Lúc Tạ Vãn Tinh tỉnh lại, trong nháy mắt anh còn tưởng rằng thời gian đã quay ngược về 1 tháng trước trong khách sạn Long Hoa rồi.
Anh khoả th@n nằm trong chăn, còn Phó Văn Thiện thì ngồi ở đầu giường, ngậm điếu thuốc nhìn anh.
Thấy anh dậy, lần này Phó Văn Thiện lại không nói gì cả.
Hắn cũng không nói chuyện bao nuôi mà chỉ nhìn anh dò xét, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tạ Vãn Tinh mới tỉnh dậy nên còn đang mơ màng ngơ ngác.
Mặc dù ánh mắt của Phó Văn Thiện khiến anh lạnh sống lưng nhưng anh vẫn chưa nhận ra đã xảy ra chuyện gì.
Mãi đến khi anh trở mình...
Tạ Vãn Tinh phát hiện đùi trong của anh có hơi trầy da.
Mặc dù eo và mông không đau đến rớt nước mắt như lần trước, nhưng cảm giác bủn rủn quen thuộc này vẫn khiến anh tái mặt.
Ký ức say rượu tối qua tràn vào đầu anh như sóng thần.
Hình như anh uống say, sau đó đè Phó Văn Thiện trên giường rồi sung sướng cưỡi lên eo hắn, xé quần áo hắn, còn tuyên bố muốn ch1ch hắn nữa.
Và sau đó...!anh lại bị thằng nhóc khốn nạn Phó Văn Thiện này ch1ch...
Lần thứ hai.
...
Sau khi nhớ ra hết mọi chuyện, Tạ Vãn Tinh hít sâu một hơi.
Dưới ánh nắng chói chang buổi sáng, Tạ Vãn Tinh bình tĩnh xốc chăn lên rồi cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức đắp chăn lại.
Giỏi thật!
Phó Văn Thiện vẫn giống chó như cũ, gặm ra đầy dấu răng trên người anh.
Phó Văn Thiện thấy được toàn bộ quá trình, hắn chột dạ nhìn sang chỗ khác, mém chút là sặc khói thuốc rồi.
Tạ Vãn Tinh từ từ chui ra khỏi chăn, cầm cái áo sơ mi ở trên chăn mặc vào mà không thèm để ý là áo của ai.
Trong phòng quần áo rơi rớt đầy trên sàn nhà, chỉ nhìn thoáng cũng đã hiểu tối qua bọn họ đã làm gì rồi.
"Cậu nghĩ xem muốn chết như thế nào chưa? Thằng nhóc ranh." Tạ Vãn Tinh dịu dàng hỏi.
Anh rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá của Phó Văn Thiện ra rồi chăm thuốc.
Giọng nói khàn khàn cộng với dáng vẻ lười biếng sau khi xong chuyện trông càng quyến rũ hơn nhiều.
Nhưng lời anh nói thì không dịu dàng quyến rũ một chút nào.
"Tôi muốn đánh cậu tới mức mẹ cậu cũng nhìn không ra." Tạ Vãn Tinh lạnh lùng cắn đầu lọc.
"Mẹ nó cậu bị ghiền ch1ch tôi rồi đúng không? Bao nuôi không được nên đổi thành mê gian à?"
Rốt cuộc Phó Văn Thiện cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Hắn nhìn Tạ Vãn Tinh, nhanh chóng chỉ ra chi tiết quan trọng hồi tối qua.
"Hôm qua là anh chủ động trước." Hắn nghiêm túc phân tích với Tạ Vãn Tinh, tốc độ nói rất nhanh.
"Cũng y như lần trước, cả hai lần đều là anh quấn lấy eo tôi.
Anh còn cởi qu@n áo của tôi vì chê tôi cởi chậm, làm xong một lần còn quấn lấy đòi làm tiếp lần thứ hai."
Cho nên tối qua bọn họ làm hai lần lận à?
Tạ Vãn Tinh: "..."
Mẹ nó bất cẩn quá!
Anh cẩn thận nhớ lại một chút, hình như mọi chuyện đúng như Phó Văn Thiện nói thật.
Anh giống như một yêu tinh nhỏ đói khát, vuốt v e cơ ngực và cơ bụng của người ta đòi làm thêm một lần nữa.
Mặt Tạ Vãn Tinh bùm một cái đỏ bừng lên, đến cả lỗ tai cũng không thoát.
Từ xưa đến nay chưa bao giờ anh thấy xấu hổ như này, tức muốn chết nhưng lại không thể làm gì Phó Văn Thiện cả.
Thấy Tạ Vãn Tinh chịu thiệt, Phó Văn Thiện cũng không thừa thắng xông lên như trước, ngược lại cũng im lặng khác thường.
Người ta nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa th@n dưới không sai chút nào.
Lần đầu tiên l@m tình với Tạ Vãn Tinh, hắn không có ấn tượng gì quá sâu sắc.
Sau khi tỉnh lại cũng chỉ lo cãi nhau với anh.
