Edit: Team Hoa Đào Sắp Nở
Thông thường các quảng cáo châu báu đều tìm minh tinh nữ làm đại ngôn, cái này của Lê Tuyển cũng không ngoại lệ, người phát ngôn là một nữ diễn viên hạng nhất.
Nhưng vì chủ đề lần này là người yêu, nên mới có thêm nhân vật nam.
Đối phương nhìn trúng Lê Tuyển, người đang được chú ý trong khoảng thời gian này, cho nên mới lựa chọn anh ấy.
Lúc này bọn họ đang quay chụp một bộ poster, nữ minh tinh mặc một chiếc váy đen cổ chữ v xẻ sâu, để lộ một vùng da trắng nõn bóng loáng, trên cổ thon dài của cô ấy đeo một chiếc vòng cổ kim cương sang trọng và lộng lẫy, trên tai cô ấy đeo một đôi hoa tai có cùng kiểu dáng sáng chói, rực rỡ bắt mắt.
Cô ấy hơi dựa vào ngực Lê Tuyển, đặt tay lên vai Lê Tuyển, lộ ra chiếc nhẫn kim cương rất to trên ngón tay.
So sánh với cô ấy thì tạo hình của Lê Tuyển đơn giản hơn nhiều, anh ấy mặc một thân tây trang cấm dục, trên tay chỉ đeo một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, nhưng cũng được khảm những viên kim cương nhỏ, khi ống kính nhấp nháy, nó phản chiếu một ánh sáng tuyệt đẹp.
Tống Sơ Cửu đứng ở bên cạnh nhìn náo nhiệt, người khác vừa thấy cô đã cảm thấy thân thiết, nói chi đến việc cô được Lê Tuyển đưa đến, cho nên cũng không có ai cho rằng cô cản đường.
Cô đeo một chiếc túi đeo chéo trên vai, Bé ngoan ở trong chiếc túi đang gác hai chân trước lên mép túi, để lộ một cái đầu đầy lông xù.
Đôi mắt xanh chăm chú nhìn vào châu báu trên người nữ minh tinh.
Một loạt ảnh cuối cùng đã hoàn thành, trong nháy mắt phim trường trở nên ồn ào.
Bé ngoan cũng trở nên không yên phận, cơ thể cứ xoay tới xoay lui, giống như muốn thoát ra ngoài.
“Bảo bối ngoan, đừng quậy.
Ở đây người đến người đi, không cẩn thận dẫm trúng em thì phải làm sao bây giờ? Em muốn đi đâu thì nói với chị, chị mang em đi.” Tống Sơ Cửu nhẹ giọng khuyên nhủ.
Bé ngoan dùng móng vuốt mèo chỉ, không chút khách khí sai khiến cô đi tới.
Tống Sơ Cửu nhìn theo hướng nó chỉ, ở đó có một người phụ nữ mặc một bộ âu phục công sở, khoảng ba mươi tuổi, thoạt nhìn bên ngoài rất giỏi giang.
Tống Sơ Cửu nhận ra đây là người phụ trách của công ty trang sức, hình như là họ Thi, cô ấy đang phân loại lại số trang sức mà nữ minh tinh vừa tháo xuống.
Đồ trang sức do công ty châu báu cung cấp rất có giá trị, sau khi quay xong phải trả lại nên mới cử chuyên gia phụ trách đến đây bảo quản.
Khi Tống Sơ Cửu đi qua, cô ấy đang cất bộ trang sức vừa rồi vào hộp, sau đó lấy bộ trang sức tiếp theo ra để chụp ảnh.
Bộ sau càng thêm lộng lẫy hơn bộ vừa rồi, thậm chí còn có một chiếc vương miện nho nhỏ.
Vương miện được đính đầy đá quý nhiều màu sắc và kim cương vụn, vừa lộng lẫy vừa cổ điển.
Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt được.
Bé ngoan trong túi càng trở nên vội vàng hơn, Tống Sơ Cửu biết ngay là nó rất thích.
Cô liếc nhìn thẻ tên trên ngực đối phương, cười nói: “Xin chào cô Thi, tôi tên là Tống Sơ Cửu.”
