Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Cô gái thoạt nhìn không lớn tuổi lắm, mặc một chiếc váy liền thân màu hồng nhạt, dáng người mảnh khảnh, làn da rất trắng, cười rộ lên rất đẹp mắt, ánh mắt cong cong giống như trăng lưỡi liềm.
Cô đeo một chiếc túi chéo, trong túi lộ ra một cái đầu mèo lông xù, đôi mắt màu xanh nước biển đẹp như thủy tinh.
Chẳng qua lúc này nó đang trừng mắt nhìn anh ấy, giống như rất tức giận.
Lê Tuyển trợn mắt há hốc mồm nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng anh ấy, lắp bắp nói: “Cô, cô là ai?”
Tống Sơ Cửu cười nói: “Tôi đến đây để giúp cậu hoàn thành nguyện vọng? Không phải cậu cầu nguyện… Muốn trở thành ảnh đế sao?”
Lê Tuyển cảm thấy đầu óc mình không suy nghĩ được nữa, anh ấy vừa rồi đã thề muốn trở thành ảnh đế, nhưng chuyện đó có liên quan gì với việc cô bỗng dưng xuất hiện? Không phải, tại sao lại có người có thể xuất hiện từ không trung chứ?
“Cậu không cần quan tâm lai lịch của tôi, chỉ cần biết tôi tới giúp cậu thực hiện nguyện vọng là được rồi.” Tống Sơ Cửu cười híp mắt nói.
Trái tim Lê Tuyển lỗi nhịp khi nhìn thấy nụ cười của cô, lại cảm thấy cô không giống người xấu, theo bản năng lập tức gật đầu: “Cô, cô muốn giúp tôi như thế nào?”
Tống Sơ Cửu đánh giá ngoại hình của anh ấy một chút, tướng mạo không tệ, mặt mày tuấn tú, ngũ quan lập thể*, một vẻ đẹp phi giới tính nhưng lại không quá nữ tính.
Chỉ dựa vào khuôn mặt này cũng có thể đứng vững ở trong giới giải trí, cũng không biết vì sao anh ấy lại có thể lăn lộn thảm hại như vậy.
*Ngũ quan lập thể: là kiểu khuôn mặt với mũi cao thẳng, mắt to, đường nét khuôn mặt sắc nét như người phương Tây.
“Trước tiên cậu kể về tình huống của cậu một chút, vậy tôi mới có thể quyết định giúp cậu như thế nào.”
Ánh mắt Lê Tuyển trầm xuống, hơi không muốn nói, nhưng nhìn nụ cười ấm áp của Tống Sơ Cửu, anh ấy lại nhịn không được muốn nói hết với cô.
Lê Tuyển là sinh viên chuyên ngành diễn xuất đại học A, xuất thân chính quy, thành tích ở top đầu trong trường, giáo viên đều khen cậu có thông minh, trời sinh là để ăn chén cơm này.
Nhưng có những thứ không phải chỉ cần có thiên phú là làm được.
Năm thứ hai đại học, Lê Tuyển được một nữ sinh cùng trường theo đuổi, anh muốn chuyên tâm học tập, cho nên đã từ chối, nhưng không nghĩ tới chuyện này lại rước lấy phiền toái cho anh ấy.
Không phải cô gái này, mà là người theo đuổi cô ấy.
Trong lớp Lê Tuyển có một nam sinh, bối cảnh hùng hậu, lai lịch rất lớn.
Nhưng trời sinh anh ta tính tình kiêu ngạo, sau khi vào trường học đã bị Lê Tuyển đè đầu khắp nơi.
Giá trị nhan sắc của Lê Tuyển cao hơn anh ta, thành tích tốt hơn anh ta, ngay cả giáo viên cũng khen Lê Tuyển diễn xuất tốt, thiên phú tuyệt vời.
Những thứ này vốn đã làm cho anh ta không thoải mái, kết quả, nữ sinh anh ta theo đuổi nửa năm không thích anh ta, lại thích Lê Tuyển, còn đi thổ lộ với Lê Tuyển, không nghĩ tới Lê Tuyển còn từ chối! Điều này làm cho anh ta càng thêm tức giận.
Cho nên mới bắt đầu nhắm vào Lê Tuyển ở khắp nơi.
Giống như trẻ con ầm ĩ chơi đùa, nhưng nam sinh này bối cảnh thâm hậu, Lê Tuyển lại không có bối cảnh gì, cho nên thật đúng là khiến anh ấy gặp không ít trở ngại.
Lê Tuyển là sinh viên có thành tích chuyên ngành đứng đầu đại học, nhưng suốt bốn năm không có nổi một cảnh quay.
Những người thành tích kém hơn anh ấy cũng bắt đầu bộc lộ tài năng ở giới giải trí, chỉ có anh ấy, ngay đến kế sinh nhai cũng là cả một vấn đề.
Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm không chịu nỗi nữa, nhưng Lê Tuyển là một người kiên cường, hết lần này đến lần khác không chịu từ bỏ!
May mà, anh ấy gặp được Tống Sơ Cửu.
Tống Sơ Cửu rất nhanh có phương pháp, cô cười híp mắt nhìn Lê Tuyển: “Tình huống này của cậu có thể vòng vèo một chút, liều chết với hắn ta thì cậu cũng không lấy được gì tốt, vì sao không nghĩ đến đường ra khác? Dù sao mục đích cuối cùng là trở thành ảnh đế, chờ cậu nổi tiếng, rất nhiều người sẵn sàng tìm cậu quay phim.
