Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

C71: Gặp lại tạ bất phùng


trước sau

Kẽo kẹt......

Cái chốt ở bên ngoài nhà chính đã sớm rỉ sét, bong tróc ra. Tạ Bất Phùng không cần dùng nhiều sức đã đẩy được cánh cửa gỗ đã mục nát, biến dạng bước vào trong phòng.

Hắn đứng trước ngưỡng cửa, nín thở nhìn về phía trước.

Trong nhà chính nho nhỏ chỉ có một cái bàn, hai bên trái phải nối liền với gian phòng ngủ, trong phòng bày chiếc giường gỗ, ván giường cũng đã không biết cong vênh rạn nứt từ lúc nào, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Xung quanh căn phòng dính đầy bụi bặm, đúng là nhiều năm không có người ở.

Tạ Bất Phùng lẳng lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có những ngón tay run rẩy và hơi thở rõ ràng đã vô tình tiết lộ sự căng thẳng của chủ nhân nó.

Nhà trong thôn nhỏ không có lát gạch xanh, mặt đất toàn là đất không thể nhìn ra là có tồn bụi hay không.

Ánh mắt Tạ Bất Phùng chậm rãi lướt qua nơi này, lúc này hắn giống như một con sói cô độc đang kiên nhẫn tìm kiếm hành tung của con mồi. Đôi mắt màu hổ phách, bình tĩnh lại trấn định.

Nhưng trong lòng thiếu niên như có một ngọn lửa đang thiêu đốt dưới da.

Vừa lúc đó, tiếng chim hót vang lên ngoài cửa sổ- -

m thanh này trong phút chốc đâm thủng sự yên tĩnh của Sơn Du Giản, trái tim bị đâm vào của Tạ Bất Phùng bỗng nhiên rối loạn.

Hắn híp mắt, con ngươi đen nháy co lại, đột nhiên bước nhanh về phía phòng ngủ phía nam.

Bên giường có một cái bàn học nhỏ làm từ ván gỗ mỏng, Tân Đế một thân huyền y chậm rãi cúi người.

Hắn thấy: Trên bàn học đầy bụi bặm, có hai dấu tay nhàn nhạt. Dấu tay còn rõ ràng, người nọ có thể vừa mới rời khỏi đây.

“...... Văn Thanh Từ.”

Tạ Bất Phùng khẽ ép cái tên này ra khỏi kẽ răng, hắn nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay đặt lên dấu vân tay, lông mày tràn đầy dịu dàng và hoài niệm.

Sau khi dừng lại vài giây, cơ bắp trên cánh tay nhỏ của thiếu niên bỗng nhiên căng thẳng, tiếp theo nắm chặt lòng bàn tay từng chút một. Giống như là cách thời không, nắm chặt lấy cổ tay ngọc trắng tinh tế kia.

Bụi bặm, dấu ngón tay.

Những thứ này quá mức bé nhỏ không đáng kể, lý trí của Tạ Bất Phùng nói cho hắn biết, chỉ dựa vào những gì hắn nhìn thấy trước mắt thì căn bản không chứng minh được cái gì.

Nhưng bản năng của hắn đang kêu gào, là Văn Thanh Từ, hai mươi năm sau cũng chỉ có Văn Thanh Từ mới đến đây thăm lại nơi cũ.

Dấu vết trong nhà cũ giống như hai đốm lửa, đốt cháy cánh đồng khô nơi đáy mắt Tạ Bất Phùng.

Đột nhiên có một quả cầu lửa trong trái tim trỗng rỗng của hắn, đốt cháy hắn không ngừng.

Ngọn lửa này buộc hắn phải làm gì đó - - cho dù chỉ là nước sôi.

*

"...Hắn không phải nói bốn năm ngày nữa sẽ tới sao?” Tống Quân Nhiên gần như nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, "Sao lại không đúng lúc như thế, đến sớm hai ngày rồi!"

Dường như hắn rất thích bới móc Tạ Bất Phùng.

Mặc dù Thần Y cốc cách Tùng Tu phủ khá gần, nhưng sau khi vào núi cũng phải đi ít nhất một ngày đường núi mới có thể tới cánh cửa bí mật của cốc.

Vì quan tâm tới sức khoẻ của Văn Thanh Từ, sau khi về thăm nhà cũ, hai người không rời đi ngay mà là lựa chọn ở lại Tùng Tu phủ một ngày, chờ bình phục sẽ khởi hành trở về cốc.

Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau hai người vừa mới cưỡi ngựa tới cửa thành Tùng Tu Phủ đã bị quan binh ngăn trở trở về.

Thuyền của hoàng gia đến sớm hơn dự định hai ngày, hôm nay sẽ tới Tùng Tu phủ. Bắt đầu từ chạng vạng hôm qua, Tùng Tu phủ không cho phép người không liên quan tùy ý ra vào.

Mặc dù Tống Quân Nhiên nói nhỏ, nhưng biểu tình khó coi kia vẫn hấp dẫn binh lính canh cửa nhìn hắn nhiều thêm.

Lo lắng rước lấy phiền toái, Văn Thanh Từ vội túm lấy ống tay áo Tống Quân Nhiên, kéo hắn trở về trong thành.

“Quên đi sư huynh, "Văn Thanh Từ quay đầu lại nhìn thoáng qua dòng người trong Tùng Tu phủ, nhỏ giọng nói với Tống Quân Nhiên," Trong thành có mấy vạn người, trà trộn ở bên trong sẽ không bị phát hiện. Giờ ra khỏi thành sẽ khiến người ta hoài nghi.”

Loan giá sắp tới, thủ vệ Tùng Tu phủ nhiều hơn bình thường gấp mười lần. Không những bọn họ tử thủ ở cửa thành, thậm chí cả tường thành cũng chật kín người, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay qua.

