Phó Văn Thiện dành mấy phút để giải thích đầu đuôi mọi chuyện với đám bạn nối khố, rằng vì sao hắn đột nhiên muốn tỏ tình với Tạ Vãn Tinh.
"Nếu mà đợi anh ấy tự hiểu ra thì khéo tao phải đợi tới kiếp sau mất.
Tao nhìn ra rồi, trong đầu anh ấy căn bản không có dây thần kinh yêu đương." Phó Văn Thiện cầm chai bia, ngồi dựa vào lưng ghế sô pha.
"Nhưng có lẽ anh ấy cũng có chút cảm giác với tao nhỉ? Dù sao mối quan hệ này sớm muộn cũng phải phá vỡ, không bằng bây giờ tao cứ tỏ tình luôn cho xong."
Nhóm bạn nối khố nở nụ cười hài lòng, trẻ nhỏ dễ dạy.
Cải trắng đương nhiên phải ủi sớm, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
"Vậy mày định tỏ tình như thế nào?" Lý Tư Hành vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.
"Muốn anh em chuẩn bị gì giúp mày không?"
Phó Văn Thiện suy nghĩ nghiêm túc: "Bọn mày nói xem tao có nên đưa anh ấy lên hòn đảo tư nhân kia rồi tỏ tình không? Vậy thì nếu anh ấy muốn từ chối tao, nhưng nhận ra không chạy được thì chỉ có thể đồng ý tao mà thôi."
Quà sinh nhật năm 18 tuổi của hắn là một hòn đảo nhỏ, phong cảnh rất đẹp, tính riêng tư cũng tốt.
Trên đảo ngoài biệt thự nghỉ dưỡng thì vẫn có đầy đủ các tiện nghi khác, cho dù có sống vài tháng cũng không thành vấn đề.
Có thể nói đó là nơi ngăn cách với thế giới tốt nhất.
Lý Tư Hành vỗ tay khen ngợi: "Lão Phó, mày nham hiểm quá, nhưng tao thích!"
Phó Văn Thiện khiêm tốn cười: "Quá khen."
Hai người câu kết làm việc xấu, đều đồng lòng cảm thấy đó là ý kiến hay.
Thậm chí còn bắt đầu nghiêm túc bàn bạc xem nên làm sao để lừa Tạ Vãn Tinh lên đảo.
Bạn nối khố D vẫn luôn im lặng, cuối cùng nhịn không được nói: "Xin lỗi nhưng tao phải nhắc nhở một chút, giam cầm trái phép là phạm pháp!"
Bạn nối khố D tên Yến Duy, là người lớn tuổi nhất trong số họ.
Anh ta mới vừa mở họp ở công ty xong đã bị Phó Văn Thiện kéo qua đây,
Phó Văn Thiện và Lý Tư Hành cùng nhìn anh ta: "Vậy mày thấy chỗ nào được?"
Yến Duy thong thả nói: "Đi Biển Sao đi.
Chúng ta từng tụ tập ở đó rồi, đó cũng là chỗ tốt để tỏ tình đấy.
Dân cư thưa thớt, lại còn là tài sản tư nhân của lão Phó.
Mày trang trí lãng mạn một chút, đến lúc đó đóng cửa lại, bên trong chỉ còn mỗi 2 người bọn mày, có tỏ tình thất bại cũng không sợ mất mặt.
Phó Văn Thiện không vui: "Mày mới tỏ tình thất bại ấy."
Nhưng "Biển Sao" đúng là một lựa chọn không tệ.
Lúc Phó Văn Thiện được 16 tuổi, anh trai hắn đã đưa cho hắn một câu lạc bộ tư nhân tên "Vườn Văn Quý".
Đó là một toà nhà cực lớn nằm ở ngoại ô, bên ngoài mỗi phòng là một đình viện, mỗi đình viện đều có phong cảnh khác nhau.
Nơi này chỉ nhận một ít khách mỗi ngày, và phải hẹn trước mới được.
