Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpat MeanChankhongvui và clairdelalune.wordpress.com)
Trong phòng an tĩnh đến nỗi chỉ có thanh âm của Ivy vang vọng. Nói xong mấy chữ cuối cùng, thanh âm của anh lại càng thấp xuống, ngón tay nắm chặt bút đến nỗi hơi trắng bệch.
Vốn dĩ, khiến một người không được thẳng thắn chủ động nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng là một điều rất khó khăn.
Ivy phải gom góp rất nhiều dũng khí và quyết tâm mới dám nói thẳng ra như vậy. Cũng không phải là anh thích nói dối, chỉ là không chịu thể hiện nội tâm mà thôi.
Loại tâm lý này có lẽ là đã sinh ra từ lúc anh cảm thấy thần thiên vị Thiên tộc hơn.
Nếu nói ra cũng chẳng được gì, vậy thì dứt khoát không nói nữa.
So với Lucy được thần tự mình đặt tên, anh chẳng có gì để chứng minh thần cũng coi trọng mình.
Nếu đã không được coi trọng, vậy thì không thể mở miệng yêu cầu điều gì hết, chỉ có người được thiên vị mới có quyền thẳng thắn biểu đạt yêu cầu thôi.
Bởi vì Ivy luôn nghĩ như vậy nên tính cách “Không thẳng thắn” đã trở thành một phần của anh. Kể cả khi đã tin Giang Từ cũng quan tâm tới mình, tính cách thâm căn cố đế này cũng không thể thay đổi trong một sớm một chiều được.
Giang Từ cũng biết Ivy đã rất khó khăn khi nói ra những lời này, cậu cũng không đắn đo gì nữa mà tiện thể kéo chiếc ghế dựa tới bên cạnh bàn làm việc.
“Ngồi ở đây được không?” Giang Từ thả lỏng tự nhiên, nghiêng mặt nhìn hắn, “Có ảnh hưởng đến anh không?”
Ivy thu lại lực độ cầm bút, ngữ khí nhàn nhạt: “Tùy ngài.”
Các sự vụ phải xử lý gần đây cũng không nhiều, ám nguyên tố trong hoàn cảnh sống đang từng bước khôi phục cân bằng, anh cũng dần dần nhàn rỗi hơn.
Bình thường các sự vụ sẽ giao cho Arnold và các nghị viên khác xử lý, Ivy chỉ phụ trách xác nhận kết quả.
“Thời gian làm việc sẽ tương đối dài.” Ivy cúi mắt nhìn những văn kiện mà thực tế anh chẳng cần phải xem kĩ, “Sách ở trên kệ, ngài có thể xem bất kỳ quyển nào ngài muốn.”
Giang Từ theo lời đứng dậy tới bên kệ sách, cậu nhìn qua một lượt.
Từ kệ sách của một người có thể nhìn ra sở thích của người đó, Giang Từ thấy rất nhiều sách về nhạc lý.
“Anh thích âm nhạc sao?” Giang Từ có chút kinh ngạc.
Ivy trả lời: “Không tính là thích, chỉ là thừa thời gian nên tùy tiện học gì đó thôi.”
Hơn 3000 năm, thời gian dài như vậy, nếu không tìm thứ gì đó để giết thời gian thì sẽ chán chết mất.
Không giống như Long tộc có thể ngủ một lần vài chục vài trăm năm, khả năng nhận biết của các chủng tộc khác về thời gian vẫn rất bình thường.
Cách nói “Thừa thời gian” này làm Giang Từ hơi khựng bàn tay đang chạm vào sách: “Có phải anh cảm thấy gánh nặng quá lớn hay không?”
Rõ ràng có tình cảm như người thường, lại bị giao cho một sinh mệnh vĩnh hằng, hơn nữa còn phải quản lý cả một chủng tộc mãi mãi.
Ivy không trả lời ngay, anh trầm mặc vài giây mới mở miệng: “Vì ngài, các quản lý giả khác sẽ không cho rằng đây là một gánh nặng.”
Sau khi dừng vài giây, Ivy mới vòng vèo nhắc tới mình: “Cho nên ta cũng nghĩ như vậy.”
Để cho sức thuyết phục giữa hai câu này mạnh mẽ hơn, Ivy từ đầu đến cuối không liếc nhìn thanh niên bên giá sách một lần nào.
Nhưng tất nhiên Giang Từ nghe ra ý tứ mà anh muốn biểu đạt.
Tùy tay cầm cuốn sách âm nhạc, Giang Từ trở về chỗ ngồi ban đầu.
Xuất hiện với thân phận là thần, Giang Từ không cần học cũng có thể hiểu được ngôn ngữ của thế giới này, ngay cả chữ viết lạ lẫm cũng như tự động phiên dịch đầy đủ.
Ivy liếc quyển sách trên tay Giang Từ, anh tỏ vẻ thản nhiên: “Nếu ngài thấy hứng thú với cái này, khi nào có cơ hội, ta có thể diễn tấu cho ngài những khúc nhạc mà ngài muốn nghe.”
Đối mặt với sự chủ động hiếm có của Ivy, Giang Từ không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng: “Tôi rất mong chờ.”
Ivy ứng tiếng.
Tuy rằng anh vừa nói là mình chỉ tùy tiện học, nhưng trong thời gian dài như vậy, tùy tiện học cũng có thể biến thành tinh thông.
Chỉ là trước mặt Giang Từ, anh không thể thốt ra nổi mấy câu như khoe khoang bản thân được.
Giang Từ ngồi ở bên cạnh bàn làm việc. Nhưng dù ngồi gần như vậy cũng không hề quấy rầy đến công việc của Ivy, chỉ yên lặng ngồi đọc sách.
Hai người nhìn qua không hề có vấn đề gì, hệ thống cũng tương đối yên tâm. Nó thà để hai người cứ ngồi đợi như vậy, ít nhất là nó không phải đau đầu.
Nhưng thực tế với Ivy mà nói, Giang Từ dù chỉ ngồi bên cạnh cũng đã đủ khiến anh không thể xem nổi thư từ văn kiện gì nữa.
Mỗi chữ cái đều biết, mỗi từ đều rõ nhưng cả đoạn văn viết cái gì thì anh cũng không biết nên đành phải xem lại một lần nữa, tiến độ rất là thong thả chậm rãi.
Kỳ thật những văn kiện này đều không quá quan trọng, Arnold đã xét duyệt qua hết rồi, Ivy chỉ đang cố ý kéo dài thời gian làm việc thôi.
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn, khiến cho căn phòng trở nên sáng ngời thông thấu.
Giang Từ thích những ngày trời quang. Nhìn ánh nắng chiếu vào, cậu khép quyển sách lại: “Không thì hôm nay đi.”
Ivy ngẩng đầu: “Ý ngài là sao?”
“Anh nói có thể diễn tấu mà.” Giang Từ mỉm cười với anh, “Hôm nay hẳn là có cơ hội chứ?”
Ivy vẫn bất động thanh sắc, rất là rụt rè mà nhẹ gật đầu: “Có thể.”
Phải tốn mấy tiếng Ivy mới xong công việc hôm nay, trong khoảng thời gian này, anh thuận lý thành chương để người làm chuẩn bị trà chiều cho Giang Từ.
Cho dù không được thẳng thắn, Ivy vẫn rất chu đáo với Giang Từ.
“Ăn cùng nhau đi.” Ở hoa viên nhỏ, Giang Từ dùng nĩa chọc chọc một phần bánh kem đặt trên chiếc bàn trước mặt, sau đó giương mắt nhìn Ivy, “Một mình tôi không ăn hết nhiều thế này.”
Trên bàn có vài loại bánh kem cùng đồ ngọt tự chọn, Giang Từ nói xong thì chọn một phần đặt sang bên trái cho ấu tể Hắc Long vẫn còn đang nằm sấp trên vai mình, sau đó lại chọn một phần khác đặt sang bên phải, chờ Ivy ngồi xuống.
Làm người phụ trách chuẩn bị mấy thứ này, Arnold đang đứng cách đó không xa, hắn nghe thấy lời Giang Từ thì hơi hé miệng, định nói Ivy không thích đồ ngọt.
Nhưng Arnold còn chưa kịp nói ra, Ivy đã nhanh chân chạy tới vị trí kia ngồi xuống, hơn nữa còn không nói nửa lời đem bánh kem giải quyết sạch sẽ.
Trong quá trình đó, Ivy còn không hề để lộ bất cứ sự không vui nào, thần sắc rất bình tĩnh.
“……” Arnold thấy thế, yên lặng đem lời chuẩn bị bật ra nuốt trở lại.
Nếu tự nguyện vì ai đó mà tiếp nhận những thứ bản thân không thích, vậy chỉ có thể giải thích rằng sự yêu thích với người đó lớn hơn rất nhiều lần so với cảm giác ghét bỏ với thứ mà mình không thích.
Phần yêu thích này đã trở thành quả nặng trên chiếc cân, làm dao động sự lựa chọn của một người.
So với những người khác, Arnold – người làm phó quan lâu năm của Ivy biết thực ra anh... có thể nói là siêu siêu thích thần.
Chỉ là do lòng tự trọng mãnh liệt tác quái nên anh mới không muốn thể hiện điều đó quá dễ dàng.
“Ngài muốn nghe loại nhạc cụ nào?” Ivy lại múc một miếng bánh kem nhỏ, “Hay khúc nhạc nào tùy chọn.”
Giang Từ trả lời: “Cứ chọn cái mà anh am hiểu là được.”