Tống Quân Nhiên nhìn lại rồi đành cắn răng thở dài: "Quên đi, về y quán nghỉ ngơi trước đi.”

“Được. "Văn Thanh Từ gật đầu, đi với hắn về góc y quán ở Tùng Tu phủ.

Đường dài Tùng Tu phủ chật ních người, có bản địa, còn có không ít là từ nơi khác mà đến, không ngoại lệ đều đến xem nghi thức của hoàng gia.

Vốn Tống Quân Nhiên và Văn Thanh Từ định nhanh chóng trở lại y quán, nhưng không ngờ con đường trong thành đã sớm bị đám đông chen chúc chật như nêm cối.

Đừng nói là quay về y quán, họ chỉ có thể đi theo hướng dòng người về phía kênh đào Đại Vận Hà

"Có cái gì đẹp đâu," Tống Quân Nhiên không khỏi phiền não, “ Du thuyền nam tuần không phải mới tới đây mấy năm trước sao?” Giọng nói của hắn rơi vào tai những người xung quanh.

“Cái này thì khác!” Một người phụ nữ mặc váy màu hồng đào đột nhiên quay đầu nhìn Tống Quân Nhiên, "Lần này bệ hạ tới Tùng Tu phủ là để rửa sạch oan khuất cho những công nhân chết oan năm đó.”

Nói xong, vành mắt bà không khỏi đỏ lên: "Anh trai ta chính là một trong số đó...... Khi phế đế tại vị, người nhà ngay cả tế bái hắn cũng không biết tế bái như thế nào.”

Văn Thanh Từ lúc này mới nhìn thấy, trong tay bà cầm một bó hoa cúc.

Một hòn đá khuấy động ngàn sóng, mọi người xung quanh kể lại trải nghiệm của mình.

Đập vỡ đã là chuyện cũ của hai mươi năm trước, nhưng hận khó tiêu, ý khó bình.

Họ muốn tận mắt chứng kiến ngày hôm nay, thời điểm mà lịch sử gần như bị phong ấn trong cát bụi được công khai.

Tống Quân Nhiên bỗng nhiên mím chặt môi...... Mẫu thân của hắn cũng chết ở trên đập.

Trầm mặc một lúc lâu, Văn Thanh Từ rốt cục chậm rãi mở miệng: "Sư huynh, chúng ta cũng qua xem một chút đi.”

“...... Được.”

Tống Quân Nhiên rơi vào hồi ức không hề để ý, giọng Văn Thanh Từ lúc này đang khẽ run rẩy.

Mượn đám đông che chắn, Văn Thanh Từ đặt tay phải lên ngực, y dùng sức nắm chặt áo ở ngực.

Lúc này trước mắt y đang dần biến thành màu đen. Cái từ "hận" này cứ luôn xuất hiện bên tai Văn Thanh Từ. Giống như một sợi dây dẫn dắt mối hận thù mãnh liệt ẩn giấu trong lòng Văn Thanh Từ ra khỏi nước.

……

Phong cảnh mùa xuân đang nở rộ ở Sơn Du Giản, đây có lẽ là thời điểm đẹp nhất trong năm, nhưng trong sơn thôn nho nhỏ lại chẳng có ai thưởng thức cảnh xuân.

Bên tai Văn Thanh Từ chỉ còn lại tiếng khóc.


“ Mẹ, mẹ ơi, mẹ bị làm sao vậy?”

Mặt người phụ nữ nằm ở trên giường đã tái xanh, mặc kệ Văn Thanh Từ có khóc bao nhiêu cũng không mở mắt.

“ Người mở mắt ra, mở mắt ra được không? Nhìn Thanh Từ lần nữa đi…”

“Con, con còn bắt được cá về, người có muốn nếm thử không?”

Cái sọt tre nho nhỏ đứng trơ trọi trên mặt đất.

Phần lớn nước trong sọt tre đều lọt qua các kẽ hở ra ngoài, cá nhỏ cách đây không lâu còn đang bơi lội, không biết đã nhảy ra từ khi nào.

Trong phòng là sự im lặng chết chóc.

Văn Thanh Từ nằm ở bên giường khóc một hồi lâu, sau đó vội vàng xoay người, dùng sức lay động ống tay áo của người đàn ông: "Cha! Người tỉnh, tỉnh lại đi…”

Thấy hai người vẫn không nhúc nhích, Văn Thanh Từ nhanh chóng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt, sau đó chậm rãi hít một hơi thật sâu, run rẩy đặt tay lên cổ tay họ.

Trước đó không lâu, Văn Thanh Từ được cha mẹ đưa đến một y quán ở Tùng Tu phủ làm học đồ.

Y còn nhỏ tuổi, còn chưa tới lúc có thể bái sư học y, ngày thường chỉ làm tiểu nhị đi theo y quán làm việc vặt mà thôi.

Nhưng lúc Văn Thanh Từ rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng sẽ lật xem y thư.

"Bắt mạch, bắt mạch," Văn Thanh Từ cố gắng nhớ lại khẩu quyết, cố gắng xác định mạch của cha mình, "Phù khinh thủ, trọng ấn vô, phù như mộc..."

Khẩu quyết thuộc thì có thuộc, nhưng y không hề có kinh nghiệm, không thể phân biệt được mạch tượng.

Dù sao người trên giường đã mất mạng từ lâu.

“...... Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Giọng nói trẻ con vang vọng trong phòng hết lần này đến lần khác, đôi mắt đỏ hoe cầu xin cha mẹ giúp đỡ.

Nhưng trong phòng vẫn im lặng, không ai có thể trả lời câu hỏi của y. Trái tim Văn Thanh Từ dần dần bị tuyệt vọng nuốt chửng.

Ánh nắng ngoài cửa sổ dần dần tối đi, y khi đó còn là một đứa trẻ cuối cùng cũng nhận ra, Sơn Du Đêm đêm nay yên tĩnh đến dọa người.

