Người bình thường chỉ cần mười mấy ngày là đã lành thương, Ninh Diệc Duy lại dùng hơn một tháng.
Sau khi trở về từ thành phố U, Lương Sùng bận bịu với một dự án thu mua lớn của công ty, bắt đầu cả ngày chẳng thấy bóng người.
Trải qua tính toán của Ninh Diệc Duy thì tỉ lệ nhìn thấy Lương Sùng trên tin tức công bố tiến triển thu mua các hạng mục kinh tế tài chính còn nhiều hơn so với tỉ lệ nhìn thấy Lương Sùng ở nhà, bởi vì Lương Sùng không có về nhà.
Lương Sùng biến thành một người chỉ tồn tại ở đầu dây bên kia điện thoại của Ninh Diệc Duy, thường gọi cho Ninh Diệc Duy vào lúc đêm hôm khuya khoắt, đưa ra một vài yêu cầu tẻ nhạt với cậu.
Trong ấn tượng của Ninh Diệc Duy, Lương Sùng đã rất lâu rồi chưa từng bận đến nỗi nhờ Ninh Diệc Duy đọc tiểu thuyết cho anh nghe để giải tỏa áp lực.
Ninh Diệc Duy rất không thích đọc cái loại văn chương tình yêu hài hước loạn xà ngầu kia, nhưng cậu vừa đọc là Lương Sùng lại cười đến rất vui vẻ, cho nên Ninh Diệc Duy vẫn phối hợp mà đọc.
Thời gian còn lại Ninh Diệc Duy sinh hoạt rất tẻ nhạt, đúng lúc gặp Chu Tử Duệ cũng rãnh rỗi buồn chán, đôi bạn tẻ nhạt này liền cùng nhau đến cửa hàng tiện lợi mua vở mới, lấy vết thương sau tai Ninh Diệc Duy làm điểm quan sát, vẽ lại tình trạng khôi phục hằng ngày của vết thương. Hai người còn hẹn nhau, nếu sau này Chu Tử Duệ cũng có ‘cơ hội’ bị thương ở vị trí như thế thì có thể để chỗ so sánh rồi ghi lại kỷ lục.
Không may, quan sát tiến hành vừa được 20 ngày, khi Ninh Diệc Duy ngồi tại phòng khách nhà Lương Sùng đợi không kịp muốn mở sổ ghi chép xem, mới vừa lấy ra quyển sổ yêu quý thì bị Lương Sùng đẩy cửa vào bắt được.
Ninh Diệc Duy không ngờ tới Lương Sùng sẽ về nhà sớm như vậy, sững sờ ngồi nhìn Lương Sùng đang tiến lại gần, chỉ cảm thấy như cách cả thế hệ, giống như đã nhiều năm rồi chưa nhìn thấy Lương Sùng, chờ khi Lương Sùng đi tới trước mặt, cậu mới nhớ ra phải giấu sổ đi, đương nhiên đã không kịp rồi.
“Vật gì đó?” Lương Sùng dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai rút lấy quyển sổ trong tay Ninh Diệc Duy.
Dưới sự chất vấn nghiêm khắc của Lương Sùng, Ninh Diệc Duy không thể làm gì khác hơn là phản bội bạn tốt, thẳng thắn thành thật khai báo.
Sau khi Lương Sùng phê bình hành vi vừa tẻ nhạt vừa kém may mắn của Ninh Diệc Duy thì cũng tịch thu luôn sổ ghi chép kỷ lục của Ninh Diệc Duy, lấy một hộp thuốc mỡ ra từ trong túi áo, thoa ấn vào chỗ vết thương đã rớt vảy sau tai Ninh Diệc Duy, nói: “Bệnh viện mới gửi tới, sáng một lần tối một lần.”
Ninh Diệc Duy mất đi bản ghi chép yêu dấu còn bị Lương Sùng xoa thuốc mỡ mùi hương gay mũi lên vết sẹo, không cam lòng muốn phản kháng.
Lương Sùng nhận thấy động tác của Ninh Diệc Duy, bèn tiến hành bạo lực áp chế cậu: “Đừng lộn xộn, bôi thuốc cho em xong tôi còn phải đến công ty họp, mọi người đều đang chờ.”
“Nhưng mà mùi rất thuốc khó ngửi,” Ninh Diệc Duy bị mùi thuốc mỡ trị sẹo hun cho đau đầu, nhắm chặt mắt lại giả vờ bất tỉnh “Em bị trúng độc rồi!”
Lương Sùng không để ý Ninh Diệc Duy diễn sâu, tay phải bắt lấy tay cậu, tay trái xoa đều thuốc lên vết sẹo.
Chờ Ninh Diệc Duy yên tĩnh hơn, Lương Sùng mới nói: “Trưa nay tôi vừa nhận điện thoại của dì Lục, hình như bà ấy nghi ngờ em, hỏi tôi có phải là em mê chơi game không.”
