Bị Lương Sùng dùng ánh mắt xa lạ kia nhìn chằm chằm, chân Khổng Tống mềm ra: “Không phải, anh, em vốn không có đánh nó…”
— là Ninh Diệc Duy đánh em.
“Cậu nói gì với em ấy?” Lương Sùng hoàn toàn không hề bị lay động, mặt không thay đổi hỏi ngược lại cậu ta “Có phải cảm thấy Ninh Diệc Duy rất dễ bắt nạt không?”
“Không phải…” Khổng Tống nói.
“Khổng Tống, không có Khổng Thâm Phong, cậu là cái thá gì?” Lương Sùng bình tĩnh nói với Khổng Tống.
Ánh mắt Lương Sùng rõ ràng không hề kịch liệt nhưng lại làm cho Khổng Tống tóc gáy dựng đứng.
Chỉ là Khổng Tống nghĩ không ra, vì sao Lương Sùng quen biết với Ninh Diệc Duy, sao lại vì Ninh Diệc Duy mà đối xử với cậu ta như vậy. cậu ta là em họ của Lương Sùng, Ninh Diệc Duy là “cái thá gì” mới phải, ngoại trừ so với cậu ta thì thông minh hơn chút đỉnh, còn lại chẳng có gì, mỗi ngày dính với Chu Tử Duệ như hai con chó ngu ngốc vòng tới vòng lui trong trường, lúc cậu ta biết đến Lương Sùng là lúc Ninh Diệc Duy còn ở nông thôn đào bùn kìa.
Chẳng qua là một Ninh Diệc Duy, Lương Sùng vì sao không nể mặt cậu ta?
“Anh,” cổ họng Khổng Tống có phần chua chát, nhìn mọi thứ cứ như bị phủ lên một lớp sương mù, “Không phải như anh nói đâu.”
“Ba cậu không hỏi cậu vậy để tôi hỏi,” Lương Sùng như không nghe thấy Khổng Tống nói chuyện, dùng âm thanh hòa hoãn nhưng rõ ràng mà hỏi Khổng Tống “Có muốn chuyển trường không?”
“Em không chuyển!” Khổng Tống mất khống chế la lên, tuyệt vọng cắn chặt hàm răng, nỗ lực khiến âm thanh có vẻ vững vàng “Em không muốn chuyển trường.”
Khổng Tống khống chế cảm xúc của mình, đem hết toàn lực suy nghĩ làm sao để Lương Sùng tha cho cậu ta, cậu ta thoáng nhìn Lục Giai Cầm và Chu Tử Duệ đứng một bên, quay lại nhìn Lục Giai Cầm một giây, há miệng, cấp tốc nói: “Xin lỗi.”
Lục Giai Cầm không hé răng, Khổng Tống cuống lên, lặp lại lần nữa: “Dì, tôi xin lỗi.”
Cậu ta không nói lời giải thích với người phụ nữ trung niên ăn vận như công nhân giao đồ ăn này, chỉ cố gắng hết sức thành khẩn bổ sung: “Tôi không phải cố ý.”
“Tôi thấy cậu chính, chính là cố ý.” Chu Tử Duệ ở bên cạnh xen mồm.
Khổng Tống nghiêng ánh mắt, âm hiểm liếc cậu một cái, Chu Tử Duệ bị ánh mắt Khổng Tống dọa, rụt cổ không nói nữa.
“Dì bỏ qua cho tôi được không?”Khổng Tống chuyển hướng về Lục Giai Cầm, kiên trì muốn Lục Giai Cầm đáp lại cậu ta.
Lục Giai Cầm nhìn Ninh Diệc Duy một cái, nói với Khổng Tống: “Bỏ đi.”
Bà còn nói: “Chúng ta đi thôi, Duy Duy.”
Bà vừa nghe Khổng Tống nói chuyện, cảm thấy Khổng Tống cùng Lương Sùng dường như có quan hệ thân thích, mà đây có vẻ như là con trai Khổng giáo sư mà Ninh Diệc Duy thường hay nói tới.
Lục Giai Cầm không muốn Ninh Diệc Duy vì mình mà đắc tội Khổng giáo sư, cũng không hi vọng làm cho chuyện này lúng túng hơn nữa, bà liền nói với Ninh Diệc Duy: “Duy Duy, ba con vẫn còn ở đây, mẹ phải qua đó.”
Ninh Diệc Duy nghe lời mẹ cậu, kéo lấy cánh tay Lương Sùng, ngẩng đầu kề vào tai Lương Sùng, Lương Sùng liền cúi đầu xuống để Ninh Diệc Duy dán vào lỗ tai anh nói chuyện.
“Chúng ta đi đi,” Ninh Diệc Duy nhỏ giọng nói với Lương Sùng “Chắc làm mẹ em sợ rồi.”
Tay trái Ninh Diệc Duy còn bị Lương Sùng vững vàng nắm lấy, Lương Sùng “Ừm” một tiếng, lại nhìn Khổng Tống đứng một bên, kéo Ninh Diệc Duy đi về hướng Lục Giai Cầm : “Dì à, để con đưa dì qua.”
Chu Tử Duệ trở lại lầu hai tiếp tục phiên dịch văn hiến, Ninh Diệc Duy cùng Lương Sùng mang theo Lục Giai Cầm ra khỏi cổng trung tâm thí nghiệm.
Ninh Diệc Duy từ xa nhìn thấy xe Lương Sùng đậu ở cuối đường mòn.
“Mẹ em phải đến nhà ăn số hai,” Ninh Diệc Duy mở miệng nói với Lương Sùng “Chúng ta qua đó đi.”