Không có hàng xóm tán gẫu, không có bạn bè đến kêu mình đi chơi. Chỉ có những tiếng khóc không biết từ đâu vang lên đinh tai nhức óc.

Cho đến lúc đó y còn nhỏ tuổi rốt cục hiểu được yên tĩnh như vậy gọi là "Tử vong".

Văn Thanh Từ cố gắng chống đỡ từ bên giường đứng lên.

Nếu như mình sớm học y thì tốt rồi.

Nếu y thuật của mình, có thể cao minh hơn một chút thì tốt rồi.

Nếu như trong tay mình, thật sự có thuốc chữa bách bệnh trong truyền thuyết thì tốt rồi......

Hai mắt của y trống rỗng, trong lòng chỉ có một đống "Nếu như" đang không ngừng lặp lại.

Khát vọng y thuật của Văn Thanh Từ chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.

Những chuyện xảy ra mấy ngày qua nhanh chóng lướt qua tâm trí y, Văn Thanh Từ mơ hồ biết, Tùng Tu phủ xảy ra một chuyện lớn.

Ông chủ y quán tạm thời không có lòng dạ nào quan tâm y bèn bảo y về nhà đợi một hồi rồi quay về Tùng Tu.

Lòng y vốn tràn đầy chờ mong, tích góp một bụng lời muốn nói cho cha mẹ, thậm chí còn vớt cá, muốn bọn họ nếm thử.

Nhưng không ngờ lúc trở lại Sơn Du Dản lại thấy cảnh tượng như vậy.

- Thây ngang khắp đồng.

……

Khụ khụ khụ...... "Trên đường dài Tùng Tu phủ, Văn Thanh Từ lại không kìm được ho khan, ngực phổi sinh ra cảm giác ngứa ngáy quen thuộc.

Chờ Văn Thanh Từ kịp nhận ra, cổ họng đã ho ra tơ máu. May mà có tấm lụa che chắn nên ngoại trừ chính y ra, không ai phát hiện điểm dị thường này.

Văn Thanh Từ lặng lẽ dùng khăn lụa lau đi vết máu trên môi. Nhưng lúc này trái tim y vẫn thắt lại, đau nhói như đang bị ai đó nắm giữ.

Trong phút chốc, hối hận đan xen, răng môi Văn Thanh Từ không ngừng run rẩy.

Tạ Chiêu Lâm thân là hoàng đế, đương nhiên không thể tùy ý để thi thể ở lại bên bờ kênh đào Đại Vận Hà, suốt đêm lão phái người vận chuyển thi thể đến vùng ngoại ô Tùng Tu phủ.

Để tiết kiệm thời gian, cố gắng thu hẹp ảnh hưởng.

Người chịu trách nhiệm xử lý xác chết chỉ tìm một nơi vắng vẻ, vội vàng chôn cất mà không hề xử lý gì cả.

Nơi đó, chính là Sơn Du Giản.

Tùng Tu phủ vốn ở Giang Nam, có hệ thống sông ngầm phát triển.

Chỗ chôn xác nằm dưới chân núi, vừa vặn ở thượng nguồn Sơn Du Giản, vô số xác chết thối rữa dưới lòng đất làm ô nhiễm dòng sông ngầm. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã cướp đi tính mạng của vô số người trong Sơn Du Giản.

Sơn thôn ngày xưa giống như vườn đào, trong khoảnh khắc, trở thành một tòa quỷ thành.

Cuối cùng người sống sót chỉ có y ra ngoài học y.

Nắng nóng từ trên đầu rơi xuống, lại không thể sưởi ấm cơ thể Văn Thanh Từ. Dường như y bị ký ức kéo trở về cái đầu xuân lạnh lẽo kia. Cánh tay trái buông thõng bên người không ngừng run rẩy, thậm chí y còn quên mất cách thở.

Con rắn nhỏ giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình của y cũng bị sự run rẩy này đánh thức, vào lúc này cắn mạnh vào cổ tay y.

Hàm răng sắc nhọn đâm thủng da thịt, để lại hai lỗ sâu đẫm máu trên cẳng tay của Văn Thanh Từ, hồi lâu không nhả ra.

Nhưng y đang rơi vào hồi ức lại không hề hay biết, cứ thế mặc kệ con rắn nhỏ kia gặm c ắn trên cổ tay.

Máu tươi đen đỏ giống như dây leo, quấn quanh cổ tay Văn Thanh Từ. Ngay sau đó vòng qua đầu ngón tay, đập xuống mặt đất.

“Ba.”

Trên đường dài Tùng Tu phủ chen vai nhích cánh, không ai để ý trên vạt áo Văn Thanh Từ chẳng biết sinh ra từng đóa hồng mai chói mắt từ lúc nào - -

Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên theo dòng người, đi tới bên bờ sông kênh đào Đại Vận Hà.

Hôm nay người tới nơi này thật sự quá đông, bọn họ không tính là đến muộn, nhưng vẫn bị chen chúc ở cuối đám người.

Cách vô số bóng hình, Văn Thanh Từ gần như không nhìn thấy gì. Chỉ có cảnh tượng trong Sơn Du Giản vẫn còn hiện lên trong đầu y.

- - Đứa nhỏ không biết mua quan tài gỗ ở đâu nên chỉ có thể dùng chiếu, chăn để quấn người thân.


Tiếp theo dùng hết sức kéo bọn họ về phía đất hoang ngoài thôn, cuối cùng tay không đào ra hố cạn mai táng bọn họ......

Đất nâu đen từng chút một che phủ khuôn mặt người thân.Trước khi y có thể nhìn thấy rõ ràng bất cứ điều gì, tầm nhìn của y đã bị nước mắt làm mờ đi.

