Vương Xử Nữ hớt hải xuống giường, dép cũng không thèm đi.
Anh tìm khắp nhà một lượt, phòng tắm, phòng của Thất Cưu, phòng bếp đến phòng khách, mọi phòng từ tầng một đến tầng ba.
Nhưng anh có tìm thế nào, cũng không tìm được bóng dáng của Đới Bạch Dương.
Vương Xử Nữ quay người muốn chạy xuống tầng, nhưng cánh cửa thông đến sân thượng mở toang lập tức thu hút sự chú ý của anh.
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu, anh lao thẳng tới chỗ cầu thang chạy thật nhanh lên sân thượng.
Gió lạnh thấu tâm can, ở nơi sân thượng phủ ánh trăng lạnh lẽo, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt mở to vì hoảng sợ.
Bên ngoài lan can, Đới Bạch Dương mặc áo ngủ phong phanh tựa hai tay trên tay vịn, nhắm mắt ngẩng đầu lên cao.
Vẻ mặt của y thoải mái giống như đang hưởng thụ, gió lạnh mùa đông giống như có thể đưa y đi xa bất cứ lúc nào.
Nghe thấy tiếng bước chân, y quay đầu, thấy “người lạ” đến, lại thản nhiên nở một nụ cười.
“Em… sao em lại ra đây?” Vương Xử Nữ bước đến gần, đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng: “Ngoài đó lạnh cũng nguy hiểm, em quay lại đây đi.”
“Anh đứng yên đó.”
Gió truyền lời của y đến bên tai anh, Vương Xử Nữ khựng chân lại.
Trong trường hợp này, dường như anh đã có thể chắc chắn suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong lòng khi nãy.
Đới Bạch Dương quay đầu nhìn anh, nửa gương mặt được ánh trăng chiếu rõ, Vương Xử Nữ chẳng nhìn ra điều gì ngoài buông bỏ trong mắt y.
“Anh là ai vậy?”
Vương Xử Nữ nắm chặt hai tay, âm thầm tiến lại thêm một hai bước.
“Anh là chồng em.”
“À…” Đới Bạch Dương vẫn nhớ lúc mình tỉnh lại thấy người đàn ông này nằm bên cạnh, cũng tin rồi, nhưng sau đó y hơi nhíu mày: “Anh đừng bước lên nữa.”
Vương Xử Nữ đoán được nửa vế sau của y.
Anh đứng yên một chỗ, không dám hành động liều lĩnh nữa.
Nhưng khoảng cách này vẫn quá xa, sợ là anh làm gì cũng không kịp.
“Có gì chúng ta từ từ nói được không? Em quên gì, anh nói cho em.”
“Không phiền à?”
Vương Xử Nữ lắc đầu: “Không phiền.”
Đới Bạch Dương cười nhạo: “Lặp đi lặp lại sẽ thấy phiền thôi, sau này tôi còn trở thành một kẻ đần độn thì ai cần nữa?”
“Anh cần, bố mẹ cần, cả con của chúng ta cũng cần em.
Sẽ không một ai chê em hết, em tin anh.”
“Nhưng tôi không nhớ ra họ.”
Đới Bạch Dương rầu rĩ, nhân lúc y nhìn xuống khoảng không dưới chân mình, Vương Xử Nữ không một tiếng động mà bước nhanh lại gần.
Chẳng qua anh đã bị y phát hiện, y bực bội quát anh.
“Anh không hiểu tiếng người à?!”
Đới Bạch Dương lại thở dài, hành động giữ tay vịn quay người lại đối diện với anh thật sự khiến trái tim của Vương Xử Nữ muốn ngừng đập.
Đới Bạch Dương một tay giữ lan can, một tay giữ mái tóc bị gió thổi rối tung, nở nụ cười đẹp nhìn Vương Xử Nữ.
“Tôi không sợ đau, không sợ khổ, chỉ sợ trở thành phiền phức cho người khác, cũng ghét người khác thương hại tôi.
Chồng tôi à, thế này đi, anh để cho tôi giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp với mọi người.
Trước khi điều tồi tệ nhất xảy ra, để tôi sớm được giải thoát đi.”
Đới Bạch Dương bỏ bàn tay giữ lan can ra, gió mạnh thổi ngược từ đằng sau khiến áo mỏng trên người hai người kêu phần phật rất nhỏ.
Đới Bạch Dương nghiêng người ra sau, Vương Xử Nữ điên cuồng lao tới.
“Bạch Dương!”
“Không!”
Vương Xử Nữ bật dậy, áo ngủ dầm dề mồ hôi, vẻ mặt in rõ sự kinh hoàng, tay chân lạnh ngắt và trái tim vẫn đang đập liên hồi vì sợ hãi.
Anh hốt hoảng nhìn xung quanh, nhận ra mình vẫn đang ở phòng ngủ.
Thì ra là mơ.
Anh nuốt khan, dùng mu bàn tay lau đi chút mồ hôi trên mặt.
Ngay sau đó anh nhận ra một sự thiếu vắng, nhìn sang bên cạnh mình.
Giống hệt như trong giấc mơ, Đới Bạch Dương không thấy đâu nữa.
“Bạch Dương.”
Hất chăn xuống giường, Vương Xử Nữ gấp gáp chạy ra ngoài.
Tìm kiếm các phòng như hành động mình đã làm trong giấc mơ, lục không sót tầng hai, vừa liên tục gọi tên y vừa tìm kiếm.
Anh cảm thấy mình có thể phát điên, nhất là khi hình ảnh trong mơ vẫn khắc rõ trong não bộ.
“Em đây.”
Vương Xử Nữ dừng chân, hoảng loạn nhìn xuống đầu cầu thang dưới tầng một.
Anh thấy Đới Bạch Dương khoác một chiếc áo khoác đứng dưới đó ngẩng đầu nhìn mình, anh lập tức lao thẳng xuống dưới.
Đới Bạch Dương bất ngờ bị anh ôm chầm lấy, trong cái ôm, y cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy.
Vương Xử Nữ buông y ra, giữ gương mặt của y sốt sắng hỏi.
“Em đã đi đâu? Anh tỉnh dậy không thấy em nữa.”
Đới Bạch Dương không vội trả lời, đặt ngón trỏ bên môi ý bảo anh yên lặng.
Vừa nãy tiếng bước chân của anh không nhỏ, tiếng gọi cũng khá lớn có thể khiến người khác trong nhà nghe thấy, như vậy sẽ làm họ tỉnh giấc.
“Nửa đêm em đói, xuống dưới bếp tìm đồ ăn.”
Nỗi sợ trong lòng Vương Xử Nữ mới lắng xuống, tức giận cũng không thể hiện ra ngoài.
“Sao không gọi anh dậy?”
“Không phải vì không muốn đánh thức anh sao? Mai còn đi làm nữa.”
Vương Xử Nữ thở dài: “Vậy em ăn chưa?”
“Chưa, em định nấu mì nhưng quên, à không biết nấu.” Đới Bạch Dương nhìn xuống đất.
“Để anh nấu cho em.”
Dắt y đến phòng bếp, Vương Xử Nữ bắt tay vào việc nấu mì.
Luộc mì xong thì vớt ra ngoài cho ráo nước, trong tủ lạnh có sẵn hộp thịt bò bằm, Vương Xử Nữ bỏ thịt vào một bát thủy tinh, đổ nửa muỗng muối và nửa muỗng tiêu vào trong bát, trộn đều rồi ướp khoảng mười phút.
Sau đó anh đổ dầu ô liu vào trong chảo, chờ dầu nóng, vì Đới Bạch Dương không thích ăn các