Khi Đới Bạch Dương lơ mơ tỉnh dậy, cảm thấy cái giường mình đang nằm rất thoải mái, êm ái hơn bình thường.
Y lười biếng lăn qua lăn lại, kết quả bàn tay lại đập lên một "thứ" mềm mại, Đới Bạch Dương hơi nhíu mày, cố gắng mở mắt ra.
Đậu!
Tay y đang đặt trên mặt của lớp trưởng!
Đới Bạch Dương như bị bỏng mà vội vàng rụt tay, ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh.
Y đang ở đâu? Nơi này là chỗ nào? Tại sao y lại ở đây? Vì sao y lại nằm cạnh lớp trưởng?
Đới Bạch Dương rối bời mà cố gắng suy nghĩ, nhưng chẳng nhớ ra chuyện gì ngoài việc mình đã uống một đống rượu.
Không nghĩ ra gì khiến y rất khó chịu, ngửa đầu lên cao, dùng tay vò xù đầu óc.
Người bên cạnh "ưm" nhẹ một tiếng, cũng đã tỉnh ngủ.
Anh chậm rãi ngồi dậy, che miệng ngáp một cái, sau đó mắt nhắm mắt mở nhìn sang Đới Bạch Dương.
"Cậu tỉnh rồi?"
Giọng điệu có hơi ngái ngủ.
Đới Bạch Dương giật bắn, quay qua nhìn anh.
Vương Xử Nữ đang cúi đầu dụi mắt, hành động rất giống một con mèo nhỏ.
Anh bỏ tay xuống, cái áo ngủ không thèm cài hết cúc chậm rãi trượt xuống, để lộ ra một mảng da thịt lớn.
Anh cũng chẳng thèm để ý, quay đầu nhìn đồng hồ ở đầu giường, thấy đã điểm đến chín giờ thì không khỏi lẩm bẩm: "Muộn như vậy rồi."
Đới Bạch Dương trợn to mắt nhìn phần da thịt bị lộ ra, hai mắt của y sắp rơi ra ngoài rồi.
Mấy cái nốt đỏ trên người Vương Xử Nữ là chuyện gì thế?
Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
"Xử...!Xử Nữ." Đới Bạch Dương nuốt nước bọt, hơi run rẩy hỏi anh: "Tối qua...!tôi...!tôi không gây ra chuyện gì chứ?"
Y thấy Vương Xử Nữ sựng người, vành tai của anh chợt nhuộm một màu đỏ thì nhịp tim càng đập mạnh hơn.
Vương Xử Nữ khụ nhẹ một tiếng, kéo áo lên cẩn thận, sau đó mỉm cười trả lời y: "Không có, hôm qua cậu say bí tỉ, ngủ say không biết gì hết."
Đới Bạch Dương: "..."
Rõ ràng cậu đang đỏ mặt kìa!!.
Ngôn Tình Sủng
"Thật?"
Vương Xử Nữ cười khổ: "Lừa cậu làm gì?"
Vừa nói xong câu đó, Vương Xử Nữ muốn xuống giường, đặt chân vào dép rồi đứng dậy.
Nhưng không hiểu thế nào mà đôi dép bỗng dưng trượt một cái, cả người anh cứ thể ngã bịch xuống đất.
Đới Bạch Dương: 囧!!
Cái gì mà không xảy ra chuyện?
Anh đi còn không vững nữa kìa!
Đới Bạch Dương...!mày thật sự đã gây ra chuyện táng tận lương tâm với con nhà người ta?
Vương Xử Nữ đang chửi thầm đôi dép phản chủ không hề hay biết Đới Bạch Dương ngồi phía sau đang tái mặt, ánh mắt ngập tràn tội lỗi nhìn mình khập khiễng bước vào nhà tắm.
Đới Bạch Dương ôm đầu.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Vương Xử Nữ có vẻ không muốn nhắc đến, nhưng...!nhưng y cũng không thể vô trách nhiệm như vậy, đúng không?
Mà Vương Xử Nữ đang đánh răng rửa mặt trong nhà tắm, lúc đứng trước gương mới phát hiện ra mấy nốt đỏ trên người mình.
Anh không khỏi thở dài, Đới Bạch Dương cũng thật nghịch ngợm, nửa đêm còn tỉnh dậy quấy phá muốn xoa cơ bắp của anh, bấu véo không hề nương tay.
Lúc trở ra thì không thấy Đới Bạch Dương đâu nữa, anh ngơ ngác mất một lúc thì điện thoại vang tiếng chuông thông báo.
Là tin nhắn từ Đới Bạch Dương, nội dùng là y có chuyện gấp nên đi trước rồi.
Vương Xử Nữ nghiêng đầu, gấp đến mấy cũng phải sửa soạn sau khi thức dậy chứ?
Anh thở dài, thay đồ đi xuống tầng.
Hôm nay là ngày nghỉ, anh cũng chưa có việc để làm.
Sau khi ăn xong thì quyết định, anh phải đi tìm Giang Thiên Yết, dạy dỗ cái tên vô liêm sỉ đó một trận mới được!
...
"Thế là cậu cứ thế chạy về luôn?"
Mục Song Ngư giật khóe môi, nhìn Đới Bạch Dương thần hồn nát thần tính ở đối diện.
Chỉ khoảng hai mươi phút trước đây y đã chạy đến cửa hàng này gào khóc, nói mình gây ra chuyện lớn rồi.
Nghe y sốt sắng kể xong, anh thật sự không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Đới Bạch Dương, cậu...!được lắm.
Dám làm chuyện như vậy ngay trong ngày sinh nhật của người ta!