Nhưng tối qua l@m tình với Tạ Vãn Tinh lần thứ hai, sau khi tỉnh lại hắn lại nhớ rất rõ từng chi tiết.
...! Giữa tiếng mưa rơi lộp bộp, Tạ Vãn Tinh tựa như một báu vật tuyệt sắc.
Đôi môi ướt át, ánh mắt lấp lánh ánh nước, chỉ chạm nhẹ một cái là anh sẽ tan chảy như nước mùa xuân vào trong lòng ngực hắn.
Hắn nhớ lại một hồi thì xấu hổ cương lên...
Mà khi đó Tạ Vãn Tinh vẫn đang ngủ.
Anh vùi mặt vào chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, có một loại cảm giác ngây thơ vô tội kỳ lạ.
Phó Văn Thiện nhìn một lúc, cảm thấy bản thân có hơi bi3n thái.
Bởi vì hắn muốn hôn Tạ Vãn Tinh đang ngủ một cái.
Thế nên hắn không có tức giận như lần đầu tiên, mà ngược lại có hơi chột dạ.
Thật ra hôm qua hắn không có say nhiều như Tạ Vãn Tinh.
Hắn nhớ rõ tối qua Tạ Vãn Tinh uống say rồi có nói thật.
Anh nói trước kia anh chỉ toàn làm 1, gặp hắn rồi mới bị ép làm 0.
Điều này cũng có thể giải thích vì sao Tạ Vãn Tinh ch1ch xã giao như ăn cơm mà chỉ ghi thù mỗi mình hắn.
Phó Văn Thiện tự mình suy nghĩ dưới góc độ của anh một chút.
Nếu hắn bị người ta ép làm 0 hai lần liên tiếp thì có lẽ hắn muốn giết người ta luôn cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, Phó Văn Thiện lấy ly nước ấm hắn đã rót sẵn trên tủ đầu giường đưa cho Tạ Vãn Tinh.
Tạ Vãn Tinh ngậm thuốc lá nhướng mày nhìn hắn, không hiểu hắn có ý gì.
"Giọng anh khàn rồi, uống nước đi.
Nếu không thì không có sức mắng tôi đâu." Phó Văn Thiện hờ hững nói.
Tạ Vãn Tinh ngẩn ra, sao thái độ của thằng nhóc khốn nạn này tốt hơn lần trước nhiều thế?
Anh còn tưởng Phó Văn Thiện sẽ cãi nhau với anh giống lần trước nữa chứ.
Nhưng giọng anh bây giờ đúng là khàn thật nên anh không từ chối, cầm ly nước lên uống một hơi hết nửa ly.
Sau khi uống nước xong, tâm trạng cũng bình tĩnh hơn một chút.
Cái chuyện l@m tình sau khi uống rượu này...!trước lạ sau quen ha.
So với tâm trạng muốn đè Phó Văn Thiện xuống đập một trận như lần trước thì bây giờ anh càng thấy hoang mang hơn.
Anh không biết chuyện này nên tự trách mình hay trách Phó Văn Thiện nữa.
Nếu phải nói thì rõ là sai từ lúc đầu rồi.
Nếu anh không tham gia chương trình này thì anh sẽ không gặp Phó Văn Thiện.
Nếu anh không gặp Phó Văn Thiện thì sẽ không phải ở cùng phòng với hắn.
Nếu anh không ở cùng phòng với hắn thì...!sẽ không có chuyện say rượu loạn tính này rồi.
Nhưng nghĩ đến đây, sắc mặt Tạ Vãn Tinh đột nhiên tái hơn.
Anh vội ngồi thẳng dậy, nhìn Phó Văn Thiện nói: "Biệt thự này cách âm có tốt không vậy?"
Say rượu làm bậy không đáng sợ.
Nhưng say rượu làm bậy mà bị tất cả mọi người trong chương trình nghe thấy thì...
Mặt mày Tạ Vãn Tinh tái nhợt nhìn chằm chằm cái cửa sổ duy nhất của phòng gác mái...
Anh quyết định sẽ nhảy từ cửa sổ này xuống!
"Anh yên tâm đi, ưu điểm duy nhất của căn biệt thự tồi tàn này là cách âm rất tốt." Phó Văn Thiện bình tĩnh giải thích.
"Thậm chí Ngô Nhiên và Chu Anh còn tập nhảy trong phòng mà bên ngoài cũng không nghe thấy mà.
Hơn nữa nếu mọi người thật sự nghe được gì đó thì tôi sẽ nói là anh uống say phát điên thôi."
Tạ Vãn Tinh lập tức trừng hắn: "Vì sao là tôi uống say phát điên mà không phải cậu uống say phát điên?"
Phó Văn Thiện nghĩ thầm, bởi vì tối qua anh uống say phát điên thật mà.
Còn tôi là người bị hại của người uống say phát điên đấy.
Nhưng hắn vẫn chọn nương theo Tạ Vãn Tinh, gật đầu nói: