Buồn vui cuộc đời cũng chỉ như thế mà thôi.
Một giây trước Phó Văn Thiện còn đang chìm trong đau thương khi vợ đến tay lại bay đi mất, thì một giây sau hắn lại bất ngờ nhận được lời tỏ tình của Tạ Vãn Tinh.
Nhưng hắn bị những đòn liên tiếp này đánh ra bóng ma tâm lý rồi, ngay cả cảm xúc sung sướng cũng phải cố đè nén xuống, cảnh giác hỏi lại: "Anh thích em? Vậy mới nãy sao anh lại chạy?"
Mặt Tạ Vãn Tinh chợt đỏ bừng lên, muộn màng nhận ra mới nãy anh đúng là quá hèn.
Anh bối rối co người, không dám nhìn Phó Văn Thiện mà chỉ dám nhìn chằm chằm vào cây sơn tra cách đó không xa.
"Lúc nãy anh tưởng rằng em muốn chia tay với anh..."
Tạ Vãn Tinh nhỏ giọng nói: "Em muốn bỏ anh, không làm bạn tình với anh nữa rồi đi theo đuổi người khác."
Sau khi hiểu ra, Phó Văn Thiện nhịn không được bật cười.
Hắn nâng mặt Tạ Vãn Tinh lên, nhẹ giọng nói: "Anh ngốc à? Toàn bộ thời gian rảnh rỗi của em đều trải qua cùng anh cả rồi, làm gì còn thời gian đi thích người khác chứ."
Tạ Vãn Tinh cũng cảm thấy anh thật ngốc, từ mặt đến lỗ tai đỏ bừng cả lên.
Nhưng Phó Văn Thiện nhìn anh sao cũng thấy đáng yêu.
Hắn nhịn không được lại hôn lên môi Tạ Vãn Tinh, nhẹ nhàng m*t vành môi anh: "Giờ chúng ta làm gì đây? Phải về ăn cơm nhỉ? Món ngọt cuối cùng anh còn chưa kịp ăn mà."
Tạ Vãn Tinh đã sớm quên sạch món ngọt cuối cùng là gì rồi.
Anh vòng tay ôm cổ Phó Văn Thiện, cả đôi mắt và chóp mũi vẫn còn hơi hồng hồng, nhưng lại kiên quyết nói: "Anh không muốn ăn món ngọt, anh muốn l@m tình mới bạn trai của anh ngay lập tức!"
...
Món ngọt ướp lạnh cuối cùng cứ thế bị bỏ quên trên bàn cơm.
Những viên đá nhỏ trong chén cũng dần dần tan thành nước giữa thời tiết không còn nóng bức này.
Mà trong phòng nghỉ trên lầu, Tạ Vãn Tinh dựa vào cửa sổ sát đất, làn da ấm áp dán vào lớp kính lạnh lẽo, phía trước lại là cơ thể nóng bỏng như lửa của Phó Văn Thiện.
Bọn họ vừa gấp gáp vừa mạnh bạo cắn m*t môi đối phương.
Áo khoác của Tạ Vãn Tinh đã bị ném trên sàn nhà từ lúc nào, bên trong chỉ còn lại một chiếc sơ mi tơ lụa hơi mỏng màu xanh dương.
Nút quần cũng đã bị cởi ra từ lâu.
Phó Văn Thiện luồn tay vào bên trong áo sơ mi của Tạ Vãn Tinh rồi tuỳ ý vuốt v e.
Hắn rất quen thuộc với cơ thể của anh.
Hắn biết làn da của anh trắng nõn mềm mịn bao nhiêu, dù chỉ hơi m*t nhẹ một chút cũng sẽ lưu lại vết đỏ.
Hắn cũng biết từng đường cong, vòng eo của anh gầy như cành liễu mùa xuân, chỉ một cánh tay của hắn cũng có thể ôm hết.
Hắn còn biết lúc anh chìm vào tình d*c giọng nói dễ nghe đến thế nào, mềm mại đến mức khiến người ta như tan ra...
Nhưng trước kia lúc hắn ôm Tạ Vãn Tinh, giữa hai người chỉ là bạn tình nên chỉ có quan hệ thể xác đơn giản nhất.
Còn bây giờ thì không phải nữa.
Bây giờ hắn đã là bạn trai của Tạ Vãn Tinh.
Hắn không chỉ có được thể xác của anh, mà còn chiếm được trái tim của anh nữa!
Phó Văn Thiện cởi thứ che chắn cuối cùng trên người Tạ Vãn Tinh xuống.
Áo sơ mi tơ lụa màu xanh dương nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà.
Tạ Vãn Tinh xinh đẹp không tì vết giống như một pho tượng bằng bạch ngọc.
Mà phía sau anh chính là ánh đèn màu vàng ấm mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên từng tấc da của anh.
Làn da Tạ Vãn Tinh trắng nõn mịn màng, nhưng vì anh đang xấu hổ nên lại phiếm lên một màu hồng nhạt, khiến cả người anh xinh đẹp như hoa đào tháng ba...
...
Cửa sổ sát đất không kéo rèm, thế nên Tạ Vãn Tinh nằm trên giường, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy được đình viện bên ngoài.
Vườn Văn Quý lúc này cực kỳ yên tĩnh, nhóm người làm đều được Phó Văn Thiện cho đi nghỉ ngơi.
Nơi này giống như một nơi yên tĩnh bị thần quên đi, xuyên qua cửa sổ đóng kín