Edit: MeanChan
Beta: Pi
(Truyện chỉ đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)
Dường như tất cả ánh sáng đều đang tập trung trên người cậu ấy. Dù cậu chỉ đứng yên một chỗ thôi cũng khiến người khác bất giác chăm chú nhìn theo.
Dù bạn có là người tộc nào, bạn cũng sẽ phải kinh ngạc trước dung mạo của cậu thanh niên này.
Gương mặt cậu tinh xảo đẹp đẽ, lông mi mảnh dài in bóng lên đôi mắt, khóe môi cậu mang theo ý cười nhàn nhạt.
Làn da trắng nõn và dáng người thon dài cùng với gương mặt tinh xảo càng thêm sáng rọi. Không bàn đến giới tính, thanh niên tóc đen trước mặt Ivy thực sự là một tuyệt sắc giai nhân.
Nụ cười trào phúng và giọng nói của Ivy nhanh chóng tắt phụt. Khoé môi anh đông cứng, nhưng ngay khi thấy vị thiên tộc sau lưng cậu thanh niên, anh lập tức khôi phục bộ dáng hàng ngày.
Ngoại trừ sự im bặt đột ngột, không ai nhận ra bất kỳ khác thường nào của Ivy.
Lúc tiến lại gần, Giang Từ thấy Ivy nhăn mày.
Biểu hiện rất rõ ràng. Giang Từ vừa nhận ra liền dừng bước.
Người đứng đầu dạ tộc hình như không thích cậu.
Đúng như suy nghĩ của Giang Từ, Ivy hướng mắt qua chỗ khác, không thèm nhìn bọn họ. Sườn mặt không đeo mặt nạ hiện chút tự phụ lạnh nhạt: “Ai cho ngươi mang thiên tộc vào thành U Dạ?”
Lời này là để hỏi phó quan. Arnold rất hiểu chuyện câm miệng không đáp.
Tất nhiên anh biết vụ này không quá liên quan đến Arnold, nên Ivy cũng không truy cứu gì thêm.
Anh quay lại phía bọn họ. Đôi mắt Ivy lướt qua Giang Từ, ngừng lại trên người thiên tộc tóc bạc, sau đó híp mắt trào phúng hừ một tiếng: "Hôm nay ai đó cũng phải hạ mình mà bước vào thành U Dạ nhỉ."
Lucy chỉ nhàn nhạt liếc anh một cái, không hề dao động.
Cho dù cái liếc mắt này không biểu đạt điều gì, nhưng người ta vẫn cảm nhận được sự cao ngạo của thiên tộc.
Ivy ghét nhất là điểm này. Cái tên sinh ra đã ngạo mạn mà còn không tự biết.
Giang Từ mơ hồ cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí. Hai người này giống như hai loại chất hóa học bị đổ vào nhau, tiếp tục lan tràn mặc kệ sẽ sinh ra phản ứng gì.
"Cho hỏi tên anh là gì vậy?" Giang Từ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, “Arnold không nói cho tôi.”
Câu hỏi trúng vào đúng nỗi đau âm ỉ trong tim anh. Ivy tức khắc mím chặt môi.
Màu da của dạ tộc hơi tái nhợt, sắc môi cũng khá nhạt. Cái mím môi này dễ gây ra một loại cảm giác yếu ớt.
Nhưng thật ra, dạ tộc chẳng có chút gì “yếu ớt” cả. Ngược lại, dựa vào sức mạnh thiên phú, họ thậm chí còn có thể chống lại thiên tộc.
Mím môi là biểu hiện của tâm tình không tốt. Nhưng qua vài giây im lặng, Ivy vẫn trả lời câu hỏi của Giang Từ.
“Ivy.” Hắn nói.
"Ồ.” Giang Từ mỉm cười khen một câu: “Nghe rất êm tai.”
Giang Từ ghi nhớ tên của anh. Tạm thời cậu vẫn chưa đoán được ra tại sao Ivy lại như vậy với mình, có lẽ là vì vấn đề thiên tai…
Ở thế giới này, các loại thiên tai thảm khốc xuất hiện rất thường xuyên khiến cuộc sống của người dân khắp nơi đều vô cùng khó khăn. Vậy mà nhiều năm qua, Thần không hề quan tâm đến họ.
