Edit & beta: MeanChan
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Giang Từ chăm sóc Ash một buổi trưa. Nói là chăm sóc, kỳ thật cũng chỉ là ngồi ở bên cạnh, thuận tiện lật xem các văn kiện mà đối phương phải xử lý để nắm bắt rõ hơn tình hình nhân loại gần đây.
Chờ đến khi phát giác ra người đang nằm đã tỉnh ngủ, Giang Từ lại duỗi tay sờ trán anh: “Dược hiệu khá tốt, hẳn là đã hạ sốt rồi.”
Khi Ash vừa mở mắt ra đã đi tìm thân ảnh thanh niên bên cạnh theo bản năng. Chờ nghe được âm thanh, cũng cảm nhận được sự tiếp xúc dịu dàng trên trán, anh thả lỏng thân thể đồng thời hoàn toàn tỉnh táo lại.
Ash ngồi dậy, bởi vì đầu óc đã cực kỳ tỉnh táo nên anh thuận lợi áp chế tâm tình quyến luyến khi được thần chăm sóc, đáp lại: “Về sau ta sẽ nhớ phải uống thuốc, uống xong cũng sẽ tự mình đi nghỉ ngơi, sẽ không làm phiền ngài nữa.”
Giang Từ nhẹ nhàng chớp mắt: “Không phiền toái gì đâu.”
“Anh là một người bệnh rất biết phối hợp.” Giang Từ cười, “Việc tôi có thể làm chỉ là để anh uống thuốc rồi ngồi bên cạnh nhìn thôi, thật sự rất nhẹ nhàng đơn giản.”
Ash thả chậm thanh âm nói: “Một lần là đủ rồi, không thể cứ để ngài phải chăm sóc mãi. Ngài đã gánh vác quá nhiều thứ khi phải trông nom thế giới này.”
Giang Từ nghe vậy, nhìn vào đôi mắt anh: “Vậy anh không phải là một trong những sự vật mà tôi cần trông nom sao?”
Biểu tình Ash lập tức xuất hiện biến động rất nhỏ. Có vẻ như anh khó có thể tiếp tục đối diện với Giang Từ nữa nên thoáng chếnh ánh mắt nhìn ra chỗ khác.
Nếu nói về mặt tình cảm thì ngay lúc này, Ash chắc chắn đã thua rồi.
Rồi sau đó Giang Từ lại nói: “Đối với quản lý giả của mỗi chủng tộc, tôi vốn dĩ nên chú ý nhiều hơn. Các anh đã vì tôi mà chia sẻ rất nhiều chuyện.”
Ash một lần nữa nhìn về phía cậu: “Đây là việc mà quản lý giả nên làm thôi.”
Giang Từ chỉ lắc lắc đầu, không nói gì.
Nếu sự tồn tại của quản lý giả chỉ là giả thiết của trò chơi thì không có vấn đề gì, nhưng Giang Từ đã dùng ý niệm để thiết lập ra cả một thế giới tương đồng trong hiện thực nên giả thiết không còn hợp lý nữa.
Giao cho tạo vật có tình cảm bình thường một sinh mệnh vĩnh hằng tương đương với việc giao cho họ sự cô độc, lại đồng thời khiến họ phải mãi mãi gánh trên vai trách nhiệm quản lý cả một chủng tộc. Không thể nghi ngờ, đây là một gánh nặng vô cùng lớn.
Sau khi lý giải rõ ràng, Giang Từ không khỏi sinh ra cảm giác áy náy với từng quản lý giả do cậu sáng tạo ra.
Cũng bởi vì áy náy nên khi Giang Từ đối diện với mỗi quản lý giả đều mang thái độ nhu hòa hơn rất nhiều, cũng càng dễ nói chuyện hơn lúc cậu ở thế giới gốc.
“Anh đã từng nói rằng mình sẽ cảm thấy vui vẻ nếu tôi ở lại đây.” Giang Từ nhắc tới sự tình mới xảy ra cách đây không lâu, âm thanh dịu dàng, “Đây chính là điều mà tôi hy vọng, cho nên không cần cảm thấy rằng như vậy là phiền toái cho tôi.”
Trong sáu quản lý giả, Giang Từ cảm thấy Ash có khả năng là người vất vả nhất, cho nên tâm lý bồi thường cho anh cũng nhiều hơn một chút.
Giang Từ nói vậy làm Ash cảm thấy rất khó trả lời, cảm xúc của anh luôn dễ dàng bị châm ngòi bởi dăm ba câu của đối phương.
Ash thật sự không quen khi nội tâm dao động như vậy, nhưng nhìn từ góc độ chủ quan, anh không hề kháng cự trước dao động mà Giang Từ mang đến cho anh.
