Đêm mưa tầm tã ấy, đã cướp mất sinh mạng của hai người luôn yêu thương hai anh em họ, cướp mất bố mẹ luôn cần mẫn nỗ lực không để hai anh em đói khổ một ngày.
Sau đêm mưa xối xả ấy, một quan chức nhà nước uống rượu lái xe gây ra vụ tai nạn vẫn sống nhởn nhơ ngoài kia, dùng tiền đổi trắng thay đen.
Mạng sống của hai con người chỉ bằng một đống tiền lạnh lẽo mà gã ta ném trước mặt hai anh em, lúc rời đi còn buông lời cay nghiệt.
Phận công dân bình thường không có địa vị cao đấu không lại họ, không cam lòng thì cũng chỉ cắn răng cam chịu.
Thế giới này, không công bằng như vậy đấy.
Đám tang hôm ấy cả hai anh em không ai khóc nổi nữa, Mục Song Ngư mất hồn ôm đứa em trai Mục Thiên Xứng ngồi trước quan tài của bố mẹ, người đến viếng hết lượt này đến lượt khác, có người quen cũng có người chưa từng gặp mặt.
Trước khi về cũng có người ra nói mấy câu an ủi động viên, đều được đáp lại bằng sự yên lặng.
Bố mẹ được chôn cất đàng hoàng, quyền nuôi dưỡng hai anh em đều giao cho cô chú, những tưởng sẽ yên ổn sống qua ngày, ai mà ngờ chút tài sản ít ỏi của bố mẹ đều bị cướp sạch rồi, giấy trắng mực đen rõ ràng, Mục Song Ngư không thể làm gì cũng không ai giúp được.
Sau đám tang chưa đầy bảy ngày, hai anh em Mục Song Ngư và Mục Thiên Xứng bị chính người mình xem là người thân duy nhất cầm túi quần áo cũ ném ra ngoài đường.
Mục Song Ngư gần mười tám tuổi mang theo vết thương chưa khỏi hẳn sau vụ tai nạn, bế em trai Mục Thiên Xứng gần năm tuổi rời xa ngôi nhà nhỏ.
Hàng xóm đều lờ mờ biết được sự thật, trong những lần tán gẫu vô tình nhắc đến, họ cũng chỉ than thở rằng hai đứa bé này số khổ, dù sao họ cũng là người ngoài, không xen vào được.
Mười bảy tuổi chưa đủ tuổi lao động, chẳng nơi nào dám nhận Mục Song Ngư vào làm việc.
Không một đồng tiền trong túi, khoảng thời gian đầu hai anh em đều ngủ ngoài đường, ăn cơm thừa mà quán ăn vứt đi, thậm chí có hôm phải nhịn đói.
Cuộc sống này kéo dài hai tháng, Mục Song Ngư tròn mười tám tuổi, anh bắt đầu ngày đêm tìm kiếm việc làm.
Với vẻ ngoài gầy trơ xương của anh, những nơi có công việc nặng nhọc đều từ chối, nhưng may thay có một cửa hàng tạp hóa nhỏ đã đồng ý tuyển anh.
Khi ấy Mục Song Ngư chưa có tiền thuê nhà, anh xin ông chủ cho mình ngủ lại trong cửa hàng, anh sẽ nhanh chóng tìm nhà, đợi có tháng lương đầu tiên thì sẽ chuyển đi.
Ông chủ biết hoàn cảnh của hai anh em, nên gật đầu đồng ý.
Khi ấy hai anh em ngủ sau quầy thanh toán, đồ ăn thì lấy bánh mì hoặc mì tôm, cháo gói trong quán ăn để ăn, thỉnh thoảng anh còn lấy hộp sữa cho em trai uống.
Mỗi lần Mục Song Ngư đều ghi chép lại đầy đủ, để cuối tháng ông chủ sẽ trừ vào tiền lương của anh.
Mục Song Ngư vừa làm việc vừa tìm nhà, cuối cùng tìm được một nhà trọ cũ với giá cả rẻ vừa túi tiền, vị trí cũng rất gần chỗ làm, bèn xin nghỉ nửa ngày đi xem phòng rồi quyết định thuê luôn.
Nhà hơi cũ, còn có chỗ ẩm mốc, nhưng anh nghĩ cứ sửa chữa sắm sửa dần dần rồi cũng ổn thôi.
Mục Song Ngư đã nghỉ học, nhưng em trai Mục Thiên Xứng vừa lên năm thì không được.
Chuyển nhà xong, Mục Song Ngư đã đi tìm một trường mẫu giáo cho Mục Thiên Xứng.
Với tiền lương của anh hiện tại, trừ tiền nhà tiền điện nước ra, chi tiêu dè sẻn, tiết kiệm tiền học cho Mục Thiên Xứng cũng sẽ đủ.
Sau này làm lâu còn được tăng lương, lúc đó sẽ thoải mái hơn một chút.
Từ lúc tìm được công việc đã bốn tháng trôi qua, tháng trước Mục Song Ngư đã được tăng lương rồi, vừa đưa Mục Thiên Xứng đến trường là anh tức tốc chạy đến cửa hàng, dọn dẹp và bắt đầu ngày làm việc mới.
“Của chị hết một trăm hai mươi bảy nghìn.” Mục Song Ngư bỏ hộp thịt vào túi riêng, đẩy đống đồ sang bên cạnh, sau đó cười nói với người mua hàng.
Người mua hàng đưa ra một tấm thẻ ngân hàng, Mục Song Ngư nhanh nhẹn thanh toán, đưa hóa đơn.
