Mặc dù không lạnh như ở bắc địa, nhưng trời mưa nửa tháng trước sau Thanh Minh, nhiệt độ ở Ung Đô vẫn hạ xuống, nền lát gạch đá đầy lạnh lẽo.
Văn Thanh Từ vừa đến Thái Thù cung đã bị đưa đến Ninh Hoà điện, nơi đây hương khói lượn lờ, không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Hành lễ xong, hoàng đế ngồi ở phía trên không hề mở miệng bảo y đứng dậy giống như không nghe thấy lời Văn Thanh Từ nói.
Khí lạnh lan dọc theo đầu gối từng chút một, qua thời gian dài thẩm thấu vào xương cốt biến thành một cơn đau không thể bỏ qua, lan rộng khắp cơ thể.
Tay trái của Văn Thanh Từ lại mất đi cảm giác, từ khóe mắt, y nhìn thấy người ngồi trên ngai vàng đang xem lại tấu chương, đôi mắt cụp xuống, thỉnh thoảng mím môi, dường như tâm trạng rất tệ.
Hoàng đế cau mày lúc có lúc không, lẩm bẩm gì đó như là bị tấu chương mê hoặc, hoàn toàn quên mất vẫn còn có người đang quỳ dưới điện Ninh Hoà.
Làm việc bên cạnh lão quá lâu, hiển nhiên Văn Thanh Từ đã quen với chuyện này.
Hoàng đế đang ra oai phủ đầu, chờ đợi bản thân y cầu lão tha thứ.
Có lẽ vì mơ hồ biết được mối hận thù của nguyên chủ với lão, nên dù cho Văn Thanh Từ hiểu ý của hoàng đế cũng vẫn luôn quỳ ở đó bất động, như muốn tiếp tục cùng lão trải qua thời gian như thế này.
Nhìn tư thế nghĩ bản thân không làm gì sai của y, lông mày hoàng đế càng nhíu chặt hơn.
"......!Chuyện ở trấn Trường Nguyên chậm chạp không thể giải quyết, sao bây giờ phía Nam cũng hỗn loạn thế này!”
Y không biết bên trên tấu chương viết gì, hoàng đế càng nói càng tức giận, cuối cùng lão phất tay áo quét sạch tất cả những thứ trên bàn xuống.
Ninh Hoà điện vang lên tiếng chói tai, các cung nữ và thái giám đứng xung quanh đều quỳ xuống đất, không dám thở ra.
Theo hành động của hoàng đế, chiếc cốc sứ chứa đầy trà nóng cũng vỡ ra từng mảnh.
Ngay lập tức, trà nóng bắn tung tóe cùng với những mảnh sứ vỡ, một trong số chúng bắn vào tay Văn Thanh Từ, phỏng thành một vết đỏ.
Thân thể y run rẩy nặng nề.
Cửa ra vào và cửa sổ của Ninh Hoà điện đều mở toang, gió lạnh từ mọi hướng ập vào Văn Thanh Từ, chẳng mấy chốc đã lấy đi hơi ấm còn dư lại trên người y
Một cảm giác ngứa ran quen thuộc kéo dài từ ngực tới lưng của Văn Thanh Từ, trong thời gian ngắn phát triển thành đau đớn, cuối cùng y không khỏi ho khan.
Cơn đau nhói trong phổi ảnh hưởng đến cơ ở thắt lưng và bụng, lúc này y có chút khó khăn quỳ thẳng lưng eo.
Y hiếm khi chật vật như thế.
Tiếng ho khan ngắt quãng phá vỡ sự yên tĩnh của Ninh Hoà điện, hoàng đế vốn đang giả vờ xem tấu chương cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên nhìn y.
Suốt chặng đường mệt nhọc, Văn Thanh Từ đã đạt đến giới hạn của mình.
Hoàng đế ngước mắt lên, thấy máu đỏ sậm chảy xuống môi giống như một con rắn nhỏ trườn vào trong cổ áo y.
Sắc mặt y không biết tái nhợt từ lúc nào, đúng là dáng vẻ bệnh nặng mới khỏi.
Văn Thanh Từ nôn ra máu?
Nhìn thấy cảnh này, hoàng đế cuối cùng cũng chậm rãi đặt cây bút trong tay xuống.
Tiếng ho của Văn Thanh Từ bị y ép dừng lại, nhưng máu trên môi thì chẳng thể kìm được.
Hương đắng vô tình tràn ngập toàn bộ Ninh Hoà điện yên tĩnh.
Mặc dù y không có ý này, nhưng vết máu trên môi vẫn hơi làm dịu đi sự nghi ngờ trong lòng hoàng đế.
......!Có lẽ Văn Thanh Từ thật sự phát độc, trong lòng hoàng đế nghĩ vậy nhưng vẻ mặt không hề lộ ra chút nào.
Như bị ho khan nhắc nhở, hoàng đế cuối cùng cũng nhận ra Văn Thanh Từ ở đây, chậm rãi cười với y, " Ái khanh đến rồi."
"Vâng, Bệ hạ.
"
Hoàng đế gật đầu, sau đó mỉm cười nói: "Trẫm nghe nói thời gian trước ái khanh bị trúng độc...thân là thái y, ái khanh hẳn là không thiếu dược liệu quý, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể giữ khanh ở lại trong cung, để người ta chăm sóc khanh tĩnh dưỡng."
Nghe vậy, Văn Thanh Từ hành lễ tạ ơn như không biết mục đích hành động lần này của lão: " Thần tạ chủ long ân."
Nhìn lên bầu trời, y đã ở Ninh Hoà điện gần một canh giờ nhưng từ đầu đến cuối, Văn Thanh Từ đều không nhìn thấy bóng dáng của Hiền công công bên cạnh hoàng đế đâu.
Ngược lại thị vệ đưa y đến đứng trước mặt dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Hiển nhiên, mấy lần Hiền công công tới quý phủ nhưng không đưa được mình về đã làm dấy lên sự nghi ngờ, bất mãn của hoàng đế.
Nhưng thấy cảnh này, Văn Thanh Từ thở phào nhẹ nhõm.
Không giống như y chỉ mới ở trong Thái Thù cung một năm ngắn ngủi, Hiền công công đã ở bên cạnh hoàng đế nhiều năm trước, luôn quan sát đối phương, ông ta còn hiểu rõ vị cửu ngũ chí tôn này hơn cả chính mình.
Nếu Hiền công công muốn, ông ta có thể loại mình ra khỏi vấn đề này một cách sạch sẽ.
Hiền công công thừa nhận lĩnh phạt...!thực ra là một loại cam kết.
Ông ta nhận ra hoàng đế đã thất thế, hoàn toàn đứng về phía y, hoặc là đứng về phía hoàng tử.
Thị vệ đưa Văn Thanh Từ tới tiến lên nói: "Bệ hạ, sức khỏe của Hàn Lâm đại nhân quả thật không tốt, thần nghĩ để đề phòng, nên phái vài người đi theo Hàn Lâm đại nhân."
"Ừm," Hoàng đế khựng lại một lúc mới nói với hắn, " Tìm bốn, năm người đi theo y, cũng tăng thêm thị vệ ở Thái y thự."
Thị vệ hờ hững liếc nhìn Văn Thanh Từ, quay đầu lại ôm quyền hành lễ, "Vâng, bệ hạ."
Gió lạnh quấn khói xanh trong lư hương rồi đưa đến chỗ Văn Thanh Từ, che đi ánh mắt thâm trầm của y.
Ngày thứ năm sau khi Văn Thanh Từ trở về Ung Đô, chiến báo ở Bắc địa cuối cùng cũng được chuyển đến, đúng lúc y đang chẩn mạch của hoàng đế.
