Rất nhanh đã đến cuối tuần, Đới Bạch Dương đi mua chút nước uống và đồ ăn vặt từ cửa hàng mà Mục Song Ngư làm việc.
Thậm chí y còn hết lòng dọn dẹp thật sạch sẽ căn phòng, sắp xếp đồ đạc gọn gàng nhất có thể, đợi đến lúc Vương Xử Nữ tới, Đới Bạch Dương cũng mới vừa dọn phòng xong.
Vương Xử Nữ nhìn căn phòng nhỏ mà ấm áp của y một lượt, mỉm cười nhẹ.
“Ngồi ở đây đi.”
Đới Bạch Dương chỉ vào cái bàn thấp hình chữ nhật bên cạnh cửa sổ lớn, trên bàn cũng đã đặt mấy quyển sách vở.
Nhưng y vừa nhìn xuống bàn, chợt nhận ra hộp thuốc lá đang nằm nguyên vẹn dưới chân bàn.
Ánh mắt của Vương Xử Nữ cũng đang đặt lên nó, Đới Bạch Dương vội vàng đi đến cầm lấy, cười gượng giải thích: “Ờm, ha ha, dạo này không hút nữa, quên chưa vứt đi.”
Nói xong, y tự giác ném vào thùng rác ngay trước mặt Vương Xử Nữ.
Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn hành động của y, khóe môi âm thầm cong lên một độ khó thấy, sau đó đi đến bàn đặt cặp sách xuống.
Đới Bạch Dương lại cười nói: “Cậu muốn uống gì không?”
“Nước lọc là được rồi.” Anh nhẹ nhàng trả lời.
Đới Bạch Dương đi rót hai cốc nước lọc, còn rửa sạch trái cây, cẩn thận cắt gọt rồi đặt gọn vào đĩa, bê ra ngoài.
Đợi chuẩn bị đầy đủ rồi, hai người mới bắt đầu mục đích ngày hôm nay.
Vương Xử Nữ ngồi bên cạnh nín cười nhìn Đới Bạch Dương đeo băng rôn đỏ ghi dòng chữ “quyết tâm” màu vàng ở trên trán, hỏi: “Cậu muốn học môn gì trước?”
“Toán!” Đới Bạch Dương không thèm nghĩ ngợi.
Thời gian chậm rãi trôi đi, Vương Xử Nữ thỉnh thoảng nhìn sang Đới Bạch Dương vẫn thấy y đang nghiêm túc dồn hết tập trung làm bài.
Chỉ có câu nào thật sự không làm được mới kéo tay áo của anh hỏi, bắt anh giảng đến lúc y hiểu ra mới thôi.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ đem đến cảm giác ấm áp cho căn phòng, rọi lên hai người con trai.
Vương Xử Nữ đặt bài tập đã làm xong sang một bên, anh hơi nghiêng người, chống tay trái ở phía sau Đới Bạch Dương, co chân phải lên, thản nhiên đặt tay phải trên đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn Đới Bạch Dương chuyên chú học bài, đợi bất cứ lúc nào y cần giúp thì anh sẽ lên tiếng.
.
Đam Mỹ H Văn
Y đang rất quyết tâm.
Bất tri bất giác đã đến mười một giờ, Vương Xử Nữ lên tiếng nhắc nhở: “Nghỉ ngơi ăn cơm thôi.”
Đới Bạch Dương bỏ bút xuống, đầu óc có hơi mòng mòng, lần đầu tiên y ôm được sách vở lâu đến thế, tập trung cao độ thật sự khiến y quên mất cái đói.
Nghe anh nói, y mới chợt nhớ ra một chuyện, y không có chuẩn bị đồ ăn trưa! Một phần là vì y chưa ăn ở nhà bao giờ.
Đới Bạch Dương xoa gáy, cười gượng mà cẩn thận nói: “Cũng muộn rồi, hay là chúng ta ra quán đi, tôi biết một quán cơm rất ngon ở gần đây.”
Vương Xử Nữ không có lý do để từ chối.
Bắt đầu từ cuối tuần hôm đó, Đới Bạch Dương thật sự chăm học một cách kỳ lạ dưới cái nhìn của bạn bè.
Ở trường có thời gian là lấy sách vở ra học, y cũng ít đi chơi hơn, ngay cả bạn thân rủ y chơi môn bóng rổ y thích nhất, Đới Bạch Dương cũng đấu tranh tư tưởng mà từ chối.