Văn Thanh Từ bị mặt trời chiếu đến mê man, trước mắt y còn đang biến thành màu đen, bên tai tràn ngập tiếng ong ong. Mọi chuyện xảy ra xung quanh như một giấc mơ nhưng không phải mơ.

Dường như y nhìn thấy một chiếc thuyền rồng khổng lồ neo đậu ở phía xa kênh đào Đại Vận Hà.

Đám đông bùng nổ trong tiếng reo hò chói tai.

Không biết qua bao lâu, đám người dần dần yên tĩnh lại. Mà giọng nói sắc bén của thái giám thì bị gió cuốn lấy, truyền ra bốn phía.

Trong "Trần Tội Thư", viết đầy những điều ác mà Tạ Chiêu Lâm gây ra. Tạ Bất Phùng chẳng những điều tra rõ chuyện kênh đào Đại Vận Hà bị vỡ đập năm đó, thậm chí còn đào thảm án không muốn người khác biết ở Sơn Du Giản lên từ dưới lớp bụi dày đặc của thời gian.

Không chỉ có như thế, cho tới lúc này Văn Thanh Từ mới biết được. Thì ra người nhà của Lan phi cũng vì vậy mà chết.

- Để sửa lại kênh đào Đại Vận Hà sau mười năm đăng cơ, hoàng đế đã phớt lờ lời khuyên của tướng quân thợ thủ công lúc bấy giờ và tiếp tục ra lệnh gấp rút thực hiện công việc.

Thậm chí còn phái ông và Công bộ thượng thư tới Tùng Tu phủ.

Ngày hai người tới Tùng Tu phủ xảy ra sự kiện vỡ đập...... Bọn họ táng thân cùng với những công nhân ở đây.

“Thì ra là thế...... "Văn Thanh Từ nhẹ giọng nhắc tới.

“ Sao thế? "Tống Quân Nhiên hỏi.

Văn Thanh Từ dừng lại một lát nói: "Đệ từng nhìn thấy bức họa của những người công nhân trong đền Trung Hiền, còn có điêu khắc của người nhà Lan phi. Sau này mới biết, phế đế xây dựng đền Trung Hiền không phải vì tưởng nhớ mà là vì cắt giảm oán khí."

Những gì ngày đó Vũ Quan Lâm nói với mình trong đền Trung Hiền đều là dối trá. Giọng Văn Thanh Từ hơi khàn khàn, hơn nữa còn đang run rẩy nhè nhẹ.

Tống Quân Nhiên lúc này mới để ý trạng thái sư đệ không tốt lắm. Cách màn lụa không thấy rõ dáng vẻ của y, nhưng Tống Quân Nhiên đoán, trên mặt Văn Thanh Từ nhất định không còn màu máu.

Nắng hôm nay vô cùng gay gắt, còn ở lại đây nữa, Văn Thanh Từ té xỉu cũng không biết chừng.

“Đi thôi... "Tống Quân Nhiên nhẹ nhàng nói với Văn Thanh Từ," Lúc này mọi người đều tụ tập bên bờ sông Đại Vận Hà, bây giờ chúng ta trở về tương đối thuận tiện.”

Nói xong trực tiếp kéo ống tay áo Văn Thanh Từ, dẫn y đi tới con đường nhỏ phía sau.

Hắn vỗ vai Văn Thanh Từ: "Chuyện trước kia đều đã qua. Yên tâm đi, tiểu hoàng đế kia nhất định sẽ không để cho cha hắn chết tử tế.”

Mặc dù Tống Quân Nhiên chẳng hề muốn nói mấy lời tốt đẹp về Tạ Bất Phùng, thế nhưng hắn vẫn luôn sẵn sàng thừa nhận "Thủ đoạn của Tạ Bất Phùng rất độc ác..”

Giống như là đang hô ứng những lời này của Tống Quân Nhiên. Chỉ đợi một giây sau, bên tai bọn họ đã vang lên tiến thét chói tai.

“- - A!!!”

Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn. Trùng hợp là chỗ đứng của bọn họ tuy cách xa kênh đào, nhưng địa hình của con phố nhỏ lại cao hơn nhiều so với không gian rộng mở nơi hai người vừa ở.

Khung cảnh trên kênh đều lọt vào tầm mắt của hai người.

Trên người Tạ Chiêu Lâm không có lấy một mảnh thịt nguyên vẹn, thậm chí ngoại trừ tiếng thét chói tai ra, lão chẳng thể phát ra âm thanh nào khác.

Lão từng là vua của một quốc gia, nhưng giờ lão lại như một con thú hoang bị nhốt trong lồ ng sắt chật hẹp. Còn có vài tảng đá khổng lồ treo ở bốn góc của chiếc lồ ng sắt.

Hai bên bờ kênh đào lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người tại thời khắc này đều nín thở.

Hai tên binh lính đưa Tạ Chiêu Lâm tới đầu thuyền rồng, không cho lão kịp thở đã đẩy mạnh chiếc lồ ng sắt.

Dù ở khoảng cách vài trăm mét, Văn Thanh Từ cũng có thể đọc được nỗi sợ hãi của lão từ tiếng đập lồ ng sắt và tiếng la hét tuyệt vọng.

Nhưng mà cuối cùng, tiếng thét chói tai lại đột nhiên dừng lại.

Tạ Chiêu Lâm há miệng, dùng hết sức lực toàn thân, khàn khàn đọc ra cái tên kia: "Ninh Du Chiêu ngươi... là ngươi, là ngươi sao?"

“ Tùm.”

Theo một tiếng trầm đục vang lên, lồ ng sắt bị binh lính nặng nề đẩy xuống giữa kênh đào.

Cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong cơn ác mộng của Tạ Chiêu Lâm. Vào thời điểm dòng nước lạnh như băng của kênh đào Đại Vận Hà tràn qua những khe hở trong lồ ng sắt. Trái tim Tạ Chiêu Lâm lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Trong một khoảnh khắc, lão không thể biết đây là sự thật hay một cơn ác mộng khác của mình.

