Hoàng Song Tử gác bút vẽ xuống, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Anh quay sang chiếc điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi video, lần này hoàn toàn tập trung nói chuyện với Mục Thiên Xứng.
Cậu nhóc bây giờ đã tám tuổi rồi, năm nay sắp lên lớp bốn, Mục Thiên Xứng so với ba năm trước quả thật là lớn lên rất nhiều.
Ngày tết trước đó anh về, Mục Thiên Xứng đã cao khoảng một mét mốt, một mét hai, vẻ ngoài đẹp trai ở tầm tuổi này cũng khiến nhiều bé gái thích.
Mục Thiên Xứng cười lên rất xán lạn, hôm nay Mục Song Ngư nghỉ làm để họp lớp cuối năm cho cậu nhóc.
Anh hai vừa về là vào bếp nấu món ngon, chúc mừng thành tích xuất sắc của cậu nhóc.
“Anh Song Tử, anh học xong rồi đúng không? Bao giờ anh về?”
“Ừm, khoảng cuối tháng sau.”
Mục Thiên Xứng vui vẻ hỏi: “Anh về luôn sao?”
Hoàng Song Tử gật đầu, từ lúc quay lại học anh chỉ có thể dành thời gian gọi điện cho Mục Song Ngư.
Vì vừa học vừa làm, mấy ngày lễ trong năm anh ấy không thể về, tết cũng chỉ về chưa được ba ngày đã phải lên đây làm việc.
Bây giờ học xong rồi, anh ấy đã tính toán sẵn sẽ về làm việc, như vậy mới có thể ở bên anh nhiều hơn.
Hoàng Song Tử nghe thấy bên kia điện thoại truyền tới tiếng gõ cửa, hỏi Mục Thiên Xứng.
Cậu nhóc cầm điện thoại ngó ra xem, sắc mặt lập tức không vui.
“Sao vậy? Ai đến?”
Mục Thiên Xứng lại chạy về phòng: “Cái anh Lễ gì gì đó lại đến rồi.”
Hoàng Song Tử nhướng mày, anh ấy vẫn nhớ đó là anh hàng xóm trước đây.
Nhìn thái độ của Mục Thiên Xứng, anh ấy cẩn thận hỏi: “Anh ta làm gì khiến em khó chịu sao?”
Mục Thiên Xứng cắn móng tay lưỡng lự một lúc, mới quyết định kể: “Anh Song Tử, anh mau về giữ anh hai đi.
Trước đây em lén nghe thấy anh đó nói thích anh hai, anh hai từ chối rồi, từ chối rất quyết liệt, nhưng cái anh đó cứ bám riết không tha.”
Hoàng Song Tử lập tức đen mặt, mày nhíu lại thành một đường: “Chuyện từ lúc nào? Sao bây giờ em mới nói?”
Mục Thiên Xứng nghe thấy giọng điệu như trách móc của anh ấy, xụ mặt khai: “Chuyện từ đầu năm nay, anh hai không cho em nói.
Nhưng anh đó dai như đỉa, em càng ngày càng không ưa anh ta.”
Hoàng Song Tử không dám tỏ ra tức giận dọa cậu nhóc, trước đó đã dặn ở nhà có chuyện gì thì phải báo ngay với anh ấy, kết quả chuyện quan trọng như vậy mà Mục Thiên Xứng giấu đến tận bây giờ.
Anh ấy vội vàng xem cuốn lịch trên bàn, có lẽ kế hoạch cần thay đổi một chút.
Qua một lúc, Hoàng Song Tử lại nói chuyện với Mục Thiên Xứng.
“Thiên Xứng, anh có chuyện nhờ em.”
…
Mục Song Ngư ngồi trong cửa hàng đợi năm phút còn lại là đóng cửa, tâm trạng hơi chán nản.
Mục Thiên Xứng cũng thật là, hôm nay lại đòi đến nhà Biện Nhân Mã chơi, lại ở qua đêm luôn.
Thời gian đã đến, anh thở dài một hơi, đi ra ngoài đóng cửa, chậm rãi bước đi trên con đường về nhà quá đỗi thân quen.
