Tạ Vãn Tinh vừa vào nhà vệ sinh đã nhào đến bồn rửa tay nôn ra.
Vốn dạ dày anh không tốt lắm, mặc dù không mắc bệnh gì nhưng nếu ăn đồ sống, đồ nguội hay đồ dầu mỡ thì sẽ thấy buồn nôn.
Trước kia đa phần là nhịn một chút, chịu đựng một chút là tốt rồi.
Nhưng hôm nay anh đứng cạnh bồn rửa tay, nôn đến cuối cùng chỉ toàn là nước chua.
Dạ dày không những không tốt hơn mà đau đến mức như có dao đâm vào vậy.
Hai tay anh bám chặt vào bồn rửa, chân nhũn ra sắp đứng không nổi.
Tạ Vãn Tinh đang suy nghĩ có nên gọi trợ lý đến đón anh hay không? Nhưng điện thoại anh còn trong phòng riêng, bây giờ anh đau đến đứng không nổi, nếu quay về lấy thì có thể sẽ nôn trên hành lang mất.
Nếu bị người khác chụp được, thậm chí còn đăng lên mạng thì...
Tạ Vãn Tinh nghĩ vậy, cảm thấy thà anh đau chết ở đây luôn cho rồi.
Nhưng anh vẫn chưa nghĩ xong rốt cuộc là mặt mũi quan trọng hay cơ thể quan trọng thì cửa nhà vệ sinh bị ai đó mở ra.
Tạ Vãn Tinh chưa kịp nhìn rõ là ai vào thì người nọ đã đi tới phía sau anh, ôm anh vào lòng.
"Sao anh lại nôn dữ vậy?"
Lúc nãy Phó Văn Thiện cũng nhận ra sắc mặt Tạ Vãn Tinh không tốt, thấy anh đi vệ sinh lâu như vậy chưa về nên hắn lo lắng tới xem thử một chút.
Không ngờ lại nhặt được một chú mèo bệnh thật.
Hắn không chê anh mới nôn xong, để anh dựa vào người mình rồi cầm khăn giấy lau khoé miệng giúp anh.
Tạ Vãn Tinh ốm yếu ngã vào lòng Phó Văn Thiện, anh vừa định nói chuyện thì bụng lại quặn đau lên.
Cổ họng đau xót đến nỗi không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nắm chặt tay áo Phó Văn Thiện.
Phó Văn Thiện thấy vậy thì không hỏi nhiều nữa, trực tiếp ôm Tạ Vãn Tinh lên nói thẳng: "Tôi đưa anh đi bệnh viện."
Tạ Vãn Tinh mở to mắt, khó tin nhìn Phó Văn Thiện: "Cậu điên rồi hả? Cậu cứ vậy ôm tôi ra ngoài? Muốn ngày mai cùng nhau lên hotsearch hay gì?"
Anh vẫn chưa sẵn sàng comeout trước mặt cả nước đâu.
Phó Văn Thiện không quan tâm.
Hôm nay Tạ Vãn Tinh mặc một chiếc hoodie có mũ, hắn giúp anh đội mũ lên, rồi xoay mặt anh úp vào vai hắn, nói: "Không chụp được anh đâu, yên tâm đi.
Cho dù bị chụp thật thì tôi cũng sẽ không để ảnh bị lọt ra ngoài đâu."
Hắn nói xong thì bế Tạ Vãn Tinh ra ngoài, còn nhắc nhở anh: "Ôm chặt tôi đi."
Tạ Vãn Tinh: "..."
Anh không biết nên nói gì, đều là cậu ấm như nhau mà sao cậu lại kiêu ngạo vậy chứ?
Nhưng với dáng vẻ ốm yếu bây giờ thì anh cũng không phản kháng nổi.
Thế là dứt khoát vùi đầu vào lồng ngực Phó Văn Thiện, nhìn từ sau chỉ có thể thấy mỗi đôi chân thon dài của anh mà thôi.
Lúc ra tới cửa nhà hàng, cuối cùng Tạ Vãn Tinh cũng nhớ ra anh còn quên cái gì.
Anh vội kéo Phó Văn Thiện một cái: "Điện thoại của tôi vẫn còn trong phòng đó."
Phó Văn Thiện ôm anh đến cạnh xe, đặt anh ngồi xuống ghế phó lái.
Cài dây an toàn xong xuôi mới móc điện thoại trong túi ra ném cho anh.
"Tôi lấy cho anh rồi."
Tạ Vãn Tinh chụp được điện thoại, không biết có nên cảm ơn sự tri kỷ của hắn không nữa.
Phó Văn Thiện ngừng dong dài, hắn ngồi vào ghế lái, dẫm chân ga chạy đi.
Sau khi xe xuất phát, Tạ Vãn Tinh lập tức gập người ôm bụng, hiện tại anh đau đến không nói nên lời.