Từng là một cửu ngũ chí tôn lại dại ra như mất hồn, lão nhìn thấy vô số đôi tay từ đáy sông Đại Vận Hà vươn về phía mình.

Họ la hét kéo lão xuống sông, ngoại trừ những oan hồn không thể nhìn rõ hình dáng còn có một bóng hình màu vàng nhạt xuất hiện ở trước mắt lão.

Là Ninh Du Chiêu.

Hắn nhìn Tạ Chiêu Lâm, thản nhiên nói như năm đó: "Ta đứng dậy không phải để giết ngươi, chỉ là muốn ôm ngươi một cái.”

Tạ Chiêu Lâm mở to hai mắt.

Nhưng chính lão lại cho hắn một kiếm lạnh như băng, lão vô thức vươn tay muốn bắt lấy bóng hình màu vàng nhạt sắp tiêu tán kia. Cuối cùng chỉ ôm được dòng nước lạnh dưới đáy sông Đại Vận Hà.

Vô số oan hồn đánh úp về phía lão giống như trong ác mộng, kéo lồ ng sắt nặng nề kéo lão xuống đáy sông.

Cả đời Tạ Chiêu Lâm cũng không thể ngờ tới, một khắc cuối cùng, lão không ngủ thật say trên long sàng ấm áp, hay được con cháu bao quanh, cũng không bị nuốt chửng bởi sợ hãi và hận thù.

Trong nháy mắt đó, trong lòng lão chỉ có một ý niệm. Thời khắc Ninh Du Chiêu đứng dậy chẳng cầm gì trong tay.

Hắn đứng dậy không phải vì giết mình, chỉ là... muốn ôm mình một cái.

Cả đời này Tạ Chiêu Lâm đã giết vô số người, cũng có vô số người muốn giết lão. Từ lê dân bách tính đến người bên gối của lão, và rồi đến con ruột của lão.

Người duy nhất không muốn giết lão đã bị lão giết bằng một kiếm hơn hai mươi năm trước.

……

Cho dù hoàng đế có bị phế truất thì cái kết của Tạ Chiêu Lâm cũng quá cẩu thả. Nhưng đây cũng là điều mà Tạ Bất Phùng cố ý làm.

Lồ ng sắt chìm nghỉm, đế vương thiếu niên mặc trường bào màu đen một tay xoay người lên ngựa, dẫn theo hoàng gia rời xa kênh đào.

Đúng phương hướng của Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên, hô hấp của y trong nháy mắt cứng lại. Cách một năm, vào giờ phút này rút cục Văn Thanh Từ lại một lần nữa thấy được Tạ Bất Phùng.


Ánh mặt trời đang lặn xuống chân trời, chiếu

lên làn da màu mật nhạt của hắn. Ngũ quan Tạ Bất Phùng càng thêm sâu sắc, mặt mày tràn đầy sự kiêu ngạo. Vừa có sát ý lẫm liệt như dã thú, lại có uy nghiêm của người lãnh đạo.

Gió đẩy vạt áo phủ đầy vàng ngọc xuống, nhẹ nhàng vạch ra đường nét của cơ bắp. Mái tóc đen xoăn nhẹ buộc sau đầu, bồng bềnh như mây đen.

“Ngô Hoàng vạn tuế!”

“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Bất cứ nơi nào Tạ Bất Phùng đi qua, vạn dân đều quỳ xuống lạy. m thanh ầm ầm đến mức khiến lòng người run rẩy.

Khoảnh khắc xa xa đi ngang qua con phố nhỏ kia, Tạ Bất Phùng giống như cảm nhận được điều gì đó, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn về phía Văn Thanh Từ.

Cho dù là giữa hai người cách biệt ngàn vạn dân chúng, vào giờ khắc này, Văn Thanh Từ cũng không khỏi sinh ra ảo giác -- bản thân như một con mồi rơi vào đôi mắt màu hổ phách nhạt ấy.

Ánh mặt trời khiến Văn Thanh Từ choáng váng, dường như y lại thấy được thiếu niên được dân chúng vây quanh ở bắc địa kia.

Tuyết lớn tung bay tích tụ trên thiết giáp. Ánh lửa ngút trời chiếu sáng gò má Tạ Bất Phùng.

Hắn dường như đang nhìn về hướng của mình từ xa giống như trước đây.

Rõ ràng thân ở trong gió tuyết, lại nóng như lửa.

Nhưng hôm nay, trái tim Văn Thanh Từ lại trầm xuống nặng nề như năm đó. Tạ Bất Phùng đã không còn là thiếu niên bị người chán ghét trong Thái Thù cung mà là một đế vương trưởng thành.

“Đi thôi... "Văn Thanh Từ nhanh chóng cúi đầu, y đỡ mũ thấp giọng nói với Tống Quân Nhiên," Trong…trái tim đệ có hơi khó chịu.”

“ Trái tim khó chịu? "Lời nói của Văn Thanh Từ dọa Tống Quân Nhiên, hắn lập tức kéo tay phải của Văn Thanh Từ, bắt mạch cho đối phương," Mau đi tìm một chỗ tránh ánh sáng nghỉ ngơi một chút.”

“Được. "Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu, đi dọc theo đường phố theo lời Tống Quân Nhiên.

Những con ngựa đen phi nước đại qua, mọi thứ xung quanh chỉ là một mảng màu mờ ảo trong mắt Tạ Bất Phùng.

Nhưng cho dù chỉ là chợt lóe mà qua, thì ánh xanh nhạt đứng lẻ loi sau lưng mọi người vẫn hơi chói mắt khi mọi người đang quỳ gối bái lạy.

Y tựa như cái gai, trong lúc lơ đãng đâm nhẹ vào lòng Tạ Bất Phùng.

Chưa kịp nhìn rõ, đã tiêu tán như sương mù.

