Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelalune.wordpress.com)
Nhận ra môi mình vừa cọ phải cái gì, Giang Từ hơi hơi mở to mắt, nhanh chóng lui lại.
“Xin lỗi.” Cậu lập tức mở miệng nói.
Giang Từ nói xong lại thấy biểu tình Lucy cũng chưa biến động gì, tên này vẫn cứ trưng ra bộ dáng đạm mạc như bình thường.
Gương mặt tuấn mỹ của Thiên tộc kia nhìn từ góc độ nào cũng hoàn mỹ không tì vết, mà vẻ mặt đạm mạc của Lucy trông có vẻ như không ý thức được cái hôn này, hoặc là hắn không hề có khái niệm gì với việc “Hôn môi”.
Tất nhiên là không phải thế.
Nhưng Giang Từ không biết, cậu chỉ thấy Lucy duỗi tay chạm vào bờ môi nơi bị nhẹ nhàng cọ qua, từ sườn mặt nhìn không ra cảm xúc gì, sau đó nâng mắt nhìn Giang Từ.
“Ngài đã từng làm loại chuyện này với người khác sao?” Lucy bỗng nhiên hỏi vậy.
Hơn nữa nghe có vẻ không giống như chỉ thuận miệng hỏi.
Loại chuyện này?
Giang Từ hơi hơi cảm thấy sự hình dung này cứ bị sai chỗ nào, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu là phủ nhận không chút do dự: “Sao có thể.”
Lần này là do không cẩn thận, cậu làm sao có thể làm vậy với người khác được.
Sau đó cậu nghe thấy Lucy tiếp tục hỏi: “Về sau ngài đừng làm vậy với người khác.”
Giang Từ bị nghẹn lại, cậu cảm thấy mình cần phải giải thích chỗ nào đó, nhưng trước ánh mắt thẳng thắn chăm chú của Lucy, cậu không thể không gật đầu trước.
Bởi vì ánh mắt của đối phương hiện tại giống như muốn cậu nhất định phải đáp ứng.
Cứ cho là Lucy chỉ nói ra những điều này với ngữ khí nhàn nhạt, nhưng Giang Từ vẫn nhận ra sự kiên trì nào đó trong ánh nhìn chăm chú của hắn.
Đương lúc Giang Từ gật đầu, cậu thấy Lucy rũ mắt, ánh nhìn vốn đang đối diện với cậu cũng một đường dời xuống.
Sau đó Giang Từ có thể cảm nhận được, tầm mắt Lucy tựa hồ ngừng lại ở trên môi cậu.
Cũng không phải không ý thức được về nụ hôn kia, cũng không phải là không có khái niệm với điều này, mà là khi gương mặt cảm nhận được cảm xúc mềm mại đó, trong lòng Lucy đã xuất hiện một ý tưởng không nên có.
Hắn muốn hôn lên đôi môi vị thần của hắn.
Từ đuôi mắt xinh đẹp cho đến gương mặt, thậm chí là khóe môi và cằm, hắn đều muốn cẩn thận chạm vào.
Phần dục vọng này đã tức khắc bị lý trí áp chế, nhưng khi Lucy nhìn vị thần trước mắt, cái loại suy nghĩ hoàn toàn tương phản với lý trí này lại dễ dàng sống lại trong lòng hắn.
Giang Từ không khỏi đưa tay chạm vào môi mình: “Làm sao vậy?”
Lucy một lần nữa giương mắt lên: “Cảm thấy thật mềm mại.”
Giang Từ: “……?”
Chờ đến khi Giang Từ hiểu được Lucy đang nói về điều gì, cậu đã hỗn độn trong gió một trận.
Đối phương dùng ngữ khí nhàn nhạt nói ra những lời này cứ như chỉ là nói ra tình hình thực tế, nhưng lại khiến cho Giang Từ nghẹn lời không biết nên nói gì mới ổn.
Qua một lát, Giang Từ mới nói: “Đương nhiên rồi, môi của ai mà chẳng mềm mại.”
Lucy không đáp lại ngay, hắn an tĩnh nhìn Giang Từ vài giây, sau đó kéo tay cậu chạm vào môi của hắn: “Tôi cũng vậy sao?”
Cái cảnh tượng này nếu rơi vào mắt người khác chắc sẽ là Thiên tộc tóc bạc đang hôn lên đầu ngón tay thanh niên.
Ngón tay Giang Từ minh xác chạm vào cánh môi hơi lạnh mềm mại kia, nhưng chết người hơn là, cậu còn ấn nhẹ trong vô thức.
Lucy đối với điều này cũng không chống cự, chỉ duy trì tư thế này chờ đợi Giang Từ trả lời.
Tuy rằng không phải chủ động chạm vào, nhưng hành động ấn nhẹ kia cũng khiến Giang Từ hơi chột dạ: “Ừ.”
Ngay khi vừa đáp lại, Giang Từ đã rút tay về.
“Ngủ đi.” Giang Từ thuận miệng nói.
Lucy thuận theo mà khép mắt lại, mặc dù hắn không hề buồn ngủ chút nào.
Ánh mắt Giang Từ chuyển qua xác nhận tình huống của mười mấy quả trứng rồng, đưa tay mò mò vỏ trứng của mấy quả trong đó, nhẹ giọng nói nhỏ: “Các em cần phải cố gắng nỗ lực hơn nữa đó.”
“Nỗ lực thêm chút nữa là có thể phá vỏ ra ngoài rồi.”
Vì để kích phát bản năng tạo vật nhiều hơn như lời hệ thống nói, Giang Từ lại bổ sung thêm một câu: “Ta cũng muốn gặp các em.”
Giang Từ đợi chờ, nhưng mấy quả trứng vẫn an tĩnh, không hề xuất hiện phản ứng rõ ràng nào.
