Bình minh sắp ló dạng ở phía đông, mặt trời đang mọc.
Cơn gió mạnh thổi suốt đêm biến mất cùng với bóng tối của màn đêm, tuy tuyết vẫn chưa ngừng rơi nhưng đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều.
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên những con phố dài và đường cung, binh lính thân mặc trọng giáp tới từ phương Bắc áp giải cung nữ, thái giám thừa dịp loạn mang theo vàng bạc chạy ra khỏi cung Thái Thù trở về.
Bọn họ rèn luyện qua từng trận chiến chỉ mất hai canh giờ, đã khống chế vững vàng toàn bộ Ung Đô trong tay.
Lúc bình minh, Vệ Triều đã hoàn toàn thay đổi chủ nhân.
Tin tức nương theo ánh mặt trời ngày đó truyền khắp Ung Đô.
Trong cung Thái Thù, cung nhân cầm xẻng sắt lớn, xúc đi băng cứng trộn lẫn máu tươi và tuyết.
Sau khi dùng nước ấm quét ba hai lần, mùi máu tươi vốn ngút trời lúc này đã nhạt đi khó có thể phát hiện ra.
Nếu không phải bị cây ngọc lan bị gió thổi gãy kia chặn ngang còn ngã dưới mặt đất, thì mọi chuyện đêm qua sẽ như không có chuyện gì xảy ra, ẩn sau mưa gió dày đặc.
Cũng tạm thời ẩn giấu dáng vẻ điên cuồng và quỷ dị của tân đế trước điện Nghi Quang vào đêm hôm đó.
Cùng Tạ Chiêu Lâm bị nhốt vào viên lao, Hằng Tân Vệ làm phản và...!những tiếng la hét kéo dài rất lâu mãi không tản đi được.
Chuyện đêm nay, mọi người đều giữ kín như bưng.
Cung Thái Thù Cung, điện Huệ Tâm, dù nghi thức sắc phong còn chưa được tổ chức, nhưng mọi người đã ngầm thừa nhận Lan phi chính là Thái hậu Vệ triều.
Tân Đế......!Trước mắt không có tâm tư để ý tới những việc vặt vãnh, bởi vậy có vô số người thừa dịp này tụ tập ở cung Huệ Tâm.
Lâu lắm rồi bên Lan Phi mới náo nhiệt như vậy, nhưng lúc này, nàng cũng không có tâm tư gì đi xử lý việc vặt.
Tạ Phu Doãn cuộn mình thành một cục nho nhỏ, vùi ở trong lòng Lan phi, cả buổi tối bé đều không có chợp mắt, cặp mắt xinh đẹp hoa đào kia sưng đỏ giống như hai cái quả hạch đào nhỏ.
Đừng nói là bé, ngay cả Lan phi và Minh Liễu đứng bên cạnh cũng đỏ mắt.
"Phu Doãn ngoan, hiện tại thời gian không còn sớm, chúng ta ngủ một lát được không? "Lan phi nhỏ giọng dỗ dành Tạ Phu Doãn trong lòng," Hay là con đói bụng? Mẫu phi gọi người làm chút đồ ăn cho con."
Cô bé lấy mu bàn tay dụi dụi mắt, bé cố chấp lắc đầu nói: "Không muốn ngủ..." Trong lời nói có giọng mũi dày đặc.
Minh Liễu lấy khăn mặt từ trong nước ấm ra, vắt khô rồi đưa lên.
Lan phi tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc của Tạ Phu Doãn: "Phu Doãn không muốn ngủ, vậy chúng ta - -"
Nàng còn chưa nói xong, cô bé bỗng nhiên xoay người nhìn vào mắt mẫu phi nói: "Con muốn đi thăm Văn tiên sinh."
"A!" Minh Liễu đang rót nước nóng, không để ý bị nước làm bỏng, nhỏ giọng kinh hô lên.
Nàng vội vàng cúi đầu bưng chậu lui ra ngoài, không để cho Tạ Phu Doãn nhìn thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên trở nên cực kém.