Thiếu niên không khỏi nhíu mày, chậm rãi nắm chặt dây cương trong tay…

“Tùng Tu phủ rốt cục còn đóng cửa tới bao giờ?” Trong y quán, Tống Quân Nhiên không kiên nhẫn buông chén trà trong tay xuống, "Tạ Bất Phùng thật sự là thanh thế hơn cả cha hắn. Ta nhớ rõ lúc phế đế nam tuần đến Tùng Tu phủ, trong thành vẫn có thể tự do ra vào.”

Hắn thật sự không vừa mắt nổi Tạ Bất Phùng, ông chủ y quán do dự một hồi nói: "... Ôi, hôm nay ta ra ngoài hỏi thăm một chút, cũng không phải không thể rời đi. Nếu có việc gấp thì có thể viết thành văn thư, sau khi báo cáo được thông qua, đợi kiểm tra thân phận xong là có thể ra khỏi thành.”

Tống Quân Nhiên: "......”

Hắn cảm thấy, trái tim của mình cũng bị lời này đâm đau rồi.

Tống Quân Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Viết lên đại danh của ta Tống Quân Nhiên? Người đồng hành tên là Văn Thanh Từ? Cái gọi là việc gấp, chính là vội vã rời đi trước mắt hắn. Sau đó lại báo cáo phần văn thư này cho tiểu hoàng đế xem?”

Nghe đến đó, ông chủ y quán cũng không khỏi cảm thấy hơi quá đáng, ngay cả Văn Thanh Từ đang xử lý vết thương trên cổ tay cũng nhịn không kìm được cười nhẹ một tiếng.

“Vậy thì thôi đi. "Y hơi lúng túng nói.

“Haizz. "Tống Quân Nhiên thở dài một hơi, lại cầm tách trà lên: “Hy vọng Tạ Bất Phùng đã làm xong việc, sẽ không gây thêm phiền phức nữa.”

Tống Quân Nhiên bảo ông chủ y quán đi ra ngoài hỏi thăm, quan phủ bên kia nói là, chuyến đi này của Tạ Bất Phùng là vì an ủi vong linh.

Hiện giờ hắn đã làm xong việc, nhưng vẫn chậm chạp không có đi......

Cái này không khỏi làm cho hắn hoài nghi, Tạ Bất Phùng thật sự sẽ đi "Vấn an" Văn Thanh Từ như lời chủ quán nói ngày đó.

Tống Quân Nhiên mượn động tác uống trà, trấn áp cảm giác bất an trong lòng.

Văn Thanh Từ xử lý xong vết thương, để thuốc mỡ sang một bên. Vừa ngẩng đầu đã thấy vẻ mặt Tống Quân Nhiên có hơi kỳ quái: "Sư huynh sao vậy?”

Thấy hai người muốn nói chuyện, ông chủ y quán lui xuống, chậm rãi đóng cửa lại. Tống Quân Nhiên chậm rãi lắc đầu nói: "Ta hơi lo lắng Tạ Bất Phùng sẽ phát hiện ra khác thường.”

Văn Thanh Từ cũng nhíu mày: "Sao lại lo?”

“Ngày đó ta từng nói, muốn đưa cơ thể của đệ mang về trong cốc, dùng để nghiên cứu y lý.”

Văn Thanh Từ khẽ gật đầu, những lời này lúc trước y dạy Tống Quân Nhiên nói. Trong quan tài có người hay không là có thể bị phát hiện ra.

Thay vì bị phát hiện bất thường trong quá trình chôn cất, tốt hơn hết nên tìm lý do trực tiếp chôn chiếc quan tài trống rỗng.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, cỗ quan tài chứa Văn Thanh Từ kia sẽ được Tống Quân Nhiên trực tiếp mang về Thần Y Cốc.

Bên ngoài Tùng Tu phủ chôn một cái quan tài trống không, nó chỉ là một mộ quần áo mà thôi.

Nhưng điều tệ hại là ở đây.

"Theo lý mà nói, trong cỗ quan tài bên ngoài Tùng Tu phủ phải đặt quần áo lên, như vậy mới có thể được gọi là mộ quần áo." Nói tới đây, trên mặt Tống Quân Nhiên đột nhiên sinh ra vài phần hối hận, "Nhưng lúc đó ta... Khụ khụ, cảm thấy chuyện này có hơi không may mắn nên không để lại gì cả. Bởi vậy chỉ cần mở quan tài ra thì sẽ phát hiện, đó đích xác là một cỗ quan tài trống không."

Cho rằng Tống Quân Nhiên là sư huynh của Văn Thanh Từ, Tạ Bất Phùng phái thị vệ đi, cho hắn đủ không gian.

Ai ngờ sơ hở lớn nhất lại xuất hiện ở trên người Tống Quân Nhiên.

Thì ra còn có một lần như vậy? Không thể không nói vị sư huynh này của mình, thật sự rất tri kỷ.

Người còn sống, lại lập mộ quần áo thì đích xác không phải là chuyện may mắn gì.

Khác với Tống Quân Nhiên đang căng thẳng, Văn Thanh Từ lại không hề để ý. Y nở nụ cười nhàn nhạt, theo lẽ thường mà nói: "Sao có thể có người vô duyên vô cớ đi mở quan tài chứ?"

“ Đệ nói đúng…” Tống Quân Nhiên bưng tách trà nguội lên nhấp một ngụm lớn, hắn lẩm bẩm một mình, như đang tự an ủi mình: “Sao lại có người không có việc gì đi mở quan tài của người khác chứ?”

Cho dù là người điên, mới có thể làm ra chuyện này.

*

Ngoại ô Tùng Tu phủ, trước mộ quần áo.

Rõ ràng chỉ là tiết trời giữa xuân, nhưng mặt trời của Tùng Tu phủ lại vô cùng gay gắt.

