Mục Thiên Xứng đã được thay đồ sạch sẽ ngơ ngác đứng bên ngoài phòng họp, nghe tiếng người lớn nói chuyện bên trong, còn có tiếng khóc nức nở kêu oan của năm người định đánh mình.
Trong lòng cậu nhóc đang rất rối loạn, Biện Nhân Mã đã bước ra khỏi phòng sau khi kể lại tường tận chuyện đã xảy ra.
Mục Thiên Xứng nhìn chằm chằm băng gạc trắng tinh bắt mắt trên trán của cậu bé, môi nhỏ hơi run rẩy.
Biện Nhân Mã đi qua dắt tay Mục Thiên Xứng, bình thản chỉ về chiếc xe hơi đậu ngoài cổng trường: “Ra đó đợi mẹ tớ, lát mẹ tớ đưa cậu về.”
Mục Thiên Xứng cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ ấm áp đang nắm tay mình, đi được một đoạn ngắn, cậu nhóc nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại nói dối?”
Biện Nhân Mã dừng bước, Mục Thiên Xứng đi phía sau không để ý suýt đụng lên lưng cậu bé, Biện Nhân Mã im lặng một lúc mới nói: “Có lợi là được.”
Mục Thiên Xứng mở to mắt: “Hả?”
Biện Nhân Mã quay lại, đôi mắt to tròn tràn đầy nghiêm túc nhìn xuống Mục Thiên Xứng chỉ cao đến ngực mình: “Bình thường nói dối là xấu, nhưng trong nhiều trường hợp lại không xấu.
Ví dụ vào lúc này, tớ nói dối, nhưng lợi ích của nó là giúp chúng ta sau này không bị nguy hiểm nữa, cậu hiểu không?”
Mục Thiên Xứng chớp mắt, dường như đang xoắn xuýt.
Một lát sau, cậu nhóc ngước nhìn bạn thân, bứt rứt bảo: “Nhưng cậu tự làm mình bị thương.”
Biện Nhân Mã “à” một tiếng, chạm lên băng trắng trên trán, cười hì hì bảo: “Không sao đâu.”
Mục Thiên Xứng mếu máo: “Sẽ để lại sẹo.”
Trên người cậu nhóc có mấy vết sẹo do vụ tai nạn lần đó để lại, rất xấu xí.
Cậu nhóc thật lòng không muốn Biện Nhân Mã cũng có vết sẹo xấu xí trên người như mình, còn ở ngay trên mặt nữa.
Biện Nhân Mã thấy bạn thân sắp khóc, vội vàng xua tay nói: “Tớ chỉ bị nhẹ thôi, mẹ bảo sẽ không để lại sẹo.
Cậu, cậu đừng khóc mà.”
Giọng nói của Mục Thiên Xứng nghẹn lại: “Thật không?”
“Thật, tớ sẽ không nói dối Thiên Xứng đâu.”
Mục Thiên Xứng khịt mũi, mũi nhỏ hơi nhăn lại, phồng má lên tỏ rõ sự không vui.
Cậu nhóc gỡ tay Biện Nhân Mã ra, giơ ngón út tay phải lên: “Hứa đi, sau này không cho phép cậu tự làm mình bị thương nữa.”
Biện Nhân Mã ngạc nhiên, nếu là với người khác chắc chắn cậu bé sẽ nói đây là trò nhảm nhí, hứa kiểu này không có giá trị, nhưng đối mặt với Mục Thiên Xứng dễ thương thì lại cười tít mắt gật đầu, ngoắc tay với Mục Thiên Xứng, lanh lảnh nói: “Tớ hứa.”
Mục Thiên Xứng lại khịt mũi, trở tay nắm tay Biện Nhân Mã tiếp tục bước đi.
“Thật sự không đau hả?”
“Không đau.”
“Nhân Mã, Thiên Xứng, chúng mày đứng lại cho tao!”
Giọng nói đầy tức giận của bạn nhỏ nam vang lên từ phía sau, Mục Thiên Xứng giật mình, lập tức được Biện Nhân Mã kéo ra sau bảo vệ, dáng người cao lớn dễ dàng che kín Mục Thiên Xứng nhỏ bé.
Biện Nhân Mã nhíu mày nhìn một cậu nhóc mũm mĩm, vì khóc mà nước mắt nước mũi tùm lum, chạy huỳnh huỵch đến trước mặt hai đứa bé.