Lương Sùng gật đầu, ba người đi về hướng nhà ăn.
Lục Giai Cầm không giống lúc bình thường nữa, đi cả nửa đường rồi vẫn chẳng nói lời nào.
Ninh Diệc Duy phản ứng chậm chạp mà cũng nhận ra tâm trạng mẹ cậu không tốt, cậu dừng lại, cúi đầu nhìn Lục Giai Cầm: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Vành mắt Lục Giai Cầm đỏ hồng, tay không ngừng vần vò tà váy, Ninh Diệc Duy thấy thế khó chịu trong lòng, kép tay mẹ cậu không cho bà vò áo nữa, còn nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”
“Duy Duy,” giọng nói của Lục Giai Cầm nhẹ nhàng “Mẹ làm con
mất mặt rồi.”
Đối với chuyện ăn vận bà không quá chú tâm, bình thường ra ngoài nhập hàng với Ninh Cường tới tới lui lui trong kho hàng nên thường mặc quần áo chịu bẩn được còn dễ giặt khô. Hôm nay đến nhà ăn bàn chuyện cũng tùy tiên chọn váy trong tủ đồ để mặc, là một chiếc váy mua cùng hội chị em bạn dì, giá cả thực sự không mắc, còn bị bà giặt đến phai màu.
Ninh Diệc Duy từ nhỏ đã ưu tú vượt xa người bình thường, chuyện khiến Lục Giai Cầm sợ nhất là bà và Ninh Cường sẽ cản trở Ninh Diệc Duy.
“Mẹ đừng nói những câu như vậy, con vốn không quan tâm những thứ đó, Khổng Tống là kẻ đáng ghét vậy đấy.” Ninh Diệc Duy nắm chặt tay Lục Giai Cầm, vụng về khuyên lơn bà “Mẹ như vậy làm con không vui chút nào.”
Lục Giai Cầm thôi không nói nữa.
Bà nhìn sang Lương Sùng bên cạnh Ninh Diệc Duy, hỏi: “Tiểu Lương tổng tìm Duy Duy có việc sao?”
“Vâng,” Lương Sùng ôn hòa cười với Lục Giai Cầm, trả lời “Con đón em ấy đi tập lái xe, sợ em ấy thi trượt.”
“Muốn hành em thì đúng hơn,” Ninh Diệc Duy nhân cơ hội cáo trạng “Mẹ, Lương Sùng mỗi ngày đều bức bách con chạy tới chạy lui giữa đống xe cộ kia.”
Lục Giai Cầm cười cười “Đừng có nói nhảm.”
Rất nhanh đã tới nhà ăn số hai, Lục Giai Cầm gọi điện thoại hỏi Ninh Cường xong chưa, Ninh Cường nói người phụ trách nhà ăn mời họ ăn cơm, bảo bà lên lầu.
Lục Giai Cầm biết Lương Sùng không thích hợp ở những nơi như thế này, bà giải thích vài câu rồi tự đi lên lầu.
Nhìn Lục Giai Cầm vào thang máy, Ninh Diệc Duy quay đầu tha thiết chờ mong mà hỏi Lương Sùng: “Vẫn tập lái xe hả anh?”
Lương Sùng liếc cậu một cái, không lên tiếng, kéo Ninh Diệc Duy vòng trở về, tay nắm rất chặt, cánh tay không bị thương của Ninh Diệc Duy cũng bị anh kéo đau.
Lên xe, Ninh Diệc Duy ngồi đàng hoàng, Lương Sùng đè lại cánh tay cậu, mu bàn tay rất trắng, xuất hiện lốm đốm vết máu bầm rõ ràng, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
Lương Sùng khởi động xe nhưng không chạy, anh cúi đầu nhìn tay Ninh Diệc Duy, không nói năng gì mà nhấc tay trái lên, chạm nhẹ một cái.
“Không đau đâu.” Ninh Diệc Duy tỉ mỉ quan sát biểu cảm Lương Sùng.
Thực ra vừa nãy cậu cũng bị Lương Sùng dọa, Ninh Diệc Duy xưa nay luôn biết Lương Sùng rất bao che khuyết điểm nhưng không ngờ là bao che đến thế.
“Đây là lần thứ hai em đánh người đó.” Ninh Diệc Duy mang ý muốn thay đổi không khí, tự phóng đại “Em đánh người cũng lợi hại ghê, Khổng Tống còn bị em đánh khóc.”
Lương Sùng cuối cùng cũng nhếch khóe môi, hỏi cậu: “Vậy ư, ra là bị em đánh khóc.”
“Chứ còn gì nữa,” Ninh Diệc Duy nói, cậu nhích lại gần Lương Sùng “Anh hôm nay thật hung dữ.”
Lương Sùng vừa vặn cúi đầu, Ninh Diệc Duy vẫn đang ngước mặt lên, khuôn mặt hai người áp sát gần nhau, đôi môi Lương Sùng sượt qua khóe môi Ninh Diệc Duy.
Phản ứng đầu tiên của Ninh Diệc Duy là “bờ môi Lương Sùng lành lạnh”, sau đó mới phát giác ra hình như có gì đó không đúng lắm.
Lương Sùng chỉ khựng lại vài giây rồi lui về sau, rất tự nhiên nói: “Hôm nay bỏ qua cho em, không tập lái xe nữa.”
“Tuyệt!” Ninh Diệc Duy vui mừng nói “Cám ơn anh!” Lương Sùng thận trọng đè nén nhịp tim mình, anh đạp chân ga, xe đột nhiên không báo trước gia tốc về sau, suýt chút nữa va vào bụi cây mới đúng lúc thắng gấp ngừng lại.