"Biển Sao" chính là đình viện chuyên dùng của Phó Văn Thiện.
Năm 16 tuổi hắn nhận được món quà này cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ là có thêm một chỗ để tụ tập bạn bè mà thôi.
Nhưng giờ nghĩ lại, cái tên này có lẽ đã báo trước điều gì đó rồi.
Tạ Vãn Tinh...!chính là biển sao thuộc về hắn.
Phó Văn Thiện nghĩ một lúc, vô thức nở nụ cười, ánh mắt cũng lơ đãng nhìn sang chỗ khác.
Nhóm bạn nối khố trong video nhìn mà ê răng, lại lén nói chuyện trong nhóm chat không có Phó Văn Thiện.
Lạc Hạp than thở: "Bây giờ tao vừa nhìn thấy mặt lão Phó là lại nhớ tới con Teddy nhà tao."
Bên dưới là một cái meme Teddy ngậm dép lê.
Ba người còn lại lập tức thả like.
...
Mấy ngày tiếp theo, Tạ Vãn Tinh gần như không gặp được Phó Văn Thiện.
Anh còn tưởng là vì công việc của Phó Văn Thiện bận quá.
Thật ra Phó Văn Thiện đang đi kiểm tra Vườn Văn Quý.
Hắn yêu cầu ngày tỏ tình đó mọi thứ đều phải thật đẹp, thật hoàn hảo, tuyệt đối không thể kéo chân sau hắn.
Mặc dù Tạ Vãn Tinh có hơi buồn bực nhưng anh cũng không nói gì.
Vốn anh đã từ chối hai công việc, định dành nhiều thời gian hơn với Phó Văn Thiện.
Ai ngờ bây giờ cả ngày chẳng thấy bóng dáng hắn đâu, anh chỉ đành ngồi xổm trong vườn cho chim ăn mà thôi.
Hai ngày sau, có một bộ phim ngắn công ích tìm anh nhờ giúp đỡ gấp.
Nam diễn viên ban đầu bị tại nạn giao thông, người thì không sao nhưng lại bị gãy chân.
Các diễn viên cùng hạng khác thì đang bận rộn nên mới tìm đến nhờ Tạ Vãn Tinh.
Người phụ trách phim ngắn này trước đây từng giúp Tạ Vãn Tinh một chuyện nhỏ.
Anh nghĩ dù sao giờ anh cũng không bận gì nên cứ thế đồng ý.
Lúc Phó Văn Thiện biết chuyện này, Tạ Vãn Tinh đã tới địa điểm quay phim mất rồi.
Đó là một hòn đảo nhỏ, anh nằm trên bờ cát tắm nắng, đang mơ màng sắp ngủ nên nói chuyện với Phó Văn Thiện cũng lộn xộn cả lên.
"Chủ yếu là tới giúp gấp nên tôi bay hơi vội.
Tối qua đã lên máy bay rồi, tôi cũng ngủ quên mất nên quên nói với cậu." Tạ Vãn Tinh uống một hớp nước trái cây ướp lạnh.
Mặc dù bây giờ đang là mùa thu nhưng trên đảo nhỏ này vẫn còn rất nóng.
"Nhưng quay cái này cũng nhanh thôi, đoán chừng 2, 3 ngày là xong rồi.
Sao thế? Cậu có chuyện gì muốn tôi nhanh trở về à?"
Có chứ, tìm anh tỏ tình đó!
Phó Văn Thiện thầm nghĩ, hắn trang trí Biển Sao xong cả rồi.
Hoa tươi, bài hát, và cuối cùng là đồ ngọt, tất cả hắn đều nghiêm túc lựa chọn xong.
Tất cả đã chuẩn bị hoàn tất, chỉ chờ Tạ Vãn Tinh rơi vào cái bẫy dịu dàng này nữa thôi.
Hắn nắm điện thoại, trong lòng bắt đầu lo lắng hồi hộp, cho dù Tạ Vãn Tinh vẫn đang ở