Giang Từ cũng không biết gì về nền âm nhạc của thế giới này, những loại nhạc cụ được nhắc tới trong quyển sách cậu vừa xem cũng không giống các loại nhạc cụ ở thế giới gốc.
Ngoại hình thật ra cũng hơi giống, nhưng không thể xác định hiệu quả diễn tấu một cách cụ thể.
Ivy không nói thật ra anh am hiểu mọi loại nhạc cụ, chỉ tùy ý ừ một tiếng.
Ivy ăn xong bánh kem, lần này anh không hề cảm thấy khó chịu với đồ ngọt, lại nhìn sang con Hắc Long to mồm ngoạm hết bánh kem rồi lại vẫy cánh rồng bay lên trên vai thanh niên, hừ lạnh một tiếng theo thói quen.
Buổi chiều hôm nay rất thoải mái, chỉ là thừa ra một con rồng.
Giang Từ tiếp tục ngồi, chỉ lát sau đã thấy Ivy cầm tới một loại nhạc cụ dây khá giống violin.
Ivy chưa bao giờ diễn tấu cho người khác xem, chủ yếu là chẳng ai có thể khiến anh làm vậy, mà bản thân anh cũng chẳng có ý định thể hiện cho người khác xem.
Vận cung khải tấu, thủ pháp Ivy sạch sẽ lưu loát, phải nói là anh đã nhuần nhuyễn phát huy được hết âm sắc tinh thuần tuyệt đẹp của loại nhạc cụ này, kỹ xảo không chê vào đâu được.
(Vận cung khải tấu: hiểu sương sương là lên dây kéo đàn thôi nhỉ...)
Dáng ngồi Giang Từ đoan chính. Bình thường, việc giám định và thưởng thức âm nhạc đều dựa trên ý kiến chủ quan nhiều hơn, nốt nhạc vang lên liên tiếp biến thành giai điệu du dương, cậu cảm thấy đoạn diễn tấu này thật sự rất dễ nghe.
Sau khi nghe xong, Giang Từ không khỏi tò mò hỏi: “Khúc nhạc này tên là gì vậy?”
Ivy không nhìn cậu: “《 Vinonia 》.”
Giang Từ mỉm cười nói: “Rất êm tai.”
Nghe lời khen ngợi này, Ivy đem tầm mắt quay lại nhìn về phía cậu, nhưng không nói gì.
《 Vinonia 》, khúc nhạc do một nhạc sư sáng tác vì người mình yêu.
Chưa bao giờ Ivy có thể cảm nhận được hết khát khao và ước vọng trong khúc nhạc hơn lúc này.
Nhìn Ivy không nói lời nào, Giang Từ ngẫm nghĩ rồi nói: “Kỳ thật có đôi lúc, anh có thể thẳng thắn hơn một chút.”
Đương nhiên Giang Từ không hề chỉ trích, cậu chỉ đang cổ vũ mà thôi.
Nhưng những lời này rơi vào tai Ivy lại làm anh không khỏi nghĩ nhiều.
Thật ra trước đây Ivy đã từng nghĩ, cái tính không được thẳng thắn của anh có khiến thanh niên mệt mỏi khi nói chuyện với mình hay không.
Thần cũng không nhất thiết phải suy đoán, bởi vì thần có thể trực tiếp xem anh như không khí.
Giang Từ cảm nhận được điều gì đó từ trong sự im lặng của Ivy, liền lập tức chữa cháy: “Tôi không hề có ý rằng anh không tốt.”
Hệ thống lại bắt đầu cảnh giác.
Không sai biệt nhiều là được rồi, ngài bớt bớt lại giùm tôi làm ơn.
Mà mới tưởng tượng như vậy, hệ thống lại nghe thấy ký chủ nhà nó nói: “Không thẳng thắn cũng có kiểu đáng yêu riêng.”
Ivy bị một câu làm cho cứng người, bởi vì màu da Dạ tộc vốn tái nhợt nên màu đỏ ửng trên vành tai không thể che giấu nổi.
Mà mộng tưởng của hệ thống đã tan vỡ rồi.
Vành tai đỏ rực dễ thấy, nhưng biểu hiện trên
Đôi lời của editor:
Lúc đầu định để xưng hô giữa các nhân vật khác nhau cho hợp tính cách nhân vật. Kiểu như Lucy thì ngoan ngoãn (với Giang Từ) nên xưng “tôi”, còn Ivy thì ngạo kiều biệt nữu nên xưng “ta”. Nhưng mà thôi từ nay để các nhân vật còn lại xưng “ta” hết trừ Lucy cho nó dễ phân biệt. Trót dại rồi...
Còn về Hắc Long, lúc nào ‘nó’ tức là thể rồng, đến khi gọi là ‘hắn’ tức là đang thể người nhé.
Tôi biết nó rất là cấn nhưng mà xin hãy thông cảm tôi bí chữ quá ☹.