“Không thành vấn đề, thế này đi, chúng ta hẹn nhau vào hôm nào đó để dễ dàng bàn bạc hơn.”
Hoàng Song Tử cười nói với Đới Bạch Dương ở bên kia điện thoại, Mục Song Ngư nằm trên người anh ấy hơi nhúc nhích.
Anh lười biếng không muốn mở mắt, nhưng tai vẫn dựng lên nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Vương Xử Nữ và Đới Bạch Dương muốn xây một căn nhà riêng, tìm Hoàng Song Tử để bàn bạc thiết kế.
Anh ấy hẹn được ngày thì nhanh chóng tắt máy, vỗ về Mục Song Ngư đang lim dim.
Hai người lúc này chỉ có tấm chăn dày che thân, da thịt ấm áp dán sát vào nhau.
Mục Song Ngư ngáp ngắn ngáp dài, có vẻ bị quá giấc, hiện giờ không thể ngủ được nữa.
Hoàng Song Tử hôn lên bên cổ của anh, lật người, cẩn thận để Mục Song Ngư nằm xuống đệm.
Anh không vui mở mắt, Hoàng Song Tử lại cười, một tay để anh gối, một tay vòng qua ôm lấy anh.
“Nằm như vậy mới thoải mái, ngoan, ngủ đi.”
“Em không ngủ được.”
“Vậy anh ru em ngủ nhé?”
Mục Song Ngư giật khóe môi: “Dẹp đi, anh mà hát là em tỉnh hẳn mất.”
Anh dụi đầu vào ngực Hoàng Song Tử, ôm chặt anh ấy, một chân luồn qua giữa hai chân Hoàng Song Tử vô tình chạm vào nơi nào đó.
Mục Song Ngư cũng mặc kệ, tìm kiếm được tư thế thoải mái mình mong muốn, nằm gọn trong lòng anh mà nhắm mắt hít thở nhẹ nhàng.
“Anh hát đâu có dở như thế?”
Hoàng Song Tử lẩm bẩm, nhéo má Mục Song Ngư.
Anh nhẹ nhàng thở dài, qua một lúc vẫn không ngủ được thì định tìm chuyện gì để nói.
Ngẫm nghĩ thấy cũng sắp tết rồi, mấy năm nay mỗi khi Hoàng Song Tử dẫn anh về nhà thì chỉ được vài tiếng là đi, đa phần đều chỉ nói chuyện với bà Hoàng, tình cảm bố con thật sự không có gì để nhắc.
Nhưng nếu như thật sự có cơ hội, anh vẫn muốn cố gắng để hai bố con họ làm lành, đồng thời khiến ông Hoàng chấp nhận anh.
Anh không muốn Hoàng Song Tử phải hối hận về sau.
“Song Tử, tết năm nay về nhà mấy hôm, ở lâu chút.”
Hoàng Song Tử nhíu mày, cúi xuống nhìn thẳng đôi mắt của Mục Song Ngư, anh ấy đoán ra suy nghĩ của anh.
Anh ấy không muốn Mục Song Ngư bị ông Hoàng sỉ nhục, lần đầu tiên gặp mặt đã buông lời cay nghiệt chửi rủa khiến Mục Song Ngư trở về trốn trong phòng ấm ức khóc, anh ấy còn nhớ từng câu chữ đây.
Bố anh ấy có trái tim bằng sắt đá, không thể vỡ không thể tan, từ nhỏ anh đã lĩnh hội rồi.
“Song…”
“Suỵt——”
Hoàng Song Tử đặt ngón trỏ bên môi anh, ý bảo anh im lặng.
Anh ấy ngẫm nghĩ mấy giây, thở dài: “Anh biết em sẽ nói gì, được rồi, em muốn về mấy ngày cũng được.
Nhưng anh nói trước, nếu ông ấy quá đáng, anh sẽ đưa em đi dù mới chỉ đến đó mười phút.”
Mục Song Ngư hôn lên má anh ấy, híp mắt cười nói: “Được.”
Bên kia, Đới Bạch Dương vừa đặt điện thoại xuống thì xoa thái dương, y thấy nhức đầu.
Nhìn màn hình máy tính mà mỏi hết cả mắt, Đới Bạch Dương tắt máy tính, nhìn phòng làm việc của Vương Xử Nữ qua khung cửa kính lớn.
Đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau, Vương Xử Nữ lại đứng dậy đi ra ngoài.
“Nói chuyện với bạn em rồi?”
“Ừm, anh ấy hẹn chúng ta vào 25 gặp mặt bàn bạc.”
Vương Xử Nữ “ừ” nhẹ một tiếng, từ bên kia đã nhìn thấy y liên tục xoa trán, chắc chắn đau đầu mệt mỏi rồi, thế là anh bèn nhẹ nhàng hỏi: “Uống trà không?”
“Em sẽ tự đi pha.”
“Ngồi đó đi, anh pha cho em.”
Vương Xử Nữ đi đến phòng bếp, nhân viên thấy anh đích thân tới thì hốt hoảng chạy đến muốn tranh công việc.
Vương Xử Nữ một tay bật ấm siêu tốc, một tay cầm gói trà đặt vào cốc giấy:
“Tôi pha cho Bạch Dương, không cần.”
Mấy nhân viên nghe vậy lại ôm tâm trạng hâm mộ mà vội vàng chạy về làm việc.
Không bao lâu Vương Xử Nữ đã bước nhanh về đưa cốc trà nóng cho Đới Bạch Dương, y cầm cốc trà lên thổi.
Một dòng nước ấm vào người thì cảm thấy thoải mái, y thở phào.
Vương Xử Nữ im lặng nhìn y uống được nửa cốc trà, anh muốn đưa y vào phòng nghỉ trong phòng làm việc của mình.
Đới Bạch Dương lại lắc đầu: “Em ngồi đây một lát, nếu thấy không ổn thì sẽ vào.”
Anh xoa đầu y, chợt nhớ ra trong túi có hai thanh kẹo socola, bèn lấy ra đưa cho y ăn: “Nếu không có gì thay đổi thì tối nay anh hẹn bố mẹ hai nhà, lâu rồi không gặp chắc bố mẹ nhớ em lắm.”
Đới Bạch Dương cười ngọt ngào, gật đầu.
Vương Xử Nữ luôn chu đáo như vậy, y không hay có ý kiến gì về quyết định của anh.
Lần đầu