"Nhưng không phải người bạn đó nói không xảy ra chuyện gì sao?" Hoàng Song Tử vừa chọc ống hút vào hộp sữa đưa cho Mục Thiên Xứng, vừa bình tĩnh nói.
Đới Bạch Dương nghe xong thì cười trong nước mắt.
Đống biểu hiện đó mà bảo không có gì sao?
Mục Song Ngư nhún vai, nói ra suy đoán của mình: "Có thể vì Bạch Dương đã hỏi tối qua xảy ra chuyện gì, chứng tỏ cậu ấy không nhớ.
Người bạn đó chắc cũng là người tự trọng, quên thì quên vậy, không muốn nhắc lại."
Hoàng Song Tử đảo tròng mắt, dường như đang nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó "chậc" một tiếng: "Nếu đã vậy thì cậu cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, coi đó chỉ là..."
Hoàng Song Tử dừng lại mấy giây, cười xấu xa: "Một đêm phong lưu?"
Mục Song Ngư: "..."
Đới Bạch Dương: "..." Cảm giác mình rất giống một thằng đểu cáng.
Mục Thiên Xứng đang uống sữa không hiểu ba anh đang nói gì, bèn giơ tay kéo Hoàng Song Tử, ngây thơ hỏi: "Anh Song Tử, một đêm phong lưu là cái gì?"
Hoàng Song Tử cười tươi rói, nhiệt tình giải đáp "Chính là..."
Bốp!
"Á!"
Một cú đấm không hề nhân nhượng đập thẳng vào đầu Hoàng Song Tử, sau đó giọng nói bực bội của Mục Song Ngư vang lên: "Đừng có mà dạy hư thằng bé!"
Hoàng Song Tử bĩu môi.
Mục Thiên Xứng lập tức đứng ra bảo vệ: "Anh hai, không được đánh vào đầu anh Song Tử." Cậu nhóc chỉ vào đầu: "Anh Song Tử đang bị bệnh, đánh vậy sẽ bị ngốc đó."
Hoàng Song Tử thở dài, bế Mục Thiên Xứng lên, yêu chiều nhéo má của cậu nhóc: "Vẫn là Thiên Xứng thương anh." Sau đó uất ức liếc Mục Song Ngư: "Không như ai đó, đánh anh Song Tử rất đau đó."
Mục Thiên Xứng chớp mắt, giơ bàn tay nhỏ lên xoa xoa chỗ vừa bị đập của Hoàng Song Tử: "Hết nè hết nè, hết đau rồi."
Mục Song Ngư giật khóe môi, không thèm để ý hai người đang làm trò mèo bên cạnh nữa, quay sang Đới Bạch Dương, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn chịu trách nhiệm?"
Đới Bạch Dương gật đầu.
Mục Song Ngư lại hỏi: "Là vì cảm thấy có lỗi?"
Đới Bạch Dương ngây người.
Mục Song Ngư thở dài: "Bình thường người ta không thích nhận sự thương hại của người khác.
Để người bạn đó biết cậu có suy nghĩ "mình làm ra chuyện có lỗi với người đó nên mình phải bù đắp", thì người bạn đó sẽ cực kỳ tổn thương, thậm chí là hận chết cậu.
Cậu nên nghiêm túc theo đuổi, yêu thương người ta thật lòng.
Hiểu chưa? Dùng tất cả tình yêu ấy, nghe lọt không?"
Đới Bạch Dương liên tục gật đầu.
Mục Song Ngư chỉ tay về phía cửa, thẳng thừng đuổi khách: "Nghe lọt rồi thì đi về đi."
"Đúng rồi." Anh bế Mục Thiên Xứng từ tay Hoàng Song Tử, đưa cho Đới Bạch Dương: "Cậu đưa thằng bé về nhà dùm tôi, không thì đưa đi đâu chơi cũng được, xem như phí tư vấn, không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề." Đới Bạch Dương lắc đầu, bế lấy Mục Thiên Xứng rồi tạm biệt hai người.
Đợi hai anh em đi xa, Hoàng Song Tử mới khoanh tay lên bàn, hỏi Mục Song Ngư: "Cậu từng yêu đương chưa?"
Anh dùng ánh mắt kỳ quá nhìn Hoàng Song Tử: "Chưa."
Hoàng Song Tử bán tín bán nghi: "Sao tôi lại thấy cậu rất có kinh nghiệm?"
Mục Song Ngư chống tay, tức giận lườm Hoàng Song Tử mấy giây, sau đó trả lời: "Đó là xuất phát từ một trái tim đầy tình cảm luôn suy nghĩ cho người khác, được chưa?"
Anh ấy lại bĩu môi, lẩm bẩm: "Thế cậu nào có quan tâm tôi lắm đâu."
Mục Song Ngư nheo mắt lại, bèn hỏi một câu muốn chứng tỏ trái tim đầy tình yêu thương của mình: "Thế bạn của anh liên lạc chưa?"
Hoàng Song Tử đỡ trán: "..."
Giờ tan làm rất nhanh đã đến, hai người sóng vai đi bộ về.
Gió đêm vào đầu thu hơi lạnh, Hoàng Song Tử đi bên cạnh thấy Mục Song Ngư thỉnh thoảng chà hai cánh tay, bèn cởi áo ngoài của mình khoác lên vai anh.
Mục Song Ngư hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ấy, cười nhẹ: "Anh không lạnh sao?"
"Không lạnh." Hoàng Song Tử vội chuyển tầm mắt, trả lời qua loa một câu.
Mục Song Ngư thở dài, thầm nghĩ ngày mai phải mang theo áo khoác.
Liếc sang Hoàng Song Tử hào phóng cho mình mượn áo, anh bèn sát lại gần hơn, đi gần nhau như vậy sẽ ấm hơn