Ninh Diệc Duy cả kinh, mở mắt ra: “Gì cơ?”
“Tháng này bà ấy quay về ba lần đều không thấy mặt em, khó tránh sẽ hoài nghi.” Lương Sùng buông tay Ninh Diệc Duy ra, an ủi cậu: “Tôi nói rằng luận văn đại học năm cuối khó viết, em còn phải chuẩn bị việc đi học nghiên cứu, trừ ngủ ra thì lúc nào cũng học, nói bà ấy cần phải tin tưởng em.”
Cuối tuần trước, Khổng Thâm Phong gọi cho Ninh Diệc Duy, đàm luận cùng cậu rất lâu, hi vọng Ninh Diệc Duy có thể lưu lại tổ nghiên cứu của ông để làm nghiên cứu sinh.
Khổng Thâm Phong đã phân tích rất nhiều vấn đề quấy nhiễu tâm trí Ninh Diệc Duy bấy lâu nay, nói về hoàn cảnh ngày trước của tổ nghiên cứu, giới thiệu phòng thí nghiệm dưới lòng đất trong tương lai, còn đảm bảo ông có thể mang lại cho Ninh Diệc Duy nhiều cơ hội giao lưu và tài nguyên.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Ninh Diệc Duy quyết định tiếp tục nghiên cứu học thuật dưới sự dẫn dắt của Khổng Thâm Phong.
Ninh Diệc Duy đọc hết một tiểu thuyết rồi thông báo tin trên cho Lương Sùng, lúc nghe được Lương Sùng dường như còn rất vui vẻ, thậm chí thái độ còn khác thường mà khen Khổng Thâm Phong vài câu, khiến Ninh Diệc Duy cảm thấy khá là bất ngờ.
“Việc cử sinh viên đi học nghiên cứu đã kết thúc rồi,” Ninh Diệc Duy chột dạ nói “Tuần sau là mẹ em về, lúc đó phải nói thế nào đây? Nếu em gặp bà, bà lại mang em đi cắt tóc thì làm sao bây giờ?”
Vì để đối phó phụ huynh ở nhà mà Ninh Diệc Duy còn thử nuôi tóc dài.
Bây giờ nhìn lại, tóc Ninh Diệc Duy mặc dù có thể miễn cưỡng che đi vết sẹo nhưng lại ảnh hưởng đến sinh hoạt thường ngày.
Khi Ninh Diệc Duy đến lớp học hoặc khi cúi đầu thì tóc tai sẽ che mắt, nhất định phải lấy kẹp giấy ghim hết nửa số tóc lên trên, nhưng dáng vẻ này lại bị bạn học cười nhạo “tóc công chúa”, “kì dị” các thứ.
“Thật sự rất dị hả?” Ninh Diệc Duy vén tóc ra sau, cầu viện Lương Sùng “Ngày hôm qua lên lớp, bạn học đều cười em.”
“Trước cứ để vậy đi, khi nào dì về tôi sẽ nói giúp,” Lương Sùng sờ sờ tóc Ninh Diệc Duy, còn bỏ thêm một câu “Chờ qua rồi tôi sẽ đưa em đi cắt tóc.”
Vết sẹo sau tai Ninh Diệc Duy còn chưa mờ, nếu bây giờ cậu cắt tóc
thì dù trốn tránh không gặp Lục Giai Cầm cũng sẽ có người quen khác nhìn thấy.
Lương Sùng không hi vọng Ninh Diệc Duy luôn bị người khác truy hỏi nguyên do bị thương, mà anh có lòng riêng muốn Ninh Diệc Duy để tóc dài. Huống hồ khuôn mặt Ninh Diệc Duy nhỏ xinh, tóc dài cũng không có gì không tốt.
“Cứ vậy đi,” Ninh Diệc Duy bất đắc dĩ nói “Nhưng khi nào anh mới được rãnh, anh bận thế cơ mà.”
“Sắp rồi.” Lương Sùng nhéo nhéo mặt Ninh Diệc Duy, nói.
Ninh Diệc Duy lẳng lặng nhìn Lương Sùng, đôi mắt chớp chớp vài cái, chậm rì “Ồ” một tiếng.
Lương Sùng đã nửa tháng không gặp Ninh Diệc Duy, giờ đây thấy bộ dáng vừa ngốc vừa ngoan của cậu thì chẳng muốn rời đi chút nào.
Vừa nãy đi ngang phụ cận tiểu khu, thư ký thuận miệng đề cập bác sĩ kê thuốc mỡ cho Ninh Diệc Duy, Lương Sùng liền bảo tài xế chuyển hướng, muốn tự mình đem thuốc về rồi lưu lại tờ giấy nhắc nhở Ninh Diệc Duy, để trong nhà tăng thêm chút ít hơi thở của mình, tạo ra tác dụng kinh sợ với cậu, không nghĩ đến vừa vào cửa liền bắt được một bé Ninh Diệc Duy thật.