“Cảm ơn quý khách đã ủng hộ.”
Anh tiếp tục đợi vị khách tiếp theo chọn đồ tính tiền.
Bầu trời một tiếng trước vẫn trong xanh lại chợt vang lên tiếng sấm, Mục Song Ngư giật mình, vội nhìn lên trời cao thấy mây đen đang dần che phủ, gió lớn cũng bắt đầu nổi lên.
Mục Song Ngư ghét trời mưa, vì nó làm anh nhớ đến chuyện đau thương trước đây.
Mục Thiên Xứng sợ trời mưa, vì nó khiến cậu nhóc nhớ đến sự ra đi của bố mẹ, để lại nỗi ám ảnh trong lòng đứa bé nhỏ tuổi.
Mục Song Ngư tái mặt, vội vàng dùng điện thoại bàn gọi điện cho giáo viên ở trường mẫu giáo.
Bình thường trời có dấu hiệu mưa anh đều xin nghỉ cho Mục Thiên Xứng, để cậu nhóc ở bên cạnh anh, như vậy cậu nhóc sẽ bớt sợ.
Bây giờ trời đột ngột đổ mưa, anh lại không thể bỏ mặc cửa hàng vào lúc này, mong là giáo viên hãy để ý đến em trai nhỏ của anh.
Trong lớp năm tuổi ở một trường mẫu giáo xinh xắn, cô giáo trẻ vừa nhận được điện thoại thì vội vàng nhìn sang các em nhỏ.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ để ý đến em ấy.”
Cô giáo lo lắng cúp máy, Mục Thiên Xứng biến mất rồi, có lẽ đã chạy đi đâu đó trốn, cô giáo vội vàng dặn các em nhỏ: “Các em ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi cô, cô đi tìm bạn Thiên Xứng sẽ về ngay.”
“Vâng ạ!”
Các em nhỏ đồng loạt trả lời.
Có một cậu bé không thèm trả lời, lẳng lặng nhìn cô giáo trẻ bước ra khỏi phòng học.
Cậu bé đảo tròng mắt, sau đó nhảy xuống ghế gỗ, bước ra ngoài.
Bạn học mải chơi không ai để ý có người vừa không thèm nghe lời dặn của cô giáo, cậu bé nhanh chân mà cẩn thận bước xuống cầu thang được xây từng bậc cực thấp phù hợp với trẻ em.
Cậu bé biết Mục Thiên Xứng trốn ở đâu.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, cậu bé đã vòng ngay sang, nhìn gầm cầu thang khuất ánh sáng.
Quả nhiên thấy bóng người nhỏ bé ngồi cuộn mình trong góc, trên trời cao càng vang sấm chớp, Mục Thiên Xứng càng run lẩy bẩy, còn nghe thấy tiếng nấc nhẹ.
Cậu bé không gọi Mục Thiên Xứng ra, mà là cũng chui vào gầm cầu thang, ngồi trước mặt cậu nhóc.
“Thiên Xứng, tớ nè.”
Giọng nói lanh lảnh vang lên, Mục Thiên Xứng rón rén ngước đôi mắt đỏ ửng ngấn nước mắt lên nhìn.
Đó là người bạn duy nhất ở đây chịu chơi với cậu nhóc, Biện Nhân Mã.
Biện Nhân Mã dang hai tay ra, chớp đôi mắt to tròn tràn đầy lanh lợi, nghiêm túc nói: “Qua đây, tớ ôm, không cần sợ.”
Mục Thiên Xứng không nghĩ nhiều, lập tức nhào vào Biện Nhân Mã cao lớn hơn mình, ôm chặt lấy cậu bé.
Biện Nhân Mã giơ tay lên, ra vẻ rất thành thục mà xoa lưng bạn thân.
Biện Nhân Mã thích những thứ nhỏ bé dễ thương, ngày đầu tiên Mục Thiên Xứng được đưa đến đây học, cậu bé đã nhìn trúng bạn mới đạt tiêu chuẩn của mình, chạy ra làm quen với Mục Thiên Xứng đầu tiên.
Ban đầu Mục Thiên Xứng rất xa cách, lầm lầm lì lì ngồi một chỗ không hòa đồng, có một hôm cậu nhóc bị bạn cùng lớp trêu chọc dọa đánh, chính Biện Nhân Mã ra giúp cậu nhóc mắng đám bạn này, thậm chí lấy sức một người đánh lại năm người.
Hôm ấy đối mặt với năm người bị tím hết mặt mũi đang trốn sau lưng cô giáo, Biện Nhân Mã cũng không sợ, hùng hổ đe dọa:
“Tao cho chúng mày hay, sau này còn đứa nào dám bắt nạt Thiên Xứng, Nhân Mã tao sẽ đánh chúng mày không còn răng ăn cơm!”
Lời đe dọa này rất có tác dụng, từ hôm đó đến giờ chẳng còn bạn học nào ức hiếp Mục Thiên Xứng, mà sau vụ đó thì cậu nhóc này cũng chịu mở lòng chơi với Biện Nhân Mã.
Cô giáo nhanh chóng tìm thấy hai bạn nhỏ ôm nhau dưới gầm cầu thang, thở phào nhẹ nhõm: “Thiên Xứng, Nhân Mã, hai em theo cô về lớp nào.”
Nhân Mã ôm chặt Thiên Xứng run cầm cập khi nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, lập tức cao giọng ngăn cản: “Cô đừng động vào cậu ấy, bọn em sẽ ở đây đến khi