Dù sao thì làm gì có ai cản trở tiền bạc đến với mình?”
Lê Tuyển cười khổ: “Điều cô nói không phải tôi chưa từng nghĩ tới, nhưng tôi không biết hát, cũng không có tài nghệ gì khác, ngoại trừ diễn xuất tôi có thể làm gì đây?”
“Không cần cậu làm cái gì khác, cậu chỉ cần hy sinh một chút là được.” Tống Sơ Cửu cười bí hiểm.
Lê Tuyển nhìn cô cười mà trong lòng sợ hãi: “Cô, cô sẽ không muốn tôi tiếp nhận quy tắc ngầm chứ?”
Không phải không có người muốn dùng quy tắc ngầm với anh ấy, chỉ cần anh ấy đưa tay ra, sẽ có người giúp anh ấy.
Nhưng anh ấy không muốn, diễn kịch là ước mơ của anh ấy, anh ấy có thể phải rất nỗ lực rất cố gắng để theo đuổi giấc mơ này, cũng không muốn để cho những thứ dơ bẩn kia đến làm bẩn giấc mơ của anh ấy.
“Việc gì cũng được, nhưng quy tắc ngầm tuyệt đối không được, đây là điểm mấu chốt của tôi!” Lê Tuyển nói chắc như đinh đóng cột.
Tống Sơ Cửu phì cười ra tiếng: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Sao tôi lại bắt cậu chấp nhận quy tắc ngầm chứ?”
Lê Tuyển bị cô cười đến đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, tôi hiểu lầm cô rồi.”
“Không có việc gì, tôi nói hy sinh là chỉ, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn cậu phải nghe theo lời của người khác, ừm…” Tống Sơ Cửu suy nghĩ một chút nói: “Cậu đã từng chơi trò chơi dưỡng thành chưa?”
Lê Tuyển lắc đầu: “Không có, nhưng biết một chút.” Trò chơi dưỡng thành không phải là loại trò chơi mà mấy nữ sinh trẻ thích sao? Tương tác với nhân vật trong trò chơi, yêu đương các kiểu.
“Không chơi cũng không sao, kế hoạch của chúng ta chỉ tương tự như vậy.
Chủ yếu là tương tác trực tiếp với người hâm mộ, do người hâm mộ quyết định kế hoạch hành động của cậu.
Ví dụ, cậu nhận được hai vai diễn cùng một lúc, hãy để người hâm mộ quyết định cậu sẽ diễn nhân vật nào.
Đương nhiên, phương hướng lớn vẫn do chính chúng ta kiểm soát, người hâm mộ chỉ đưa ra lựa chọn theo phương hướng lớn mà chúng ta kiểm soát.
Và tên của kế hoạch này của chúng ta là… Kế hoạch dưỡng thành ngôi sao!”
Để cho fan tự mình tham gia dưỡng thành một ngôi sao, cùng anh ấy tiến bộ, cùng nhau hoàn thành giấc mộng, nói vậy rất có cảm giác thành tựu đúng không?
Lê Tuyển bị cô thuyết phục, dù sao cũng không thể kém hơn tình trạng hiện tại, thử một lần thì có làm sao?
“Được, tôi tin tưởng cô!”
Tống Sơ Cửu nở nụ cười, cô thích người dám mạo hiểm.
“Vậy chúng ta nói một chút chi tiết cụ thể.”
“Được.”
Hai người thảo luận chi tiết trong đó nửa ngày, kế hoạch viết đầy mấy tờ giấy, cuối cùng cũng chốt quyết định phương án cuối.
Giang Bách Xuyên bị xem nhẹ, gảy kim cương trên cổ chán muốn chết.
Viên kim cương mà anh yêu thích nhất thường ngày, giờ phút này trong mắt anh cũng không có lực hấp dẫn gì.
Ánh mắt luôn không tự chủ được nhìn về phía hai người kia.
Thấy hai người cách quá gần, Giang Bách Xuyên trong nháy mắt mất hứng, bước đi uyển chuyển, dùng móng vuốt đẩy đầu Lê Tuyển ra.
Nói thì nói, gần như vậy làm cái gì!
Lê Tuyển mang theo ý cười, không tự chủ được sờ sờ đầu nó: “Con mèo này thật xinh đẹp! Cũng rất thông minh.”
Nghe anh ấy khen Bé ngoan, Tống Sơ Cửu vô cùng vui vẻ: “Tôi cũng thấy vậy, Bé ngoan vừa xinh đẹp lại nghe lời, nhặt được nó thật sự là may mắn lớn của tôi!”
“Nó được nhặt về sao?” Lê Tuyển ngạc nhiên, tại sao anh ấy lại không nhặt được mèo xinh đẹp như vậy? Trước đây rất lâu anh ấy đã muốn nuôi một con mèo, lúc quay phim cũng phải mang theo nó, nuôi nó như một công chúa nhỏ kiêu ngạo.
Chỉ tiếc, bây giờ anh ấy còn không nuôi nổi chính mình, đừng nói gì là mèo.
Trong mắt anh ấy mang theo vẻ đáng tiếc, lại nhịn không được sờ sờ đầu mèo con, trách không được người người đều muốn nuôi mèo, cảm giác vuốt v e này thật thích.
Giang Bách Xuyên càng thêm tức giận, tên