Liên tiếp mấy hôm, Phó Văn Thiện vẫn luôn ở trong phòng Tạ Vãn Tinh, chưa về phòng mình lần nào.
Cũng may trong đoàn phim có danh nghĩa Lý Tư Hành che mắt, tầng 12 cũng ít người ở nên vẫn chưa có ai phát hiện.
Hắn ở thành điện ảnh không có việc gì làm, ngày đầu tiên còn ra ngoài đi dạo, nhưng ở đây cũng không có gì để chơi.
Thế là cứ rảnh rỗi, Phó Văn Thiện lại đi ké xe Lý Tư Hành đến đoàn phim xem mọi người đóng phim.
Đến nỗi những người trong đoàn phim còn đùa với hắn rằng: "Thầy Phó, có phải thầy sắp tiến quân vào sự nghiệp diễn xuất nên tới quan sát trước không?"
Người nói câu này là một nữ phụ trong đoàn phim.
Hai ngày đầu, cô vừa nhìn đã cảm thấy tính tình Phó Văn Thiện khó chịu nên vội tránh còn không kịp.
Nhưng hôm qua, cô suýt chút đã bị đạo cụ đập trúng trên phim trường, là Phó Văn Thiện chắn giúp cô.
Động tác tựa như nam chính anh hùng cứu mỹ nhân, ngay lập tức khiến tam quan của cô bỏ chạy theo ngũ quan mất.
Hôm nay cô lại tranh thủ lúc rảnh rỗi đi tìm Phó Văn Thiện trò chuyện.
Có vài người trong đoàn phim nhìn ra cô có ý với Phó Văn Thiện, nở nụ cười mờ ám nhìn họ.
Chỉ có Phó Văn Thiện không nhận ra, hắn vẫn đang nhìn Tạ Vãn Tinh đóng phim chăm chú.
Hôm nay anh mặc một bộ trường bào màu xanh lá trúc, trông ấm áp hơn cả người toàn đồ đen rất nhiều.
Nhìn thoáng qua không hề giống thống lĩnh đặc sứ tay dính đầy máu mà giống thư sinh đẹp trai văn nhã hơn.
Hiện tại đang quay cảnh Tạ Vãn Tinh đến cửa hàng son phấn của nữ chính để mua đồ.
Mua đồ là giả, muốn ở bên cạnh người yêu thêm một chút mới là thật.
Trải qua mấy ngày quan sát ở phim trường, Phó Văn Thiện từ lúc đầu muốn đập Lý Tư Hành đến trở nên bình tĩnh thản nhiên nhìn Tạ Vãn Tinh và nữ chính ôm nhau tâm tình.
Điều duy nhất có thể an ủi hắn là đây là phim cổ trang, nhân vật của Tạ Vãn Tinh lại là người ngoài lạnh trong nóng, thế nên đến hiện tại vẫn chưa có cảnh nam chính hôn nữ chính nào.
Sau khi ngắm đủ hoá trang của Tạ Vãn Tinh hôm nay xong, hắn mới nhận ra có người đang nói chuyện với mình: "Ngại quá, vừa rồi tôi hơi mất tập trung.
Cô nói gì vậy?"
Cô gái kia lặp lại một lần nữa.
"Không có ý định đó." Phó Văn Thiện phủ nhận.
"Chỉ là nhìn mọi người đóng phim rất thú vị, nhưng bản thân tôi không thích diễn xuất."
Cô gái kia lại nói thêm vài câu, thấy Phó Văn Thiện không có hứng thú trò chuyện thì cũng biết điều không nói gì nữa, bắt đầu quay qua tám chuyện với trợ lý của mình.
Lý Tư Hành nghiêm túc quan sát một lúc lâu, thấy Phó Văn Thiện nói chưa được 3 câu với người ta là lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào giữa phim trường, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn cả biên kịch là cậu ta nữa.
Rốt cuộc Lý Tư Hành nhịn không được, chọt chọt cánh tay hắn, hỏi: "Lão Phó, phim có hay không?"
Phó Văn Thiện không thèm quay đầu lại: "Dở muốn chết, mày viết toàn mấy cái thứ lung ta lung tung gì không."
Khoé miệng Lý Tư Hành giật giật: "Vậy mày nhìn chăm chú vậy làm gì?"
Phó Văn Thiện nhìn cậu ta như nhìn thằng ngu: "Trong phim trường, ngoại trừ chơi điện thoại và xem người ta đóng phim thì mày làm được gì khác nữa à?"
Lý Tư Hành âm thầm trợn trắng mắt, cảm thấy tên gay Phó Văn Thiện này còn thẳng hơn cả trai thẳng là cậu ta nữa.
Nhưng cậu ta lại không thể bỏ của chạy lấy người được.
Sau vài ngày quan sát, cậu ta sâu sắc nhận ra thằng ngu Phó Văn Thiện này ngu thật, rõ ràng đã mê Tạ Vãn Tinh như điếu đổ rồi mà không nhận ra.