Lan phi đang lau mặt cho cô bé cũng khựng lại: "...!Chờ một chút đi, cả đêm không ngủ, Văn tiên sinh cũng phải nghỉ ngơi." Nàng cười với Tạ Phu Doãn, cố giả bộ bình tĩnh nói, nhưng thật không ngờ, Tạ Phu Doãn hôm nay lại không nghe lời nàng.
Cô bé cứ thế không chớp mắt nhìn vào mắt nàng, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Nhưng bọn họ nói......!Bọn họ nói Văn tiên sinh đã chết.
Đã chết đến tột cùng là có ý gì hả mẫu phi?"
"Mẫu phi, Văn tiên sinh thật sự đã chết rồi sao?" Đôi mắt màu hổ phách của Tạ Phu Doãn quá mức trong suốt, Lan phi không thể nói dối.
Nàng siết chặt lòng bàn tay: "...!Đúng vậy, Văn tiên sinh đã qua đời.
Chết có nghĩa là sau này sẽ không bao giờ gặp lại y nữa."
Cái chết đối với trẻ em ở độ tuổi này mà nói, quá sâu xa khó hiểu.
Nhưng sau khi nghe được "Sau này không bao giờ gặp lại Văn Thanh Từ", Tạ Phu Doãn rốt cục "Oa" một tiếng khóc lớn lên.
Bé cực kỳ tủi thân: "Nhưng là, nhưng đêm qua con rõ ràng thấy ca ca ôm ngài ấy...!Mẫu phi, con thật sự không thể lại đi thăm Văn tiên sinh sao?"
Lúc này cửa lớn cung Huệ Tâm mở rộng, trong tiểu viện đầy cung nữ đang bận rộn quét tuyết.
Tạ Phu Doãn không có ý khống chế âm thanh lớn nhỏ, lời nói vừa rồi đều lọt vào tai mọi người vô cùng rõ ràng.
Động tác quét tuyết của các cung nữ không khỏi dừng lại, mọi người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, các nàng nhìn ra một chút sợ hãi từ trong ánh mắt của nhau.
Ở cung Thái Thù lâu như vậy, các nàng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Càng biết cái gì có thể nhìn, cái gì không nên nhìn, cùng với cho dù biết gì đó...!cũng phải làm bộ như không biết.
Đêm qua, cảnh tượng Tân Đế Tạ Bất Phùng bỏ lại vô số thân vệ, ôm một thi thể xuyên qua toàn bộ cung Thái Thù tới tiểu viện Thái Y Thự đã khắc ở trong đáy mắt vô số người.
Không chỉ như thế......
Còn có người nhìn thấy, Tạ Bất Phùng thỉnh thoảng sẽ hôn nhẹ lên má thái y.
Nghe nói hắn nhốt mình cùng thi thể thái y trong một căn phòng trong tiểu viện, cửa phòng cho tới bây giờ cũng không có mở ra.
Thật sự là hoàn toàn đem lễ pháp, cương thường, thậm chí là nhân luân, đều ném hết qua một bên.
Các nàng ăn ý không nói.
Trong lúc nhất thời, chuyện của Tân Đế và vị thái y kia, trở thành bí mật cung đình không ai dám nhắc tới.
Trong mắt các nàng, hiện giờ thái y Văn Thanh Từ đã chết, chỉ cần tất cả mọi người ăn ý không đề cập tới, như vậy chẳng tới vài năm, cái tên "Văn Thanh Từ" cùng với sự việc này sẽ trở thành bí mật thuộc về hoàng đế và được giấu kín trong lịch sử.
Nhưng không ai ngờ rằng buổi sáng này vẫn chưa kết thúc.
Tạ Phu Doãn không biết gì nên nói ra, thấy tất cả mọi người đều không nói gì, Tạ Phu Doãn rốt cục không chịu nổi làm nũng với Lan phi vẫn luôn im lặng: "Được không, được không, mẫu phi? Con thật sự chỉ muốn đi một lần......!Một lần là được!" Lan phi há miệng, lại không biết nên nói gì.
Vừa lúc đó, ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, nàng như bắt được cọng rơm cứu mạng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Tiếp theo, một thái giám mặc cẩm bào màu tím xuất hiện trước mắt nàng.
Đối phương đi có hơi gấp gáp, lúc này vừa thở hồng hộc đứng yên tại chỗ.
"Hiền công công, sao ngài đột nhiên tới đây?" Lan phi nhẹ nhàng buông Tạ Phu Doãn từ trong lòng xuống, đứng dậy hỏi lão, "Bệ hạ nơi đó có chuyện gì sao?"
*...!Đúng là có một chuyện.
"Hôm nay có rất nhiều chuyện quan trọng, lão thái giám này cũng không thừa nước đục thả câu," Ngoài cung có một người cầu kiến."
"Ngoài cung? "Lan phi không khỏi nhíu mày," Hắn muốn gặp ai?"
Hiền công công hít sâu một hơi, hạ giọng nói: "Hắn muốn gặp bệ hạ."
"Là Cốc chủ Thần Y cốc, cũng chính là sư huynh của Văn tiên sinh tới, là hắn muốn gặp bệ hạ một lần."
"Hiền công công biết hắn sao? "Lan phi lắp bắp kinh hãi, vô thức hỏi.
Lão thái giám không có trực tiếp trả lời vấn đề của nàng, mà nói về chuyện vừa xảy ra ở ngoài cửa cung.
Trên thực tế Hiền công công cũng không ngờ, cốc chủ Tống Quân Nhiên chưa bao giờ xuất thế trong truyền thuyết của Thần Y cốc, thế mà sáng sớm hôm nay lại xuất hiện ở cửa cung Thái Thù.
Lúc ấy binh lính phụ trách thủ vệ cung Thái Thù, đã đổi thành người của Tạ Bất Phùng.
Bọn họ bước ra từ chiến trường, mẫn cảm lại nghiêm túc.
Tống Quân Nhiên đến cầu kiến khí chất không tầm thường, vốn khiến người ta chú ý, chớ nói chi là trong tay hắn còn cầm một vật…
Nghĩ tới đây, Hiền công công cuối cùng chậm rãi mở ra bàn tay - trong tay lão xuất hiện một tấm lệnh bài làm bằng vàng ròng.
Trên lệnh bài kia khắc hình một con rồng cuộn, trên khắc bốn chữ to "Hoàng đế chi lệnh."
"Nương nương, người xem."
Binh lính canh giữ ở ngoài hoàng cung chưa từng thấy lệnh bài như thế này, chứ đừng nói là mấy canh giờ trước, hoàng đế bản triều vừa mới đổi người…
Nhưng thứ trong tay hắn, hiển nhiên không phải thứ mà người thường có thể có.
Những binh lính kia vẫn báo sự việc tới Hiền công công trước.
Sau khi thấy rõ đồ vật trên tay Hiền công công, Lan phi trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Để cho hắn vào đi......"
Nàng biết vì sao Hiền công công lại chắc chắn người bên ngoài chính là Tống Quân Nhiên như vậy.
Đương nhiên miếng lệnh bài trước mắt này không phải của đương kim thánh thượng, thậm chí cũng chưa từng thuộc về Tạ Chiêu Lâm.
Nó là một đồ vật cũ.
Thần Y cốc không quan tâm tới thế tục, cho dù là hoàng thất tiền triều muốn đưa Thái tử vào trong Thần Y cốc, cũng phí rất nhiều công sức.
Miếng lệnh bài này, chính là "tiền khám bệnh" năm đó.
"Vâng, nương nương.
"Hiền công công chậm rãi cầm đồ vật trở về trong tay, thi lễ lui ra ngoài.
Tạ Phu Doãn không rõ mẫu phi đang nói gì với Hiền công công, vẫn không nói gì.
Chờ sau khi lão thái giám rời đi, bé mới nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lan phi, nhỏ giọng hỏi: "Mẫu phi, con thật sự không thể đi xem ngài ấy được sao?"
Lúc