Hôm nay chỉ có mình anh, ăn bát mì gói là được.
Trong lòng bỗng nổi lên cảm giác cô đơn, Mục Song Ngư chợt dừng chân dưới đèn đường, nhìn xung quanh con đường đã ít xe qua lại, đầu óc thoáng qua hình ảnh của người con trai đó.
Lại nhớ anh ấy rồi.
Anh lắc đầu, vỗ hai bên má, nhanh chóng chạy về nhà.
Mục Song Ngư thở dốc, đứng trước cửa nhà lấy chìa khóa ra, lúc cha chìa khóa vào thì phát hiện cửa không khóa, khe cửa còn có ánh đèn điện chiếu ra.
Mục Song Ngư giật mình, không lẽ sáng nay anh quên khóa cửa lẫn tắt điện?
Mục Song Ngư nghĩ đơn giản như vậy, anh bất đắc dĩ vỗ đầu mình, mở cửa ra, vừa bước vào bên trong đã ngửi thấy một mùi hương truyền đến từ phòng bếp, ánh sáng vàng tỏa ra từ phòng bếp quá bắt mắt, dễ dàng thu hút sự chú ý của anh.
Lẽ nào…
Trái tim bỗng đập liên hồi, anh còn có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”, cẩn thận bước đi không phát ra tiếng động, anh ngó đầu nhìn vào trong phòng bếp.
Người anh vừa nhớ đến lúc này đang cặm cụi nấu ăn, nồi trên bếp sôi ùng ục.
Anh ấy nhanh chóng bỏ dao xuống, quay qua tắt bếp, đúng lúc nhìn thấy Mục Song Ngư lấp ló ngoài kia.
Thấy mình bị phát hiện, anh đứng thẳng người đi vào, đến gần Hoàng Song Tử: “Sao anh về mà không báo một tiếng?”
Hoàng Song Tử nghiêng đầu, hôn nhẹ lên bên đầu anh: “Cho em bất ngờ, anh về rồi đây.”
“Cần em giúp gì không?”
“Không cần, bây giờ em đi tắm rửa, sau đó ra ngoài ăn cơm.”
Mục Song Ngư xoa tai, vội vàng quay về phòng.
Trong phòng ngủ lúc này đặt gọn đống đồ chưa kịp soạn hết của Hoàng Song Tử, Mục Song Ngư đi đến một chiếc tủ quần áo, thử mở ra xem, thấy đống đồ được treo gọn gàng bên trong thì khẽ mỉm cười.
Lần nữa đi ra ngoài đã thấy một bàn đồ ăn thơm ngon, gần như đều là món anh thích, có điều là hơi nhiều.
“Lãng phí.” Mục Song Ngư lẩm bẩm.
Hoàng Song Tử nghe vậy lại bật cười: “Xem như mừng anh về đi.”
Quanh đi quẩn lại đã hơn mười một rưỡi, Mục Song Ngư im lặng cuộn mình trong lòng Hoàng Song Tử, để mặc anh dịu dàng vuốt ve mái tóc của mình.
Có lẽ ba năm không dài, nhưng ba năm qua giống như một phần thử thách, cách xa nhau nhưng không thay đổi, trái lại tình cảm còn nặng hơn, lần này xem như cả hai đều thắng rồi.
“Song Tử.” Mục Song Ngư ngẩng đầu lên, nheo mắt hỏi: “Anh về thì Thiên Xứng lại đi, có phải hai người bàn trước rồi không?”
Hoàng Song Tử chột dạ, cười xòa bảo: “Đâu có, không thấy thằng bé về với em, anh cũng ngạc nhiên lắm.”
Mục Song Ngư bĩu môi, thả lỏng người vòng tay qua ôm lấy Hoàng Song Tử, anh ấy nhìn xuống anh, một tay nhấc lên dùng mu bàn tay lướt qua cái cổ trắng ngần.
Mục Song Ngư bị nhột, lập tức rụt cổ lại, chớp mắt nhìn anh.
Hoàng Song Tử chợt lật người, nằm đè lên người anh.
Mục Song Ngư chưa kịp