Đến nơi, cậu ta chỉ thẳng vào mũi Biện Nhân Mã: “Rõ ràng là chúng mày đã nói dối! Sao lại đổ tội cho bọn tao?”
Đúng là cả nhóm định đánh Mục Thiên Xứng, ai bảo nó là thứ không có bố mẹ, là thứ xui xẻo!
Cộng thêm lần trước vì chọc Mục Thiên Xứng mà còn bị Biện Nhân Mã đánh lại.
Thử nói xem một đứa từng cân được năm đứa, sao lần này có thể dễ dàng bị đánh vỡ đầu! Rõ ràng là Biện Nhân Mã dựng chuyện, nhưng tại sao ngoài bố mẹ của chúng nó ra thì không ai tin chúng nó không đánh bạn!
Biện Nhân Mã cười khúc khích, bạn học mũm mĩm nhìn thấy cậu bé cười lại thấy hơi sợ, Biện Nhân Mã nghiêng đầu nói: “Tao nói dối đấy thì sao? Biết vì sao thầy cô không tin chúng mày không?”
Bạn học mũm mĩm khó hiểu.
Biện Nhân Mã nhếch môi cười nhạo, tự tin bảo: “Vì tao là đứa trẻ ngoan, nên thầy cô đều tin lời tao nói.
Còn chúng mày là đứa trẻ hư, trước đó cũng hay gây chuyện đánh nhau, nên dù chúng mày có nói thật thì thầy cô cũng không tin!”
Bạn học mũm mĩm mở to mắt.
Biện Nhân Mã đặt tay trỏ lên khóe miệng, nháy mắt tinh nghịch: “Cho nên sau này phải làm đứa bé ngoan nhé.”
囧!!!
May là Mục Thiên Xứng không bị say xe, cậu nhóc có trí nhớ tốt nói rõ địa chỉ cửa hàng mà anh hai đang làm việc.
Lúc cô Biện vừa dẫn cậu nhóc xuống xe, Mục Song Ngư đã chạy vội ra ngoài đón em trai, rối rít cảm ơn cô Biện.
Cô Biện xua tay cười nhẹ nhàng, Biện Nhân Mã lưu luyến tạm biệt bạn thân: “Mai gặp lại.”
Mục Thiên Xứng vẫy tay, lảnh lót nói: “Mai gặp lại.”
Chiếc xe chậm rãi lái đi, Biện Nhân Mã vẫn cố ngoái đầu nhìn, đợi Mục Thiên Xứng được anh trai bế vào cửa hàng, cậu bé mới chịu ngồi yên, không vui hỏi mẹ: “Mấy bạn đó sẽ bị đuổi chứ mẹ?”
Cô Biện vỗ tay lái, tức giận nói: “Nhất định, nếu không mẹ không để yên chuyện này đâu.”
Lúc nói chuyện, mấy bố mẹ đó còn bảo gì mà nếu con của cô không học được ở đây thì chuyển sang trường khác.
Gì chứ? Người bị hại là quý tử nhà cô, làm gì có chuyện người bị hại lại phải là chịu trách nhiệm?!
Biện Nhân Mã gật đầu, cậu bé vô cùng tin tưởng mẹ của mình, mẹ mà ra tay thì gạo cũng xay ra cám.
…
Trường cấp ba Dương Quang.
Giờ ra chơi, Vương Xử Nữ ngồi trong lớp đọc cuốn sách dày được viết bằng tiếng Anh, bên ngoài lớp học thỉnh thoảng có học sinh lớp khác đi qua, nhìn thấy anh đều tủm tỉm thảo luận.
Với ngoại hình đẹp trai và thành tích học tập xuất sắc, Vương Xử Nữ rất nổi tiếng trong trường, người mến mộ vô cùng nhiều.
Có học sinh nữ bện tóc hai bên, ngoại hình rất dễ thương cầm một cốc trà sữa matcha đi vào, ngượng ngùng đặt trên bàn của Vương Xử Nữ, lắp bắp nói: “Buổi, buổi chiều học, học tập mệt mỏi, tiếp, tiếp, tiếp thêm năng lượng…”
Nói xong thì chạy ngay ra ngoài, Vương Xử Nữ còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt thì cô bạn đó đã mất hút.
Anh nhìn cốc trà sữa, bất đắc dĩ đỡ trán.
Để xem đây là cốc thứ mấy anh nhận được trong ngày, hình như vì hôm qua thấy anh vui vẻ uống cốc trà sữa matcha nên hội người mến mộ đều tưởng anh thích, hết người này đến người khác đều mang trà sữa matcha