Cuối cùng là Vương Xử Nữ nói với y đôi câu, Đới Bạch Dương mới đi chơi mười hoặc mười lăm phút, sau đó lại dính lấy Vương Xử Nữ.
Y thân thiết với anh như vậy cũng khiến nhiều người khó chịu, đã vậy không chỉ Vương Xử Nữ, Đới Bạch Dương còn quen thân được với Giang Thiên Yết tài giỏi bên lớp 12A1, một tuần đi học sáu ngày, nhất định cũng sẽ thấy năm ngày ba người đi với nhau.
Một tháng khá yên bình trôi qua, cho đến 15 tháng 11 là sinh nhật của Giang Thiên Yết.
Vụ án kia của cậu đã được khép lại, lớp phó đó thật sự mắc bệnh tâm thần đang ở bệnh viện tâm thần điều trị, Giang Thiên Yết thầm nghĩ tốt nhất cậu ta nên ở đó cả đời đừng ra ngoài hại ai nữa.
Còn cậu bây giờ, cực kỳ phấn khởi tổ chức bữa tiệc sinh nhật mà mình luôn mong chờ.
Một buổi tiệc sinh nhật được tổ chức ở một khách sạn khá có tiếng trong thành phố, những người được mời đều là những người bạn thân thiết của cậu.
Doãn Sư Tử vừa đưa cậu đến nơi đã bị cậu đuổi đi đâu đó chơi, Giang Thiên Yết còn có kế hoạch riêng nên đêm nay sẽ không về nhà.
Cậu sợ anh ấy một mình nhàm chán, tốn rất nhiều nước bọt thề thốt và đưa chứng cứ đảm bảo mình sẽ an toàn, mới nghe Doãn Sư Tử thở dài đồng ý.
Nhưng anh ấy bảo mình sẽ không đi đâu cả, anh ấy ở một phòng trong khách sạn, có gì thì liên lạc với anh ấy.
Giang Thiên Yết phải cảm thán, tinh thần trách nhiệm của Doãn Sư Tử cũng quá cao.
Đới Bạch Dương cũng được mời, khi vừa tan học là y và Vương Xử Nữ đã chuẩn bị đến dự.
Mang theo hộp quà bước vào phòng tiệc, hai người đã nhìn thấy mấy gương mặt quen.
Đới Bạch Dương nhận ra họ, y từng gặp mấy người này ở buổi tiệc sinh nhật của Vương Xử Nữ.
Chỉ có một người lạ mặt, anh ấy ngồi đối diện Giang Thiên Yết, trông vẻ ngoài trưởng thành hơn những người ở đây.
Anh đẹp trai này mặc trên người áo sơ mi xanh đen và quần dài bình thường, toát ra đầy khí chất nhã nhặn.
Thấy Vương Xử Nữ, Dương Bảo Bình hất mày chào hỏi, cũng được anh đáp lại bằng một cái nhếch môi.
Đới Bạch Dương tò mò mà cẩn thận nhỏ giọng hỏi Vương Xử Nữ, anh khụ một tiếng, giọng nói đều đều và âm lượng vừa đủ cho mọi người ở đây nghe thấy: “Đây là anh của Thiên Yết, tên là Bảo Bình.”
Vô cùng chân thành mà nhấn mạnh từ “anh”.
Dương Bảo Bình cười nhẹ gật đầu, nhanh chóng lườm Vương Xử Nữ, cuối cùng sâu xa nhìn thẳng Giang Thiên Yết.
Cậu ngồi đối diện, dường như có thể đọc được thông tin từ sâu trong đôi mắt của anh, sau đó lại làm như không thấy mà lên tiếng đi vào vấn đề chính.
“Chúng ta bắt đầu bữa tiệc thôi.”
Ánh mắt của Dương Bảo Bình như muốn nói: Sau hôm nay em có muốn chúng ta thay đổi mối quan hệ một chút không?
Bánh sinh nhật lớn được nhân viên phục vụ đặt trên xe đẩy đưa vào phòng tiệc, “anh trai” Dương Bảo Bình đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Thiên Yết, bắt đầu cắm nến, lại lấy bật lửa ra bắt đầu châm.
Một bạn học thì đứng ở phía công tắc, sẵn sàng ấn xuống bất cứ lúc nào.
“Cạch” một tiếng đèn đã