Anh sợ Phó Văn Thiện sẽ tuỳ tiện đưa anh đến bệnh viện gần nhất, đến lúc đó bị người khác nhận ra, không khéo ngày mai sẽ có tin đồn của anh và Phó Văn Thiện tràn lan trên Weibo, không chừng còn có cả tin đồn anh bệnh tình nguy kịch nữa.
Nhưng đợi đến khi tới nơi rồi, Tạ Vãn Tinh mới phát hiện đây là bệnh viện tư nhân, người bệnh khá ít.
Phó Văn Thiện bế anh từ đại sảnh đi vào mà không có ai chú ý.
Lúc Phó Văn Thiện đăng ký giúp anh cũng sẵn tiện giải thích: "Đây là bệnh viện tư nhà bạn nối khố của tôi mở, có quảng cáo dịch vụ 5 sao cao cấp nên đương nhiên tiền phí cũng thuộc dạng 5 sao.
Thế nên bệnh nhân tới đây cũng khá ít." Phó Văn Thiện trợn trắng mắt: "Nó đúng là thương nhân lòng dạ hiểm độc mà."
Tạ Vãn Tinh đau đến tái mặt nhưng vẫn nhịn không được bật cười.
Một lát sau, Tạ Vãn Tinh được đưa đi làm kiểm tra.
Trong lúc Tạ Vãn Tinh đi khám, Phó Văn Thiện gọi điện thoại cho đám Chu Anh đang đợi ở nhà hàng Nhật.
Bọn họ phát hiện Phó Văn Thiện và Tạ Vãn Tinh đều biến mất nên nhao nhao gọi điện thoại nhắn tin đến hỏi thăm.
Phó Văn Thiện nói: "Ừ, bọn tôi đang ở bệnh viện.
Vừa nãy đột nhiên Tạ Vãn Tinh bị đau bụng, đau rất dữ dội.
Không sao, tôi chăm sóc anh ấy là được, mọi người không cần tới đâu."
Chu Anh liên tục xin lỗi qua điện thoại: "Có phải vì em đặt quá nhiều đồ sống với đồ nguội không? Không thì để em đi qua chăm sóc anh Tạ cho anh."
"Không cần đâu, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.
Mọi người về trước đi." Phó Văn Thiện nhìn thoáng vào bên trong, nghe Chu Anh chưa chịu từ bỏ ý định nên hắn nói thêm.
"Vốn dĩ tôi với anh ấy là hàng xóm, ngày mai tôi sẽ dẫn anh ấy về nhà luôn.
Nếu mọi người đến bệnh viện thì rất có khả năng sẽ kéo theo paparazzi tới đấy."
Nhóm người nghe xong cũng đồng ý.
Nhiều người như vậy kéo đến bệnh viện, không chỉ không giúp được gì mà có thể còn gây thêm phiền phức nữa.
"Vậy có kết quả rồi anh nhớ báo cho tụi em một tiếng nha." Chu Anh nói.
"Ừ."
Phó Văn Thiện cúp máy.
...
Kết quả kiểm tra ra rất nhanh.
Là viêm dạ dày cấp tính.
Phó Văn Thiện xem kết quả kiểm tra xong lại nhìn Tạ Vãn Tinh yếu ớt xanh xao bên cạnh, hỏi bác sĩ: "Thật sự chỉ bị viêm dạ dày cấp thôi à? Nhìn anh ấy đau lắm mà, có cần kiểm tra lại không?"
Mặt Tạ Vãn Tinh lặng lẽ nóng lên.
Anh biết chắc chắn Phó Văn Thiện bị dáng vẻ vừa rồi của anh doạ sợ rồi.
Nhưng anh từ bé đã không giỏi chịu đau, dù chỉ bị bệnh nhẹ cũng sẽ yếu ớt đến mức làm người ta sợ đến hoảng loạn cả lên.
Anh kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng làm khó bác sĩ, đã kiểm tra rồi mà."
Bác sĩ kê đơn thuốc xong, cuối cùng cũng nhìn Phó Văn Thiện qua thấu kính: "Ra ngoài lấy thuốc đi.
Bệnh của cậu ấy không nặng, nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ thôi.
Đợi lát nữa nhớ cho cậu ấy uống chút nước đường, chú ý chế độ ăn uống là được."
Ngụ ý chính là không có vấn đề gì lớn, mau cút đi!
Phó Văn Thiện đành bế Tạ Vãn Tinh đi ra ngoài.
Hắn còn đặt một phòng bệnh VIP trên lầu cho Tạ Vãn Tinh.
Phòng một người, sắp xếp giống như phòng ngủ, và tất nhiên chi phí cũng cao ngất ngưởng.
Làm đến vậy mà kết quả chỉ là viêm dạ dày cấp mà thôi.
Phó Văn Thiện bế Tạ Vãn Tinh vào thang máy, thấy anh vùi đầu không nói lời nào, vành tai thì đỏ ửng,