Hôm đó chủ quán nói không sai.

Sau khi giải quyết xong Tạ Chiêu Lâm, Tạ Bất Phùng thật sự dẫn theo văn võ bá quan, đi tới trước "mộ phần" của Văn Thanh Từ.

Nơi đây nằm ở ngoại ô Tùng Tu phủ, một mặt dựa núi, một mặt dựa nước, địa thế rộng rãi, phong thủy rất tốt.

Từ lúc biết được Tạ Bất Phùng muốn tới Tùng Tu phủ, quan viên địa phương đã bắt tay vào tu sửa.

Lúc này trông phần mộ này khí phái chẳng kém hoàng lăng là bao.

Tạ Quan Chỉ mặc đồ trắng, cầm ba nén nhang chậm rãi đi tới. Vừa đi tới lư hương, hắn đã bị một bàn tay chặn lại.

“Khoan đã.”

“Sao vậy? "Tạ Quan Chỉ xoay người khó hiểu nhìn Tạ Bất Phùng.

Đây không phải là quy tắc đã sớm định ra hay sao?

Tạ Bất Phùng nhàn nhạt nhìn bia mộ trước mắt một cái, nhẹ giọng nói: "Không cần phải tế bái." Giọng điệu của hắn bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lời nói ra lại khiến người ta chấn động.

Tạ Quan Chỉ không khỏi nắm chặt ba nén nhang trong tay, "Bệ hạ đây là có ý gì?"


Sau khi Tạ Quan Chỉ dừng lại, đám người Lan phi cũng dừng bước. Hơn trăm người nơi đây đều đồng loạt nhìn Tạ Bất Phùng.

Không đợi hắn trả lời, Lễ bộ thượng thư một thân áo tím bỗng nhiên đi tới. Sau lưng hắn còn có mấy chục tên thị vệ đi theo.

Những thị vệ kia cũng không mang theo đao kiếm như thường ngày, mà là...... mang theo cuốc xẻng.

Tạ Quan Chỉ lập tức ngửi ra được hơi thở bất thường, hắn buông nhang trong tay xuống, chậm rãi di chuyển chắn trước ngôi mộ kia.

Lễ bộ thượng thư như bắt được cọng rơm cứu mạng, ném tới ánh mắt xin giúp đỡ với Tạ Quan Chỉ.

Nhưng không đợi Tạ Quan Chỉ nói gì, bệ hạ của bọn họ lại từ từ nhìn hắn, mặt vô cảm bỏ lại một chữ "Đào".

Chuyện cũ "của Tạ Bất Phùng và Văn Thanh Từ đã sớm truyền khắp triều. Tuy dân phong Vệ triều coi như cởi mở, thế nhưng ở trong mắt đa số mọi người, "Nam phong" chỉ tính là một loại tiêu khiển vui đùa không được đặt lên mặt bàn, cũng không thể so sánh với cưới vợ sinh con.

Tạ Bất Phùng đăng cơ đã được một năm, nhưng đừng nói đến con nối dõi, hậu cung cũng không có lấy một bóng người.

Tất cả những điều này đều ứng với câu nói kia: Hoàng đế không vội, thái giám đã gấp.

Mấy tháng trước lúc vào triều, rốt cục có một gã quan viên không khỏi đề cập đến chuyện này, nhắc nhở Tạ Bất Phùng phải mau chóng bổ sung hậu cung, lập hoàng hậu.

Tạ Bất Phùng trầm mặc một lát, không nói gì.

Các triều thần không đoán ra tâm tư của Tạ Bất Phùng bèn ngậm miệng cứng lưỡi.

Quần áo trên lưng của vị quan ra đề nghị đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Không biết qua bao lâu, Tạ Bất Phùng cuối cùng cũng ngước mắt lên, hắn không chút để ý nở nụ cười.

“Ái khanh nói có lý...... Nhưng việc này phải do Lễ bộ quản, không liên quan đến khanh.”

Tiếp theo, tên quan viên kia liền bị điều từ Ung Đô tới quận huyện xa xôi -- rõ ràng là chạm vào vảy ngược của hoàng đế.

Lúc ấy quan viên còn lại chỉ lo may mắn, cũng coi lời của Tạ Bất Phùng chỉ là nhận xét chiếu lệ thông thường.

Lễ bộ thượng thư cũng như thế... Thẳng đến sau khi hạ triều, Tạ Bất Phùng gọi hắn vào thư phòng.

Đế vương trẻ tuổi mặc đồ đen, ngồi một mình trên cao. Lúc đó đang là ban ngày, bốn phía thắp nến, nhưng quan viên không khỏi sinh ra ảo giác… toàn thân Tạ Bất Phùng đều chìm vào trong bóng tối.

"Thần tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế --" Lễ bộ thượng thư cuống quít quỳ xuống, hành lễ với Tạ Bất Phùng.

Nương theo một tiếng thanh vang, Tạ Bất Phùng ném tấu chương trong tay qua một bên. Đôi mắt màu hổ phách chậm rãi lướt qua người quỳ dưới bậc thềm rồi nhìn ra ngoài điện.

Kể từ khi là Lễ bộ thượng thư đương triều, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tạ Bất Phùng lộ ra nụ cười như thế.

Dịu dàng, chờ mong.

Không đợi hắn kịp thở phào nhẹ nhõm, tên quan viên kia đã nghe được câu nói sợ hãi nhất trong cuộc đời hắn từ miệng Tạ Bất Phùng.

Tạ Bất Phùng nói: Người hắn muốn cưới ở Tùng Tu phủ xa xôi.

Người kia, chính là Văn Thanh Từ.

……

Nhiệm vụ của binh lính là "vâng lời", binh lính mặc nhuyễn giáp cầm theo cuốc xẻng đi tới.