“A, xin chào, tôi là Thi Lâm.” Thi Lâm ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, ánh mắt lại hơi nghi ngờ.
“Tôi muốn hỏi một chút, những trang sức này mọi người có bán không?” Tống Sơ Cửu ngượng ngùng hỏi.
“Hả?” Thi Lâm có hơi kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này.
“Đương nhiên là bán rồi, nhưng mà phải đợi một khoảng thời gian nữa.
Đây là sản phẩm mới sắp ra mắt, sẽ đưa ra thị trường cùng lúc với quảng cáo.
Nếu cô Tống cảm thấy hứng thú, có thể chú ý official website của chúng tôi, đến lúc đó sẽ có thông báo.”
Tống Sơ Cửu cảm thấy có hơi tiếc nuối, nói như vậy, hôm nay Bé ngoan sẽ không lấy nó được rồi.
Nhưng mà trên mặt cô lại mỉm cười nói: “Được, tôi rất mong chờ chúng.”
Lúc hai người nói chuyện phiếm, Bé ngoan không chịu được sự cô đơn, nhảy ra khỏi cái túi rồi trèo lên bàn, Tống Sơ Cửu thấy nó không rơi cũng không để ý nữa.
Giang Bách Xuyên thừa dịp hai người không để ý tới anh, vui vẻ chạy về phía hộp đựng đá quý.
Viên đá quý sáng lấp lánh lặng lẽ nằm đó như đang mời gọi anh lại gần, gần hơn nữa, gần hơn nữa…
Ngay khi anh sắp chạm vào vương miện, hai bàn tay tinh tế trắng nõn chặn ngang bế anh lên: “Bé ngoan, đừng quậy.” Tống Sơ Cửu ngượng ngùng nói với Thi Lâm: “Xin lỗi, Bé ngoan nhà tôi hơi nghịch ngợm.”
Dù sao thì cũng chưa đụng tới nên Thi Lâm cũng không thèm để ý, cười nói: “Mèo của cô lớn lên thật là đẹp.”
Giang Bách Xuyên trơ mắt nhìn đống đá quý kia càng lúc càng xa anh, tròng mắt đều đỏ hoe.
Tống Sơ Cửu sợ nó lại gây chuyện nên lại cất nó vào trong túi.
Lúc này có một giọng nói phát ra từ phía sau cô:
“Đừng nhúc nhích, cô thả con mèo kia lại đi.”
Tống Sơ Cửu quay đầu lại, nhìn thấy đạo diễn kiêm nhiếp ảnh gia Chương Minh Ngôn đang nghiêm túc đi tới.
Ông không có kiên nhẫn giải thích cho những người khác, lặp lại một lần nữa: “Cô thả con mèo kia lại đi.”
Tống Sơ Cửu không rõ nguyên nhân, nhưng Bé ngoan lại rất tự giác nhảy lên trên bàn, chân mèo ưu nhã bước đến, kiêu căng ngạo mạn đi tới chỗ đá quý kia.
Lần này không có ai ngăn cản anh, anh đi vài bước đã đến đích, vươn móng vuốt về phía chiếc vương miện yêu thích của mình trước.
Anh dùng móng vuốt nhẹ nhàng kéo vương miện đến, sau đó đưa nó đến trước mặt mình, vui vẻ cọ xát.
Xung quanh là một đám người kinh ngạc vây xem.
Thi Lâm có chút lo lắng, sợ nó làm hỏng đồ, nhưng Chương Minh Ngôn lại không nói chuyện, nên cô ấy cũng không dám nói cái gì.
Về phần Chương Minh Ngôn, ông cầm lấy camera với đôi mắt sáng ngời, bắt đầu chụp ảnh Bé ngoan.
“Đúng đúng, chính là như vậy, nhóc con nhìn màn ảnh nào!”
“Ánh mắt cao ngạo hơn một chút!”
“Tao muốn cái cảm giác liếc xéo thiên hạ.”
Một đám người không còn lời nào để nói, đây là một con mèo, những người không biết còn tưởng rằng đạo diễn Chương đang nói chuyện với người khác đó!
Giang Bách Xuyên thật sự có