Vậy nên nếu có ai bất mãn với Thần, Giang Từ thấy cũng là điều dễ hiểu.
Đối với việc tại sao Thần không làm gì cả, cậu cũng khó mà giải thích được. Nếu chỉ nói cậu không cố ý thì chẳng có tý thuyết phục gì cả.
Nụ cười và lời khen của Thần có ý nghĩa gì, Ivy không cho phép bản thân để ý đến chuyện này.
Chỉ là tùy ý mỉm cười mà thôi.
Chỉ là khen cho có lệ mà thôi.
Sao anh phải vì điều này mà lao tâm khổ tứ?
Chỉ vì thứ người ta thương hại ban phát mà anh phải dâng hiến tất cả, mãi đuổi theo ánh trăng sáng nơi xa, vĩnh viễn chỉ có đối phương sao?
Thật nực cười. Sao anh có thể ngu xuẩn vậy được?
Ivy nhẹ nhàng hạ mí mắt. Biểu tình trên mặt rất thờ ơ, không thèm để ý người trước mặt.
Arnold nhìn người đứng đầu của tộc mình trưng ra cái điệu bộ 'Bố đây cóc quan tâm' tý thì tăng xông ngất tại chỗ.
Trong lúc này không phải nên biểu hiện ngoan ngoãn trước Thần hay sao?!
Cơ hội tốt thế này cơ mà.
"Có phải ngài quên điều gì đó rồi phải không?" Arnold nhắc nhở, "Nên an bài chỗ ở cho Thần, và cả mấy vị thiên tộc kia nữa. Còn thần dân không khoẻ thì sao rồi? Trước đây ngài một mình đi trị liệu cho họ, hay giờ cùng Thần đi…"
Khi nói đến nửa câu sau, Arnold hướng ánh mắt khẩn cầu nhìn Giang Từ.
Không chờ cậu gật đầu đồng ý, Ivy đã trả lời phó quan của anh: “Chức quyền của ngươi chưa đủ để trực tiếp quyết định chuyện này đâu.”
Ý là không muốn để Giang Từ nhúng tay vào chuyện gì.
Sau đó, anh nói tiếp: “Vấn đề của thần dân, ta sẽ tự giải quyết.”
Vì anh có khả năng giải quyết chuyện này, nên từ đầu Ivy mới nói dù không có Thần, dạ tộc vẫn có thể tiếp tục sống.
Arnold không biết làm sao, cẩn thận tính toán một lúc rồi mới do dự nói: “Vậy, sắp xếp chỗ ở bên cạnh cầu Phỉ Thúy...”
Ivy không nói gì. Ngay khi Arnold chuẩn bị quyết định thì anh mới lạnh nhạt liếc cậu ta một cái: “Ngươi vứt Trung Đình ra khỏi bản đồ thành U Dạ rồi hả?”
Trung Đình!
Biểu tình của Arnold như ngộ ra chân lý mới. Nếu không có câu nói của Ivy, cậu ta cũng quên khuấy mất nơi này.
Trung Đình là nơi được bảo vệ kỹ lưỡng nhất trong thành U Dạ, đương nhiên phong cảnh cũng rất mê đắm lòng người.
Lúc còn trên tàu bay, Arnold đã nói cho cậu về tình hình chung của dạ tộc hiện nay, nghe có vẻ không lạc quan lắm.
Tuy cũng có sức mạnh thiên phú, nhưng so về năng lượng ma pháp thì dạ tộc có chút yếu hơn so với thiên tộc. Đó là lý do vì sao lớp hàng rào phòng vệ của họ không hoàn hảo như Arceni.
Nhưng đừng vì thế mà coi thường hệ thóng phòng ngự của thành U Dạ. Mỗi lần gặp thiên tai, lớp rào này vẫn có thể giảm được đến 80% nguy hại.
Đương nhiên vẫn sẽ bị hư hại nhà cửa, công trình, nhưng đây không phải nguyên nhân chính khiến tình hình của dạ tộc xấu đi. Mà vấn đề thực sự ở đây đó là việc các nguyên tố bóng tối đang ngày càng gia tăng trong thành của họ.
Nếu phân chia theo thuộc tính thì dạ tộc thuộc vào bóng tối, vậy nên họ có thể hấp thu các nguyên tố bóng tối để tăng thêm sức mạnh sức mạnh cho bản thân.
Mấy trăm năm