"Ngươi định làm gì!" Không đợi Tạ Quan Chí ngăn cản, đám binh lính đi vòng qua hắn, vung vẩy công cụ rồi đập mạnh vào lăng mộ làm bằng đá cẩm thạch trắng trước mặt.

Phập!

Nương theo âm thanh vang dội, một vết nứt dài hai thước lập tức xuất hiện trên mặt đất trắng xóa.

Mặt đất cũng rung chuyển theo.

“A!” Tiểu công chúa Tạ Phu Doãn đi theo Tạ Bất Phùng tới đây bị âm thanh này làm cho giật mình, vô thức lao vào trong lòng Lan Phi, hiện tại đã là Thái hậu.

Bé chưa bao giờ cảm thấy ca ca mình xa lạ như lúc này, sắc mặt Lan phi trong khoảnh khắc trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Triều thần bách quan toàn bộ ngây ngốc ở đây, bị hành động của Tạ Bất Phùng làm cho trợn mắt há mồm.

Mấy triều thần lớn tuổi muốn tiến lên ngăn cản, nhưng nghĩ lại lại không biết - - mình rốt cuộc dựa vào cái gì ngăn cản Tạ Bất Phùng?

Tạ Bất Phùng có được quyền thế ngập trời, hắn hoàn toàn không để ý lời nói của thế nhân, cùng cái gọi là luân lý cương thường.

Nếu vào lúc này mở miệng ngăn cản, chỉ sợ kết cục của mình sẽ là xuống kênh đào Đại Vận Hà bồi phế đế.

Cho dù đọc hết sử sách, bọn họ cũng chưa từng nghe tới Hoàng đế nào kỳ quái như Tạ Bất Phùng.

Về công, chính lệnh cải cách của Tạ Bất Phùng nhất định ảnh hưởng tới trăm đời sau. Nói hắn là Minh Quân dường như không có gì không ổn.

Nhưng về tư...... Tạ Bất Phùng lại tùy ý làm bậy đến vô cùng.

Từ "ngu ngốc" không thể diễn tả hắn, chỉ có "điên cuồng, tùy tiện làm bậy" miễn cưỡng phù hợp với hắn.

Tạ Quan Chỉ xoay người muốn ngăn cản bọn họ, nhưng những binh lính kia lại hoàn toàn không nghe lời hắn, thiếu niên đành phải hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí xoay người nói với Tạ Bất Phùng, "Bệ hạ, người biết chính người đang làm gì không?"

Tạ Quan Chỉ cắn răng nói: "Người đã qua đời, ngay cả một chút an bình cuối cùng cũng không cho y sao?" Lúc nói xong, trong giọng nói của hắn mang theo vài phần nức nở.

Phụp- -

Tiếng nổ vẫn không ngừng vang lên, chỉ trong chốc lát, những bậc thang bằng đá cẩm thạch vốn gọn gàng và sáng bóng ban đầu đã bị đập thành đống đổ nát.

Vô số binh sĩ nâng hòm gỗ quấn lụa đỏ dừng ở chỗ này. Màu sắc tươi đẹp như máu tươi, trong nháy mắt nhuộm đỏ đôi mắt Tạ Bất Phùng.

Tạ Quan Chỉ còn đang lớn tiếng nói gì đó, nhưng Tạ Bất Phùng giống như không nghe thấy chậm rãi nở nụ cười.

Đương nhiên hắn biết mình đang làm cái gì.

Nếu Văn Thanh Từ chết, Tạ Bất Phùng muốn tên của y và hắn được ghi cùng với nhau cho đến ngàn đời sau.

Nếu Văn Thanh Từ thật sự còn sống... Tạ Bất Phùng càng muốn nói cho y biết, mình chưa bao giờ quên y, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha cho y.

Bất luận sống chết.

Hắn khẩn cấp muốn cặp mắt đen vĩnh viễn bình tĩnh kia của Văn Thanh Từ sinh ra cảm xúc vì hắn, bị hắn khuấy ra gợn sóng. Có gì hot? Chọt thử t????ang == ????R???????????? R????????e????.vn ==

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tạ Bất Phùng nhìn về phía mộ tràn đầy dịu dàng và mong đợi.

Viên đá cẩm thạch trắng khổng lồ bị nghiền thành bột mịn, vương vãi khắp nơi. Chiếc quan tài chôn dưới lòng đất lộ ra trước mặt mọi người.

Hai mắt Tạ Quan Chỉ trở nên đỏ bừng, giọng nói cũng khàn khàn: "... Hôm nay ngươi dẫn người phá phần mộ của y, tương lai nhất định sẽ hối hận! Phá mộ đào mộ? Trong lịch sử đều là trả thù người có mối thù ngập trời. Sao ngươi dám dùng vào phần mộ của Văn Thanh Từ?"

Dưới tình thế cấp bách, Tạ Quan Chỉ đã hoàn toàn gạt bỏ quân thần chi biệt sang một bên.

"Bệ hạ, ngàn vạn lần đừng quên..." Giọng Tạ Quan Chỉ run rẩy, hít sâu một hơi nói, "Thi thể của Văn Thanh Từ, đã sớm bị... bị Tống Quân Nhiên mang về cốc, dùng để... mổ xẻ, cho đến hôm nay, nói không chừng đã sớm tàn phế --"

Mỗi một chữ Tạ Quan Chỉ nói đều giống như một thanh đao đều đặn mà tàn nhẫn cắt Tạ Bất Phùng.

Những lời hắn nói, là cấm kỵ của Thái Thù Cung thậm chí cả Ung Đô.

Tất cả mọi người ăn ý ngậm miệng không đề cập tới.

Tạ Quan Chỉ chưa kịp nói xong thì có một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên. Trường kiếm lướt qua vai hắn, xuyên thấu lớp áo, đóng đinh Tạ Quan Chỉ xuống mặt đất.

Một khắc vừa rồi, Tạ Bất Phùng muốn giết hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện