉ có chu sa ở mi tâm cùng với máu tươi bên môi là phiếm đỏ chói mắt.
Chiếc thuyền nhỏ chợt trở nên yên tĩnh.
Cảnh tượng xảy ra trong khoang thuyền vừa rồi lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Tạ Quan Chỉ.
Tạ Quan Chỉ hận nhất là sự phản bội, hiện tại hắn vốn nên chất vấn Văn Thanh Từ, vừa rồi vì sao phải làm như vậy mới đúng.
Hoặc là căn bản phớt lờ kẻ cùng phe với phụ hoàng mình.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng quay đi: "Một mạng đổi lấy một mạng, hai chúng ta bằng phẳng.
Nhưng..."
"Nhưng mà, ngươi vẫn có lỗi với Tạ Bất Phùng."
Tạ Quan Chỉ vô thức nói ra những lời này, giọng điệu đặc biệt thẳng thừng.
Hắn cho rằng Văn Thanh Từ sẽ không đáp lời, nhưng không ngờ đối phương lại khẽ cười với hắn, dùng giọng điệu ôn hoà pha chút bi thương nói: "Ta biết.
”
Tạ Quan Chỉ: "..."
Rõ ràng là y làm sai chuyện, nhưng giờ khắc này Tạ Quan Chỉ lại đột nhiên cảm thấy lời mình vừa nói quá tàn nhẫn.
Giống như một con dao nhỏ cứa vào lòng Văn Thanh Từ, đâm vào da thịt, những hạt máu nhỏ bắt đầu rỉ ra.
*
Bên cạnh Tạ Quan Chỉ chỉ còn lại một thái giám riêng, quả thực sa sút đi rất nhiều.
Nhưng uy lực của nhị hoàng tử vẫn còn, tiểu thái giám kia vẫn nghe hắn chỉ huy, lại cố sức chèo thuyền trở về chiếc thuyền khắc đầy hình rồng vàng, tiễn Văn Thanh Từ về.
Trở lại phòng, Văn Thanh Từ cũng không vội thay quần áo ướt.
Y lau đi vết máu bên môi, cẩn thận mở mảnh lông thứ trong tay ra.
Một giây sau, những đường khâu hơi thô ráp nhưng vô cùng tỉ mỉ cùng với các mép không bằng phẳng xuất hiện trước mắt Văn Thanh Từ.
Mũi Văn Thanh Từ không khỏi chua xót.
Đây là một cái ống bao tay làm ấm.
Nếu như mình không đoán sai, nó hẳn là do Tạ Bất Phùng tự tay chế tạo...
Không quan tâm nhiều như vậy, Văn Thanh Từ lập tức giặt nó bằng nước sạch rồi cẩn thận tách lông vón ta, đặt nó ở bên cạnh lư hương tản ra hơi nóng.
Chờ làm xong tất cả, Văn Thanh Từ mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo bất tri bất giác nhận ra ngón tay của mình đã bị lạnh tới mức không thể co duỗi.
Thẳng đến lúc này, y mới nhớ tới việc thay quần áo ướt trên người.
Mưa lớn trên kênh đào Đại Vận Hà.
Văn Thanh Từ cầm một chiếc ô, đội mưa hướng về phía đầu kia của con thuyền.
“......! Ôi, khách quý! Văn tiên sinh ngài mau mời vào nhanh! "Thấy là Văn Thanh Từ, Hiền công công vội vàng mở cửa đón y vào, xoay người dâng cho y một chén trà mới.
"Hiền công công đừng khách sáo." Văn Thanh Từ khẽ cười ngồi xuống theo lão, đồng thời tiện tay đặt hòm thuốc ở bên cạnh bàn.
Khoang thuyền này là chỗ ở của Hiền công công, lúc lão thái giám không trực mặc một thân áo tím dài, nhìn qua không có gì khác với ông lão thường thấy ở bên đường.
Hai người quen nhau đã lâu, cũng coi như thân quen.
Sau khi hàn huyên vài câu, Hiền công công cười nói: "Không biết Văn tiên sinh đến tìm ta là...".
Văn Thanh Từ rũ mắt nở nụ cười, tầm mắt bất giác dừng ở bên rương thuốc.
"Ta tới tìm Hiền công công, là do có một yêu cầu quá đáng."
" Lời này của ngài khách sáo quá rồi, Văn tiên sinh cứ nói đừng ngại!" Hiền công công được sủng mà kinh sợ.
Văn Thanh Từ từ từ mở rương thuốc ra, một hàng bình sứ chỉnh tề sắp xếp ở chỗ này.
"Đây là giải dược đại điện hạ hàng tháng cần uống, còn có một ít thuốc trị thương..." Văn Thanh Từ dừng lại một lát, ngước mắt nói với Hiền công công, "Hôm nay điện hạ đi vội, không mang thuốc theo.
Cho nên ta muốn nhờ Hiền công công tìm người thay ta đưa những loại thuốc này cho điện hạ.
”
Hiền công công dừng một chút, chậm rãi nở nụ cười: " Đương nhiên đương nhiên! Thuốc giải độc quan trọng như thế, đương nhiên không thể quên."
Con ngươi lão thái giám đục ngầu, giấu tất cả tâm sự trong đó, không ngờ Văn Thanh Từ lại có lương tâm hơn vẻ bề ngoài.
Hiền công công ở bên cạnh Hoàng đế hầu hạ đã nhiều năm, nhìn thấy sự thay đổi của lão đã sớm ý thức được trạng thái hoàng đế đã đến cực hạn.
......!Bản thân cũng nên có tính toán khác.
Trong khoảng thời gian này, Hiền công công vẫn luôn ổn định bên cạnh hoàng đế, không để lão phát hiện ra dị thường đồng thời cẩn thận quan sát người chung quanh, nhất là mấy vị hoàng tử.
Đương kim thánh thượng có tổng cộng bốn người con.
Trong đó Tứ hoàng tử còn quá nhỏ tuổi, nhà mẹ đẻ mẫu thân là Văn Chiêu Viện Trung An Hầu phủ, bị chuyện phản loạn quý tộc thời gian trước liên lụy.
Nguời thì chết, kẻ thì lưu đày, trong một đêm bại sạch sành sanh
Thậm chí ngay cả bản thân Văn Chiêu Viện cũng bởi vì mấy câu nói của Lan phi nương nương mà bị đưa vào một tòa hoàng tự khác cắt tóc thành ni.
Tứ hoàng tử hiện tại cũng là do mấy phi tử không có thế lực thay phiên nhau nuôi dưỡng.
Hiển nhiên là không trông cậy vào hắn được.
Về phần Tam hoàng tử thì càng vô vọng.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ có nhị hoàng tử hoặc là Tạ Bất Phùng.
Trong mắt đại đa số mọi người, Tạ Quan Chỉ chỉ là nhất thời sa sút mà thôi.
Năng lực và uy vọng của hắn thì không phải nói nhiều.
Nếu hoàng đế đột nhiên băng hà, người có khả năng được triều thần đẩy lên ngôi vị hoàng đế nhất chính là hắn.
Về phần Tạ Bất Phùng...!Thủ đoạn của Lan phi cao minh hơn Tuệ phi không ít, tuy nhà mẹ đẻ không lừng lẫy bằng năm đó nhưng cũng coi như là đại tộc, ít nhất so với Kinh Triệu Doãn vừa mới bị lưu đày mạnh hơn rất nhiều.
Nếu hắn thực sự may mắn, sống sót trở về từ chiến trường.
Như vậy hắn cũng không phải không có khả năng kế vị.
Tóm lại, sau khi quan sát một vòng, Hiền công công cuối cùng cũng tập trung sự chú ý vào Tạ Bất Phùng và Tạ Quan Chỉ.
Hiện tại Văn Thanh Từ nhắc tới, đương nhiên Hiền công công sẽ thuận nước đẩy thuyền, giúp y việc này.
Tuy rằng không biết sau lưng xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra, quan hệ giữa Văn Thanh Từ và hai hoàng tử không tệ.
Trong trường hợp này, việc thiết lập quan hệ tốt đẹp của Văn Thanh Từ chỉ có trăm lợi mà không hại.
Hiền công công vô cùng trịnh trọng nhận thuốc.
Lão nhìn thấy trên tất cả những bình sứ này đều dán nhãn, trên đó ghi công dụng và liều lượng thuốc viết cẩn thận bằng những dòng chữ nhỏ đều đặn.