Mà thân là một tay chơi già đời lăn lộn lâu năm trong tình trường thì cậu ta phải tâm sự với thằng bạn thân từ bé này thôi.
Lý Tư Hành tát Phó Văn Thiện một cái: "Đừng nhìn nữa, quay lại đây, tao có chuyện quan trọng muốn nói với mày."
Phó Văn Thiện bị hắn tát một phát thì cau mày, ánh mắt hung ác nhìn qua: "Tốt nhất là mày có chuyện quan trọng thật."
Lý Tư Hành cũng rầu lắm! Cậu ta chưa làm quân sư tình yêu cho người khác lần nào.
Đám bạn thân thì từ tiểu học đã biết tặng hoa hồng cho con gái nhà người ta rồi.
Chỉ có Phó Văn Thiện vừa khô khan vừa cứng như cục đá, con gái người ta tặng hoa hồng cho hắn, hắn còn hỏi ngược lại người ta là có chuyện gì?
Thế nên Lý Tư Hành định hướng dẫn từng bước trước: "Mày có cảm thấy mày đối xử với Tạ Vãn Tinh không giống bạn tình không?"
Phó Văn Thiện khó hiểu: "Không giống bạn tình thì giống cái gì?"
Lý Tư Hành thầm nghĩ trong lòng, mày bị ngu à? Đương nhiên là giống bạn trai rồi!
Nhưng ngoài miệng vẫn chậm rãi dẫn đường cho Phó Văn Thiện: "Mày xem, trước đó tao bao nuôi nhiều nghệ sĩ nhỏ như vậy, ngoại trừ đoàn phim của tao thì có bao giờ tao đi thăm ban không? Chỉ có bọn họ vội vàng đi tìm tao thôi."
Phó Văn Thiện cười khinh một tiếng: "Mày toàn dùng tiền bao nuôi, người ta nể mặt tiền bạc nên phải vồ vập lấy mày thôi.
Tao và Tạ Vãn Tinh lại không có giao dịch tiền bạc, nếu tao mà kêu anh ấy tự đưa tới cửa chắc chắn ảnh sẽ trở mặt với tao ngay."
Lý Tư Hành: "..."
Không thể tiếp tục nói chuyện được nữa!
Bây giờ cậu ta cực kỳ muốn đấm cho Phó Văn Thiện một cái! Nói chuyện thì nói đi, mắc gì vừa nhét cơm chó vừa công kích cá nhân người ta!
Lý Tư Hành lười hướng dẫn từng bước rồi.
Cậu ta cũng không phải giáo viên mầm non.
Thế nên cậu ta cứ thế nói thẳng: "Tao nói thật với mày, sau mấy ngày quan sát thì tao thấy có lẽ là mày thích Tạ Vãn Tinh rồi.
Thật ra anh ta cũng không tệ, mặc dù không trong sáng như mày nhưng vẫn tốt hơn những người chướng khí mù mịt trong giới nhiều.
Nếu mày thích người ta thật thì cứ thử yêu đương chính thức cũng không tệ đâu."
Tận sâu trong lòng cậu ta cảm thấy Phó Văn Thiện không phù hợp chơi trò bạn tình gì đó.
Mặc dù lão Phó trông lạnh lùng, đối xử với người khác cũng thờ ơ, nhưng đám anh em bọn họ đều hiểu, thật ra Phó Văn Thiện trọng tình cảm hơn bất cứ ai.
Phó Văn Thiện không nói gì.
Trước khi Lý Tư Hành mở miệng, hắn không ngờ thằng bạn này sẽ nói chuyện này với hắn.
Nhưng hắn cũng không vội phản bác.
Công bằng mà nói, không phải hắn không có chút cảm giác nào với Tạ Vãn Tinh.
Đặc biệt tối qua nằm trên giường, hắn ôm Tạ Vãn Tinh, còn anh thì nằm trong lòng hắn hát đến lạc nhịp.
Anh vừa hát vừa cười, cười đến mi mắt cong cong.
Vậy mà hắn còn cảm thấy anh hát hay cứ như bị quỷ ám.
Nhưng chỉ vậy là có thể bắt đầu một mối tình sao?
Phó Văn Thiện cảm thấy tình yêu là một thứ rất nghiêm túc trịnh trọng.
Hai người thật lòng yêu nhau, không chỉ vì được ở bên nhau mãi mãi, mà còn vì muốn hiểu nhau và làm bạn với nhau.
Nhưng bắt đầu của hắn và Tạ Vãn Tinh vừa hoang đường vừa cẩu thả.
Trời xui đất khiến hai người ngủ với nhau, cảm thấy đối phương không tệ nên quyết định làm bạn tình.
Không một ai thật lòng, cũng không một ai xem trọng mối quan hệ này cả.
Cho dù hắn có một chút hảo cảm với Tạ Vãn Tinh thì có thể kéo dài bao lâu đây?
Trước kia không phải không có người từng thề son sắt nói thích hắn.
Không cần biết gia thế địa vị của hắn, cũng không cần tiền tài quyền thế của hắn, chỉ chân thành nhiệt tình đối xử tốt với