Giang Từ cũng không nóng nảy, không hiểu vì sao nhưng cậu lại tin rằng tất cả những quả trứng này đều có thể thuận lợi phá vỏ chào đời.
Làm xong những việc này, cậu nằm thẳng chợp mắt, dần dần đi vào giấc ngủ.
Cũng đúng lúc này, ở nơi Giang Từ không nhìn thấy, có mấy quả trứng rồng bắt đầu nhẹ nhàng đong đưa.
Giang Từ ngủ rất mau, nghe thấy hô hấp cậu dần dần nhẹ nhàng chậm chạp, Lucy liền mở to mắt.
Nằm ở một nơi gần Giang Từ như vậy, Lucy khó có thể ngủ nổi.
Giấc ngủ cũng không quá quan trọng với hắn nên hắn liền trợn mắt nhìn Giang Từ ngủ ở bên cạnh.
Thanh niên trong giấc ngủ trông càng nhu thuận hơn lúc tỉnh táo, ánh mắt xinh đẹp nhẹ nhàng khép lại, thoạt nhìn như dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không bị cậu từ chối.
Mặc dù cậu không hề làm gì cả nhưng vẫn khiến Lucy bị dụ dỗ đến mê muội.
Nên nhắm mắt cắt đứt cái cảm giác này hay tiếp tục mở to mắt nhìn, Lucy không chút do dự chọn cái sau.
Nhìn thẳng đã khiến hắn bị dụ dỗ đến khó kìm nổi, mà lúc này Giang Từ lại cố tình quay mặt về phía sườn bên kia của hắn.
Gương mặt dán dựa vào thứ gì đó làm Giang Từ vô thức cọ cọ lên nó.
Đó là cánh của Lucy.
Lucy hạ mắt, không nhìn ra bất cứ biến hóa gì từ vẻ mặt của hắn, nhưng hầu kết lại lăn lộn lên xuống một chút, chứng minh hắn cũng không phải hoàn toàn không bị lay động.
“Ngô thần.” Hắn thấp thấp mà gọi, cũng như đang nhắc nhở chính mình.
Nhưng Giang Từ lại làm trầm trọng thêm. Tựa như là cảm thấy gương mặt cọ được thứ mềm mại, cảm giác thoải mái nên cậu lại tiếp tục chậm rãi cọ cọ, thậm chí là có khuynh hướng chôn cả mặt vào.
Đương nhiên trong lúc đó, đôi môi của cậu cũng chạm vào cánh của đối phương, khi vô ý cọ chạm lại giống như cố tình mút hôn.
Hôn vào cánh của Thiên tộc thực ra mà nói là một cách rất hữu hiệu để gây nên những xao động. Cánh của họ cực kỳ mẫn cảm nên hành động này càng dễ khơi nên ái...dục trong Thiên tộc hơn.
Mi mắt của Lucy khép hờ, hắn cố gắng mím môi nhẫn nại.
Nhưng mà Giang Từ cứ như nhất quyết phải đánh vỡ chiếc mặt nạ đạm bạc của hắn, hô hấp của cậu phả nhẹ vào cánh của đối phương, mà vì cứ cọ xát không chịu yên nên môi cũng từng chút từng chút hôn đó.
Cậu quả thực đã khiến chiếc mặt nạ đạm mạc xuất hiện vết rách.
Nếu hiện tại Giang Từ vẫn tỉnh hẳn là có thể nhìn thấy ánh mắt Lucy hơi tối xuống, đây không phải là bộ dáng mà hắn vẫn treo lên thường ngày.
Thiên tộc khó có thể bị dụ dỗ bởi vì tình cảm của họ rất nhạt.
Nhưng Giang Từ khi đang ở trong trạng thái vô thức xác thực đã thành công dụ dỗ Thiên tộc tóc bạc bên người.
“Ngô thần.” Trong tiếng gọi trầm thấp, Lucy đem cánh phủ lên người Giang Từ.
Như vậy cũng coi như là đã dùng cánh để khóa thanh niên lại, biểu tình Lucy hơi khôi phục một chút, cảm giác chiếm hữu không tự biết nào đó bị khơi leen đã giảm bớt một chút.
Căn bẳn không một Thiên tộc nào có thể ngủ được khi cánh chim bên trái cứ liên tục được hôn và cọ nhẹ âu yếm như vậy.
Nhắm mắt lại sẽ làm xúc giác càng thêm mẫn cảm nên Lucy chỉ có thể luôn chăm chú nhìn Giang Từ.
Sau đó, trong ánh nhìn thành kính và chăm chú lâu dài đã dần dần xuất hiện lay động.
Giống như bị một vật vô hình kéo lấy, mà trong lúc đó lý trí của hắn vẫn luôn cố gắng lôi hắn trở về. Nhưng có vẻ như cuối cùng lý trí đã chịu bại trận trước thứ vô hình kia, lay động trong ánh mắt hắn bỗng ngừng lại.
Lucy tới gần thanh niên đang bị hắn dùng cánh bao vây lại, tầm mắt di chuyển qua lại trên từng tấc gương mặt cậu, vài giây sau, hắn cúi đầu nhẹ nhàng đặt môi lên bên má thanh niên một chút.
Trật tự mà hắn luôn tuân theo đã xuất hiện từng đứt gãy nhỏ ngay trong thời khắc này.
Ngày hôm sau Giang Từ tỉnh ngủ mở mắt ra, nhìn thấy cánh chim thuần trắng phủ trên người làm cậu hơi ngớ người, quay đầu lại phát hiện mình còn đang gối đầu lên cánh bên trái của Lucy.
“Tôi...sau khi ngủ lộn xộn quá sao?” Giang
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Mệt mỏi mệt mỏi mệt mỏi.
---------Hết chương 18----------