Giang Thiên Yết quấn một lọn tóc ngắn của anh trên tay, mỉm cười.
“Sau khi hoàn thành dự án lần này, được chứ?”
Dương Bảo Bình thở dài: “Anh nghĩ mình có thể chờ đợi.”
“Hôn em.”
Dương Bảo Bình nghe thấy mệnh lệnh lập tức cúi xuống chiếm lấy đôi môi kia, vốn dĩ anh không dám hôn mạnh, nhưng Giang Thiên Yết thì không, cậu hôn như hổ đói vồ mồi, tay còn nghịch ngợm lung tung.
Thật ra mấy tháng này anh đã nhịn lâu lắm rồi, nhưng cậu không cho, lúc đấy sức khỏe không tốt có thể làm gì?
Nhưng mà lúc này cũng không được, Giang Thiên Yết không khỏe.
Lý trí kéo anh lại, vội vàng nhổm người dậy, mới phát hiện mình đã cởi cúc áo của cậu từ lúc nào.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của Giang Thiên Yết, anh bất đắc dĩ thở dài, cài lại cúc áo cho cậu.
“Bị bệnh thì ngoan ngoãn đi.”
Giang Thiên Yết “hừ” một tiếng rất nhẹ.
“Họa hoằn lắm mới cho anh động tới, không nắm bắt thì nhịn tiếp đi.”
Dương Bảo Bình không biết nên khóc hay nên cười: “Em cảm thấy lúc này phù hợp à?”
“Phù hợp!”
Mười năm rồi có được không? Nếu không phải trước đó anh không khỏe, thì ngày nào cậu cũng sẽ dụ dỗ anh.
Dương Bảo Bình vẫn kiên quyết nói: “Để lần sau bù đi.”
“…”
Giang Thiên Yết nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
“Em thấy bây giờ nên giải quyết luôn đi.”
Thương lượng không được cuối cũng vẫn phải giơ tay đầu hàng, truyền dịch xong cảm thấy cơ thể tốt lên nhiều, cậu lại chạy đến trước máy tính.
Dương Bảo Bình đi lấy đĩa quýt đặt gọn trên bàn, số quýt không hạt này là anh bảo Doãn Sư Tử chạy đi mua.
Bóc sạch lớp vỏ màu cam mỏng, một mùi hương nhè nhẹ thoang thoảng trước đầu mũi.
Dương Bảo Bình xếp gọn từng múi cam mọng nước lên một chiếc đĩa sứ trắng khác, lau sạch tay rồi bưng đến bên bàn của cậu.
Giang Thiên Yết cũng không thèm ngó ngàng đến đĩa quýt, Dương Bảo Bình ngồi bên góc bàn làm việc, cầm một múi quýt đặt bên miệng của cậu.
Giang Thiên Yết theo bản năng há miệng ăn.
Làm việc đến bảy giờ, Dương Bảo Bình đã không nói một lời mà kéo cậu đứng dậy, không cho phép kì kèo mà cùng nhau đi ăn tối.
Lên xe cậu mới nhận ra, Doãn Sư Tử không đi theo, cũng không thấy tăm hơi đâu.
“Leo đi đâu rồi?” Giang Thiên Yết tò mò hỏi Dương Bảo Bình.
“Anh ấy bảo có việc nên đi rồi, tối muộn sẽ quay lại.”
Dương Bảo Bình nhún vai trả lời.
Nhớ đến thái độ khác thường của Doãn Sư Tử, Giang Thiên Yết cũng chỉ biết gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Anh chàng dạo gần đây không có việc gì làm là thất thần, hai ba lần cậu hỏi thì anh ấy đều nói không sao.
Có lẽ là chuyện riêng, cậu cũng không tiện hỏi quá nhiều.
…
Nhà của Khang Ma Kết nằm ở trung tâm thành phố, hắn không hay về đây, bình thường hắn chỉ sẽ ở lại tập đoàn.
Biệt thự để cho một bác giúp việc trông nom lau dọn, hắn về sẽ báo trước một tiếng với bà ấy, kịp thời chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hắn.
Cánh cửa lớn mở ra, Khang Ma Kết đưa tài liệu cho thư ký đi theo sau mình, mệt mỏi mà nới lỏng cà vạt.
Từ phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, lúc đầu hắn nghĩ là bác giúp việc chạy ra chào hỏi mình.
Nhưng nghe kỹ lại, tiếng bước chân không giống của một người phụ nữ đã có tuổi.
Dứt khoát và mạnh mẽ, giống của đàn ông hơn.
“Anh về rồi.”
Ngạc nhiên nhìn Doãn Sư Tử mỉm cười nhẹ nhàng với mình, Khang Ma Kết phản ứng nhanh lập tức quay lại u ám nhìn thư ký.
Anh chàng thư ký cười xòa, lùi ra tận bên cửa ra vào, quay đầu đi né tránh ánh mắt giết người của hắn.
“Bác Hoa đâu?”
Hắn đang hỏi giúp việc nhà mình.
“Bác ấy đang bận nấu ăn.” Doãn Sư Tử cất bước đến gần hắn: “Cơm sắp xong rồi, anh thay đồ rồi xuống ăn.”
Khang Ma Kết nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, cầm áo khoác đi lướt qua người anh, muốn lên tầng: “Rời khỏi đây ngay.”
Doãn Sư Tử nhìn bóng lưng của hắn, nhanh tay giật lấy tập hồ sơ từ tay anh chàng thư ký đã chạy đến bên cạnh mình.
Anh nở một nụ cười thân thiện với anh chàng, nói một câu “cậu về được rồi”, sau đó cầm tập hồ sơ đi lên tầng với hắn.
Đến trước cửa phòng làm việc của hắn ở tầng hai, Doãn Sư Tử nhìn qua căn phòng được thiết kế đơn giản.
Ngoài mấy giá sách treo tường đầy ắp hồ sơ, một bộ bàn ghế làm việc màu trắng thì cũng không còn gì cả.
Hồ sơ trong tay bị hắn giật lấy, giọng điệu của Khang Ma Kết đã trở nên hơi bực bội.
“Tôi bảo cậu cút!”
“Anh định làm việc tiếp sao?” Doãn Sư Tử lại giả điếc: “Vậy để em mang đồ ăn lên cho anh.”
Nói xong là mất hút sau cánh cửa,