Ash đối diện với nụ cười của Giang Từ, hơi buông lỏng cho cảm xúc thả trôi: “Thấy ngài là đã cảm thấy vui rồi.”
Bởi vì anh cực kỳ thích vị thần này – người đã sáng tạo ra mình.
Giang Từ còn chưa phản ứng gì, mà hệ thống nghe mùi đã muốn nứt ra luôn rồi.
Nguy nguy nguy nguy nguy ——
Bất giác, trong nháy mắt hệ thống thậm chí đã sinh ra suy nghĩ đình công rất là tiêu cực.
Như này?
Như này còn cứu cái kiểu gì được nữa?
Nội tâm hệ thống đã chết lặng.
Hôm nay đã hủy bỏ kế hoạch ra ngoài vì phải chăm sóc người bệnh nên hôm sau Giang Từ đã thực hiện hứa hẹn với Ivy, cùng đi nghe ảnh kịch với anh.
Vì không muốn thấy một đám bóng đèn nên biểu tình Ivy lãnh đạm vô cùng, tràn ngập không vui. Giang Từ đành phải trấn an: “Đừng không vui mà.”
Nếu Giang Từ không lên tiếng thì Ivy chỉ mím khóe miệng không nói thôi, nhưng vừa được Giang Từ trấn an một cái là anh mở miệng hỏi ngay: “Vì sao hôm qua ngài có thể đơn độc chăm sóc hắn, mà hôm nay lại không thể đơn độc bồi ta?”
Không đợi Giang Từ trả lời, anh đã bổ sung tiếp: “Hôm trước nữa ngài cũng ở riêng với hắn.”
“Hắn” trong lời Ivy là chỉ Ash. Nghe hỏi chuyện, Giang Từ nhìn nhìn biểu tình của mấy người còn lại.
Ivy không cao hứng thì không phải nói rồi, mà Hắc Long đang đậu trên vai cậu cũng có vẻ đang nhìn Ash chằm chằm, hơn nữa biểu tình Lucy cũng nhàn nhạt, chưa nói điều gì.
Ba điều kiện này kết hợp với nhau làm Giang Từ cảm thấy “nước hôm nay chảy hơi siết”* nên cánh tay run run.
(*gốc là đoan thủy, tôi tra được là thủy lưu đoan cấp: nước chảy siết (?) Bạn nào biết thì chỉ tôi với nha.)
“Ngày hôm qua là bởi vì Ash sinh bệnh nên tôi mới ở lại chăm sóc anh ấy, không phải Ivy cũng biết hay sao?” Giang Từ nói ra lý do chính đáng, “Còn hôm trước nữa là vì tôi có chuyện phải nói riêng với Ash.”
Nói xong lý do, Giang Từ nhanh chóng nói thêm câu nữa: “Nếu là một ai khác trong các anh sinh bệnh thì tôi cũng sẽ làm thế mà.”
Ivy nghe xong cũng không đáp lại, xem như đã tiếp nhận rồi.
Miễn cưỡng cũng khiến “dòng nước” ổn định lại, Giang Từ nhẹ nhàng thở ra.
Giang Từ không hiểu biết về sự phát triển của nền điện ảnh ở thế giới này, nên khi ngồi ở một nơi cơ bản không khác gì rạp chiếu phim mà nghe ảnh kịch làm cảm giác được trở lại thế giới gốc xuất hiện vô cùng mãnh liệt.
Bộ phim điện ảnh hôm nay vẫn là đề tài tình yêu. Cùng bốn quản lý giả do bản thân sáng tạo ra xem cái thể loại điện ảnh này làm Giang Từ cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng phim hôm nay chiếu chỉ có duy nhất bộ này, Giang Từ liền nghĩ thôi thì xem đại đi.
Bởi vì không quá hứng thú với đề tài này nên Giang Từ ngồi trên ghế cũng xem không vào nội dung phim mà cứ nhìn mấy quản lý giả ngồi trái phải bên cạnh. Họ có vẻ xem rất là nghiêm túc làm cậu cực kỳ bất ngờ.
Đặc biệt là Lucy dùng vẻ mặt lãnh đạm xem phim khiến cậu có cảm giác tương phản kinh khủng.
Hôm nay là một ngày nhàn hạ ngắn
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Không sao cả, chỉ là có chút mệt mỏi.
----------Hết chương 26---------
P/s: Tình hình là hôm nay tui phát hiện ra bản edit này đã được bế lên truyenfull (mặc dù flop ói ẻ ????). Nhưng mà hum sao, mọi người thích đọc ở đâu cũng được, tiện đâu thì đọc đó thôi, chỉ cần có rảnh tay thì vào trang chính chủ vote cho tui phát là được á hihi ???? Sự ủng hộ của mọi người là động lực lớn của tui đó ❤
#Iloveyouchutchut#