Hiền công công đã từng nhìn Văn Thanh từ viết y án mấy tháng trời, bởi vậy liếc mắt một cái đã nhận ra chữ viết trên nhãn không phải là của Văn Thanh Từ.
Giống như đọc ra nghi hoặc của lão, sau khi đưa thuốc ra, Văn Thanh Từ nhẹ nhàng ho khan hai tiếng nói: "Đúng rồi, thỉnh Hiền công công lúc nhờ người ta đưa thuốc, đừng nói những thuốc trị thương này là do ta chuẩn bị.
”
Nếu nói là do y chuẩn bị, có lẽ Tạ Bất Phùng cũng sẽ giống như lúc nãy, không thèm nhìn lấy một cái.
Y dừng lại một lát nói: "Nói là Lan phi nương nương đưa đi.
”
"Được rồi!"Hiền công công lập tức đồng ý.
Lão thái giám tâm tư tỉ mỉ, mơ hồ đoán được ý nghĩ của Văn Thanh từ, hắn nói: "Trong quân vụ biên quan toàn ghi sự vụ lớn, từ đó cũng khó có thể biết được trạng thái của điện hạ.
Nhưng vừa hay ta có mấy người quen trong quân, nếu Văn tiên sinh cần thì cũng có thể sai người viết thư gửi về tình hình của điện hạ."
Văn Thanh Từ từ trước đến nay không thích nợ người khác, nhưng y hiểu được những chuyện Hiền công công vừa nói, trong toàn bộ Thái Thù cung cũng chỉ có thân tín của Hoàng đế như lão mới có thể làm được.
"Vậy thì cảm tạ Hiền công công." Văn Thanh Từ khẽ gật đầu với lão, dừng một chút nói, "Nếu ngài có cần gì..."
Y còn chưa dứt lời, đã bị lão thái giám cười cắt ngang.
Hiền công công chậm rãi lắc đầu, kề sát Văn Thanh Từ nói: "Văn tiên sinh ngàn vạn lần đừng khách sáo với ta, chỉ cần tương lai ngài có thể nhớ rõ ta là được rồi."
Nói xong, bèn uống cạn trà trong tay.
------------------------------
Khoái cảm sung sướng thoải mái của hoàng đế khi tiễn được Tạ Bất Phùng không kéo dài được bao lâu.
Đợi đến buổi chiều, Văn Thanh Từ lại bị gọi đến khoang thuyền của lão.
Người đến gọi hắn lần này là Triệu công công: "...!Lúc nãy khi bệ hạ đang ngủ, không biết người bị làm sao mà đột nhiên co giật, trông rất đáng sợ, Văn thái y ngài mau đến xem đi.
"Giọng điệu của hắn có hơi vội vàng.
Co giật cơ bắp cũng là một trong những triệu chứng của nhiễm độc thủy ngân mãn tính.
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ không khỏi nhìn thái giám này một cái.
......!Cũng không biết Triệu công công phụ trách đốt hương đến tột cùng biết bao nhiêu.
Tuy phương thuốc của Văn Thanh Từ không thể trị được gốc rễ, nhưng sau khi uống mấy liều nặng, triệu chứng co giật cơ của hoàng đế đã dần biến mất được một thời gian.
Nhưng kể từ khi ngừng thuốc hoa bìm bìm, triệu chứng này chẳng những quay trở lại, hơn nữa còn có khuynh hướng nghiêm trọng.
Các thái y khác đều bó tay như thường lệ, chỉ có khi Văn Thanh Từ châm cứu, trạng thái hoàng đế mới có thể hơi bình phục.
Bởi vậy Văn Thanh Từ trở thành cọng rơm cứu mạng của hoàng đế.
Văn Thanh Từ vừa nói chuyện với Triệu công công, vừa bước nhanh vào khoang thuyền.
Hoàng đế không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ phát bệnh của mình, màn giường màu vàng tươi sáng như thường ngày rũ xuống, chỉ có cổ tay lộ ra bên ngoài, chờ thái y đến bắt mạch.
Văn Thanh Từ vội vàng đặt hòm thuốc sang một bên, tiến lên đặt tay lên mạch hoàng đế.
Không đợi y chẩn đoán ra nguyên