Edit: MeanChan, Pi
Tóc bạc. Mắt trái màu vàng, mắt phải màu lam. Sáu cánh.
Dựa vào ba điểm đặc thù này, Giang Từ lập tức nhận ra thân phận của người trước mặt——
“Lucy.” Giang Từ vô thức gọi tên đối phương.
Kính yêu Thần là bản năng của tạo vật. Trước lời kêu gọi của Chúa sáng thế, không ai có thể cự tuyệt.
Nghe thấy tiếng gọi, Lucy tiến gần hơn tới cây sinh mệnh. Khi đến một vị trí thích hợp, hắn liền bày ra tư thế tiêu chuẩn, quỳ một gối hành lễ.
Hắn cúi đầu nói: "Có tôi, thưa Thần.”
Sáu chiếc cánh trắng thuần của hắn tự động hạ xuống. Cánh chim chạm đất, đây chính là biểu hiện cung kính thuận theo.
Giang Từ còn chưa kịp phản ứng thì ba người Thiên tộc phía xa cũng nhanh chóng chạy tới, không nói một lời lập tức cong gối quỳ xuống.
"Có tôi, thưa Thần.” So với tông giọng trầm thấp của Lucy, thanh âm của ba Thiên tộc này vui vẻ, tươi sáng hơn hẳn. Cảm xúc vui sướng gần như bộc lộ hết ra bên ngoài.
Giang Từ co rút khóe miệng. Như này không ổn, cậu có chút chịu không nổi.
“Không cần quỳ.” Giang Từ nhanh chóng mở miệng.
Nhóm Thiên tộc theo lời cậu đứng dậy. Giang Từ lập tức đón nhận ba ánh mắt sáng lấp lánh đến từ ba người đứng sau Lucy.
Ánh mắt bọn họ cực kỳ thành kính. Tình cảm ngưỡng mộ thuần khiết từ trong bản năng khiến bọn họ khó có thể rời mắt ra khỏi Giang Từ, đồng thời trong lòng cũng hy vọng được Thần chú ý đến.
Hy vọng Thần có thể chú ý tới bọn họ, hy vọng Thần có thể nhìn bọn họ một cái……
Mà lúc này, Giang Từ đang thật sự nhìn về phía họ. Niềm khao khát mãnh liệt trong lòng nhanh chóng được xoa dịu, trở thành niềm thỏa mãn đến vui sướng.
So với bọn họ, biểu tình của Lucy tương đối lạnh nhạt. Đôi mắt nhạt màu không chút xao động. Sự bình tĩnh ấy làm người ta cảm thấy hắn không hề nhiệt tình, nhưng đôi mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi Giang Từ.
Lúc hắn bay tới đình viện đã truyền chỉ thị tới đội hộ vệ. Vậy nên lúc này không xuất hiện thêm hộ vệ nào khác.
Mà, trước tiên nên xuống khỏi đây đã nhỉ……
Tuy rằng Giang Từ cảm thấy làm Thần mà không thể tự mình xuống khỏi cái cây đúng là khá xấu hổ, nhưng làm người phải biết thuận theo tình thế. Cậu không thể tự xuống khỏi cái cây cao như vậy, vì thế đành ho nhẹ một tiếng nói: “Lucy, dùng ma pháp của anh đưa tôi xuống dưới.”
“Vâng.”
Trong nháy mắt Giang Từ đã thuận lợi đặt chân xuống mặt đất.
Ba Thiên tộc trẻ tuổi không kìm được mà tiến tới gần hơn một chút. Bọn họ cố gắng tìm một vị trí dễ dàng thu hút sự chú ý của Giang Từ, sau đó ngẩng cổ chờ đợi cậu nhìn đến.
Ba Thiên tộc này nhìn qua rất trẻ, hay nói đúng hơn là tuổi đời còn khá nhỏ. Vóc dáng trông như thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi. Đặc biệt ba người bọn họ giống nhau như đúc.
Giang Từ bẩm sinh đã nhạy bén với cảm xúc của người khác. Tuy vậy, cậu lại chẳng sử dụng khả năng này bao giờ, thậm chí người khác nói cậu mới biết mình có kỹ năng đặc biệt này. Nhưng cậu nhận ra mình luôn có thể giao tiếp tự nhiên, thẳng thắn mà không khiến mọi người khó chịu.
Ví dụ như hiện tại, Giang Từ dựa theo mong muốn của ba người mà nhìn họ, mỉm cười nói: “ Các em là anh em ruột nhỉ?”
"Đúng vậy!" Hạ Á đứng ngoài cùng bên phải lập tức trả lời. Cậu học sinh thiên tài mà tất cả các giáo viên trong trường đều không quản nổi lúc này lại vô cùng quy củ ngoan ngoãn, còn khẩn trương hưng phấn đến nỗi gương mặt đỏ bừng.
Nói tới lớp trẻ xuất sắc nhất Thiên tộc thì không thể không kể đến bộ ba anh em nhà Horion. (☺)
Máy đo lường năng lượng đã xuất ra báo cáo viết rất rõ, với tư chất của ba người họ, đến lúc thành niên có thể có được bốn đôi cánh. Điều này đối với rất nhiều Thiên tộc mà nói, dù cố đến mấy cũng không làm nổi.
Thiên tộc thành niên ở tuổi 220. Dù cho có là người có thiên phú, muốn đạt tới bốn cánh cũng phải mất ít nhất bốn trăm năm. Thế mới nói ba anh em nhà này thật sự rất xuất chúng.
Chính vì vậy mà dù chưa tốt nghiệp, bọn họ vẫn được lựa chọn làm hộ vệ cho cây sinh mệnh. Tuy chỉ làm tạm thời trong kỳ nghỉ, nhưng đây vẫn là một chuyện rất đáng tự hào.
Hạ Á là em út, cho nên so với hai anh của mình thì nhóc chủ động hơn một chút.
“Em tên là Hạ Á”. Hai mắt nhóc sáng lấp lánh khi giới thiệu tên mình cho Thần.
Sau khi giới thiệu xong, Hạ Á cũng không nghĩ rằng Thần sẽ nhớ ngay được tên của mình.
Nhưng lúc này Thần chưa nhớ được cũng không sao hết. Mọi người ai cũng nói ba anh em nhóc sau này sẽ cực kỳ lợi hại, tức là họ có thể hoàn thành mọi chỉ thị của Thần. Chỉ cần nỗ lực, một ngày nào đó Thần sẽ nhớ kỹ bọn họ.
Hai người anh trai của Hạ Á có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Bọn họ khom người về phía Giang Từ, tay trái chắp sau lưng, tay phải nâng lên đặt nhẹ trên ngực, thực hiện lễ nghi cao nhất ở Thiên tộc.
“Hạ Duy", "Hạ Y”. Bọn họ nói ra tên của mình, sau đó lại cúi đầu nói, "Gặp được ngài là một vinh hạnh rất lớn với chúng tôi. Mong ngài tha thứ cho sự thất lễ vừa rồi. Chúng tôi vì được gặp ngài nên đã không khống chế được tâm tình".
Bọn họ vừa nãy đã để cảm xúc lấn át toàn bộ lý trí. Vậy nên cả hai hiện tại đang vô cùng lo lắng, sợ mình đã làm điều gì thất lễ. Họ sợ mình đã để lại ấn tượng xấu trong mắt Thần.
Dù sao cũng chưa tới tuổi thành niên, tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt của hai anh em quả thực không khác gì Hạ Á, trong đáy mắt cũng tràn đầy thấp thỏm và vui sướng.
Giang Từ có thể thấy rõ ánh sáng trong mắt bọn họ. Cậu thực sự không quen việc bị nhìn chăm chú bằng những ánh mắt nồng nhiệt như vậy.
Đôi mắt ba người họ hiện lên tình cảm đơn thuần mà coi trọng. Ánh mắt ấy chỉ dành cho những sự tồn tại quan trọng nhất.
Sự coi trọng này bình thường chỉ xuất hiện giữa những người có quan hệ rất thân mật, đặc biệt là giữa những người thân, người nhà của nhau. Nhưng Giang Từ chưa bao giờ trải qua cảm giác này cả.
Vì thế, cậu không biết đáp lại sao, suy nghĩ rất lâu mới dùng thanh âm hoà hoãn nói: "Ừm, tôi đã nhớ kỹ tên của các em rồi”.
Những lời này ngay lập tức làm ba anh em vui mừng đến trợn tròn hai mắt. Hạ Á còn không nhịn được hỏi lại "Liệu ngài có thể ở lại Arceni được không?"
Dù chỉ dừng lại đây một ngày thôi cũng được. Bọn họ không muốn Thần vừa xuất hiện liền rời đi ngay.
Arceni hẳn là tên của thành phố này.
Nghĩ một chút, Giang Từ mới nhẹ nhàng gật đầu.
Cậu nghĩ rằng, với tình huống trước mắt, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất rồi.
Lucy vẫn luôn yên lặng chờ đợi ở một bên lúc này mới chủ động hỏi: “Ngài muốn một nơi ở như thế nào?”
Giang Từ đương nhiên sẽ không yêu cầu nhiều: “Cứ theo sự sắp xếp của anh là được rồi”.
"Vậy toà cung điện ở gần núi tuyết Elam thì sao? Nếu ngài đồng ý, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp thành nơi ở của riêng ngài". Lucy nói ra lựa chọn.
Giang Từ không chút nghĩ ngợi định đồng ý, nhưng anh cả Hạ Duy lại chần chừ nói: “ Nhưng thưa Lucy đại nhân, tòa cung điện này không phải đã được xây từ ngàn năm trước hay sao...”
Nghe nói, trong mắt người dân Thiên tộc, tòa cung điện này thuộc quyền sở hữu của Lucy. Cung điện trước đó đã được tu sửa dựa trên ý muốn của hắn, đồng thời xem xét vị trí cung điện, chỉ có Lucy - người đứng đầu Thiên tộc - mới có tư cách được ở trong đó.
Ý của Hạ Duy là, với năng lực của Thiên tộc, bọn họ hoàn toàn có thể xây dựng một cung điện mới dành riêng cho Thần. Dù sao cũng không nên để Thần phải ở một cung điện cũ.
"Từ sau khi xây dựng, chưa từng có ai đặt chân tới.” Lucy bình đạm nói.
Hơn nữa, ma pháp luôn duy trì trạng thái mới tinh cho toàn cung điện, cho nên nó không phải là công trình cũ.
Giang Từ hoàn toàn không ngại mới hay cũ. Cậu chỉ cần một nơi để ở: "Vậy thì cứ xếp tôi ở đó đi."
Ba anh em nghi hoặc quay đầu nhìn nhau.
Bọn họ không hiểu. Nếu ngài Lucy chưa từng đi vào cung điện, vậy vì sao lại xây nó lên từ ngàn năm trước.
Nếu bảo rằng vì đã xây dựng xong, thì có thể dùng ma pháp đập tan ra mà, sao phải để nó ở đấy lâu như vậy. Còn nếu ngài thích, vậy tại sao lại không đặt chân vào…
Lúc này, sau khi mây đen dần tản ra, ánh nắng mặt trời mới từ từ chiếu xuống. Xuyên qua tầng lá cây rậm rạp, những ánh nắng đùa nhau nhảy nhót trên mặt đất. Ba anh em như thế nhìn thấy một bảo vật thần kỳ, suýt nữa không kìm được sự tò mò mà ngồi hẳn xuống, dí sát mắt vào xem điểm sáng nho nhỏ kia.
Thế hệ bọn họ chưa bao giờ được nhìn thấy bầu trời trong xanh. Bầu trời trong suy nghĩ bọn họ luôn đen thăm thẳm. Dù cho người lớn kể với bọn họ rằng bầu trời màu lam, thì bọn họ cũng không thể tưởng tượng ra nổi hình ảnh đó.
Nhưng hiện tại, hình ảnh này đã hiện hữu trước mắt họ, không cần tưởng tượng xa xôi nữa.
Ba Thiên tộc trẻ tuổi lúc này mới nhớ ra, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Trong nháy mắt, một bức tranh màu xanh thăm thẳm, rộng lớn, mỹ lệ phản chiếu lên đôi