Không thể nào!
Doãn Sư Tử hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ.
Hắn đã chết rồi, ngày đó là anh đã ra tay giết hắn, là anh đích thân đưa hắn đến bệnh viện, thậm chí anh còn vào gặp hắn lần cuối.
Doãn Sư Tử giơ tay của mình lên, chăm chú nhìn vào lòng bàn tay rồi lại nắm chặt, cảm giác thi thể lạnh giá đó như vẫn còn bám trong tay, không thể nào nhầm được.
Còn ngài Khang kia, có lẽ là trùng hợp thôi, nhất định là vậy.
Doãn Sư Tử liên tục tự nhủ trong lòng như thế.
Anh gọi một người tới tạm thay vị trí của mình, sau đó đến phòng bếp pha một cốc cà phê cho tỉnh táo.
Hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, cả người hôm nay hơi uể oải.
Mình thật sự có tuổi rồi.
Doãn Sư Tử khóc thầm trong lòng.
Uống một ngụm cà phê, Doãn Sư Tử quay người đi về vị trí cũ, lại thấy cô trợ lý ủ rũ cầm khay nước đi vào, liên tục thở dài não nề.
Hai người gặp nhau cũng nhiều lần, xem như cũng có quen biết, thấy cô nàng như vậy Doãn Sư Tử theo bản năng hỏi.
“Cô sao thế?”
“Cà phê.”
“Hả?” Doãn Sư Tử càng khó hiểu.
“Ngài Khang đó uống một ngụm cà phê tôi pha thì nhíu mày, thái độ rất không hài lòng.
Phải làm sao đây?”
Doãn Sư Tử nhún vai, hình như gặp trúng một người khó hầu hạ rồi.
“Vậy thì khỏi uống.”
“Một điều nhỏ làm đối tác không hài lòng cũng có thể khiến cuộc làm ăn tan tác!” Cô trợ lý khóc không ra nước mắt: “Tôi chỉ có cơ hội này thôi, rốt cuộc là pha sai ở đâu.”
Doãn Sư Tử nhìn thái độ của cô nàng như thể sẽ phải dọn đồ rời khỏi đây ngay hôm nay, anh ngẫm nghĩ, cuối cùng đề nghị.
“Tôi pha giúp cô.”
“Anh biết pha không?”
Doãn Sư Tử bỏ cốc cà phê của mình xuống, không trả lời mà bắt đầu làm luôn.
Thật ra trước đây anh cũng học cách pha cà phê từ một bác gái giúp việc ở nhà hắn, nhưng mười mấy năm rồi không động tới nữa, đơn giản vì người thích hương vị đó đã không còn.
Nhưng mà chắc gì đã hợp khẩu vị của ngài Khang kia?
Đợi đến lúc anh nghĩ đến vấn đề này, cà phê đã được cô trợ lý chần chừ bưng đi.
Doãn Sư Tử giật khóe môi, đỡ trán, anh cứ liên tưởng ngài Khang đó tới Khương Ma Kết mãi thôi.
Một cốc cà phê mới được đổi, ngài Khang qua một lúc mới cầm lên nhâm nhi thử lần nữa.
Hắn bỗng khựng lại, đôi mắt sắc bén lập tức liếc ra ngoài, thông qua cửa kính chỉ thấy được từ bên trong mà nhìn Doãn Sư Tử đã quay về vị trí.
Hắn híp mắt lại, quan sát cốc cà phê trong tay, cuối cùng vẫn uống tiếp.
Trợ lý nhìn thấy biểu hiện của hắn, âm thầm thở phào.
Lúc cô nàng đi ra ngoài, còn vui vẻ vỗ lưng Doãn Sư Tử, nói muốn mời anh bữa cơm.
Anh thấy hơi ngạc nhiên, lại tự nhủ, khẩu vị giống nhau mà thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cánh cửa lớn mở ra một lần nữa, Doãn Sư Tử đi theo ông Giang tiễn ngài Khang này rời đi.
Có vẻ việc thương lượng không tệ, sắc mặt của ông Giang đã tươi giờ còn tươi hơn.
Doãn Sư Tử không biết bản thân bị làm sao mà vẫn bị người đàn ông đó thu hút ánh nhìn, anh để ý bàn tay thỉnh thoảng đưa lên của hắn.
Bàn tay to như có thể làm được mọi việc, ngón tay dài và gần như không nhìn ra vết chai.
Cũng giống bàn tay từng yêu thương nắm lấy tay anh đi qua mỗi giây phút yên ả hoặc bão giông trong mấy năm ngắn ngủi, rất ấm áp.
Ngài Khang đó bước lên xe, hắn ngồi vắt chéo chân, chống cằm đối diện tầm nhìn của Doãn Sư Tử.
Đến khi chiếc xe khởi động lái đi, hắn mới nhắm mắt nghỉ ngơi.
Doãn Sư Tử nhìn chiếc xe đi xa, cuối cùng không nhịn được mà hỏi ông Giang.
“Ông chủ, tôi có thể hỏi một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
Doãn Sư Tử do dự mấy giây, nói nhỏ: “Tôi có thể biết tên của ngài Khang đó không?”
Ông Giang vui vẻ trả lời: “Khang Ma Kết, đấy là tên trong nước của cậu ta.”
…
Trên tầng cuối cùng của cao ốc chọc trời, bên chiếc bàn tròn đặt một chai Macallan và một ly rượu, hắn uống được vài ly thì yên lặng ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh xa hoa dưới màn đêm.
Cánh cửa được gõ ba lần, thư ký nam cầm một xấp tài liệu đi vào báo cáo.
Anh chàng nói gì hắn đều nghe lọt, vẫy nhẹ tay đuổi người ra ngoài, thư ký nam quay người đi được hai bước lại quay lại, hết sức chuyên nghiệp đưa một tập hồ sơ cho hắn.
Khang Ma Kết nhìn thư ký đang cười tít mắt, cầm lấy mở ra, rút mấy tờ giấy lên được một chút, lại vì thấy hình của Doãn Sư Tử mà lập tức ném lên bàn, không muốn xem tiếp nữa.
Hắn khẽ nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Gì đây?”
“Thông tin về anh vệ sĩ kia, tôi điều tra rất rõ ràng đấy.”
“Ai bảo cậu điều tra?”
Thư ký nam ngạc nhiên: “Không phải ngài để ý anh ta sao? Tôi thấy từ lúc ngài vào Scor đã thỉnh thoảng nhìn anh ta, lúc về cũng nhìn người ta, lẽ nào ngài không có ý đó?”
Hắn đẩy tập hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Mang đi đi.”
“Ngài thật sự không xem sao? Người ta vẫn còn độc thân, thông tin kỹ càng lắm đó, nào là từ giờ giấc ngày tháng năm sinh, sở thích, công việc, bệnh án…”
“Tiền lương tháng này không cần nhận nữa, ra ngoài.”
Thư ký nam: “…”
Cánh cửa được cẩn thận đóng lại chỉ vang một tiếng rất nhỏ, Khang Ma Kết ngả người trên lưng ghế.
Lúc được cứu sống hắn đã rất thất vọng, thế giới này không một ai thật