Sau khi đọc chiến báo, hoàng đế không khỏi nổi trận lôi đình, đêm đó cơ bắp liên tục co giật, ngay cả châm cứu cũng không thể khiến lão bình tĩnh lại.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
Những ngày sau đó, chiến báo bắc địa chiến thắng liên tục không ngừng bay về như những bông tuyết.
Hoàng đế cuối cùng muộn màng nhận ra mình đã chơi một nước cờ tồi tệ như thế nào, và Tạ Bất Phùng không hề đơn giản như lão nghĩ ban đầu.
Chính sách quân công còn chưa bị bãi bỏ, nhưng Tạ Bất Phùng đã đạt đến cấp độ bất khả chiến bại cao nhất nhờ chiến thắng này đến chiến thắng khác——
Nhìn bề ngoài, Văn Thanh Từ có thể tự do di chuyển trong Thái Thù cung, không có gì khác biệt so với bình thường.
Nhưng thực tế thì chỉ trong một ngày, xung quanh y đột nhiên có rất nhiều cặp mắt.
Lính canh theo dõi nhất cử nhất động của y, nhìn y như một phạm nhân.
Văn Thanh Từ gần như mất hết tự do.
Để giảm bớt rắc rối, bình thường Văn Thanh Từ ở lại Thái y thự hầu hết các ngày trong tuần, không ra ngoài trừ khi hoàng đế gọi y tới chẩn mạch.
Cuộc sống của y thoạt nhìn có vẻ rất yên bình.
Nhưng chỉ những người ở trong đó mới biết không khí xung quanh y như nước sắp sôi trào.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng thực tế lại có sức mạnh thiêu đốt con người.
Có khi liên tục mấy ngày Văn Thanh Từ không thể nói chuyện với ai, chỉ có Vũ Quan Lâm thỉnh thoảng tán gẫu với y vài câu.
"......! Sắp đến tháng năm rồi," Sau khi Vũ Quan Lâm tán gẫu về đơn thuốc với Văn Thanh Từ xong thì vuốt râu rồi lại liếc nhìn những cây liễu đang rũ ở phía xa, nhẹ giọng nói: "Qua cái thọ này, lão phu cũng tới bảy mươi lăm."
Văn Thanh Từ đặt cuộn giấy trong tay xuống, nhìn Vũ Quan Lâm.
Chỉ thấy lão thái y uống một ngụm trà, có chút mong đợi: " Đã từng nghe nói " từ quan tuổi bảy mươi", lão phu ở Thái Y Thự cũng đã đủ năm rồi.
Sau sinh nhật này thì cũng đến lúc cân nhắc gặp bệ hạ xin xương cốt thôi."
Vệ triều rất chú ý đến việc "từ chức", việc quan viên về hưu cũng lề mà lề mề.
Từ khi nộp đơn từ chức đến khi về quê cùng vợ con, thường mất hai tới ba năm.
Văn Thanh Từ nhớ rõ, lần đầu tiên xuyên tới Vũ Quan Lâm đã đề cập đến vấn đề này, bây giờ cuối cùng lão cũng muốn làm rồi.
"Chúc mừng Vũ thái y," Văn Thanh Từ mỉm cười nói, "Sau này có thể tận tình du sơn ngoạn thủy cùng nhau."
Vũ Quan Lâm cũng cười: " Chỉ là lão phu làm thái y đã nhiều năm nhưng chưa từng đến Tùng Tu phủ xem nơi sản xuất thuốc, nếu sau này có thời gian, có thể dẫn ta tới đó đi dạo chút không?"
Văn Thanh Từ biết đối phương khách khí với mình nên nhanh chóng đồng ý.
Hai người còn chưa nói xong, đột nhiên bên ngoài thái y thự vang lên tiếng bước chân, Văn Thanh Từ vô thức nhìn lại.
—— Là Minh Liễu hơn một tháng không gặp dẫn theo vài người đứng trong sân Thái