Tài xế và thư ký chờ dưới lầu, Lương Sùng lại không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn buông tay đang nhéo mặt Ninh Diệc Duy ra: “Tôi phải đi rồi.”
Lời còn chưa dứt, di động đặt bên cạnh bỗng rung lên. Lương Sùng cầm lên nhìn, vừa thấy người gọi thì liền đau đầu.
Người gọi là bố của cô gái đã từng gặp ở thành phố U.
Trong lần thu mua này của công ty Lương Sùng có một vị cổ đông không chịu ký tên, mà trưởng bối đang gọi này cùng vị cổ đông kia có quan hệ khá tốt.
Không biết xuất phát từ tâm thái gì, Khang Mẫn Mẫn đặc biệt muốn tìm người lớn trong nhà hỗ trợ khuyên bảo Lương Sùng, Lương Sùng liền cự tuyệt từng người một, thứ nhất là vì tên cổ đông không muốn ký tên kia không nắm giữ nhiều cổ phần, đối với việc thu mua cũng không tạo nên trở ngại gì; thứ hai là Lương Sùng không muốn nợ nhân tình từ vị trưởng bối này.
Không nghĩ rằng Lương Sùng chưa tìm ông ta, tự ông ta đã tìm tới trước.
Lương Sùng nhìn sang Ninh Diệc Duy đang mờ mịt, một lần nữa ngồi xuống, nhận điện thoại.
Trong mũi anh đều là mùi hương mát mẻ nhưng hơi gay mũi của thuốc mỡ trên người Ninh Diệc Duy, nghe thanh âm của trưởng bối kia từ điện thoại truyền ra.
Hai người đầu tiên là đánh thái cực một phen mới đề cập đến án thu mua, trưởng bối kia nhân tiện nói: “Có cần giúp đỡ gì thì cháu cứ tìm ta.”
Lương Sùng lên tinh thần, uyển chuyển không thất lễ cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Treo điện thoại xong, Lương Sùng phát hiện mình the bản năng nắm lấy tay Ninh Diệc Duy, hơn nữa còn nắm rất chặt, mu bàn tay Ninh Diệc Duy đều anh bị siết ra dấu vết hồng hồng.
Có lẽ là bị siết đau nhưng lại không dám ảnh hưởng Lương Sùng gọi điện thoại, trong mắt Ninh Diệc Duy hiện lên ánh nước, cắn môi, đầy mặt đều là đáng thương.
Lương Sùng phản ứng lại, lập tức buông ra.
“Sức lực của anh lớn quá đấy.” Ninh Diệc Duy bi thương mà xoa xoa tay mình, lên án Lương Sùng.
“Xin lỗi.” Lương Sùng muốn chạm vào vết hồng trên tay Ninh Diệc Duy, tay bỗng khựng lại giữa khoảng không, rồi thu về.
Anh vừa buồn bực vừa áy náy, chỉ hi vọng có thể mọi giây phút đều mang Ninh Diệc Duy theo bên cạnh, muồn nhìn thì nhìn, muốn ôm thì ôm, nhưng biết rằng mình vĩnh viễn không tìm được lý do hợp lẽ.
“Không sao.” Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng nửa ngày mới nói.
Lương Sùng nhìn Ninh Diệc Duy, phát hiện cậu đang rất nghiêm túc mà nhìn mình, Ninh Diệc Duy nhích đến gần Lương Sùng, giơ ngón cái xoa vuốt mi tâm đang cau lại của anh, nhỏ nhẹ nói với Lương Sùng: “Không thể cứ luôn cau có như này, cơ mặt về lâu dài sẽ co rút lại tạo thành nếp nhăn đó.”
Ngón tay Ninh Diệc Duy rất mềm, dán lên cái trán cùng hai gò má Lương Sùng,trong mắt đều là sự quan tâm, âm thanh rất nhẹ nhàng, đôi môi khép mở trước mắt anh, khi nói chuyện lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng chạm vào hàm răng trắng, khí tức ấm áp, gần gũi như không thể gần hơn được nữa.
Lương Sùng chỉ cần phảng phất tiến lên trước một tấc, đè xương vai Ninh Diệc Duy lại, đẩy lên ghế sô pha một cái, Ninh Diệc Duy liền có thể tùy ý để anh chiếm lấy.
Lương Sùng nhắm mắt lại, cầm lấy bàn tay Ninh Diệc Duy kéo ra xa một chút, nói “Biết rồi.”
Anh vội vàng rời khỏi, trong nhà chỉ còn lại một mình Ninh Diệc Duy.
Ninh Diệc Duy cầm sách đi lung tung lên lầu xuống lầu trong nhà Lương Sùng, nghiêm chỉnh đợi cả tối cũng không đợi được Lương Sùng tan họp về nhà.