Lại trôi qua mấy ngày, dù cuộc sống bây giờ có thêm sự xuất hiện của anh chàng Hoàng Song Tử thì cũng chẳng có gì thay đổi nhiều.
Hoàng Song Tử cũng không phải ăn không ngồi rồi, dọn dẹp nhà cửa, đứng ở bên giúp anh nấu ăn, làm những việc trong khả năng cho phép, quan trọng là Hoàng Song Tử rất nghe lời anh.
Hôm nay Hoàng Song Tử lại bị nhốt ở nhà, dù gì trước đó Dương Bảo Bình đã nhắc anh đừng đi lung tung, Mục Song Ngư ngồi sau quầy tính tiền im lặng suy nghĩ, cứ có cảm giác Dương Bảo Bình đang giấu diếm chuyện gì đó.
Ngày kia là tới tết Trung Thu, người đến mua bánh trung thu cũng rất nhiều, hàng đặt bên ngoài đã sắp hết, Mục Song Ngư bận rộn vào trong kho lấy thêm, bày biện xong rồi lại nhìn bánh trung thu mà thất thần.
Tết Trung Thu năm nay chỉ còn hai anh em, năm ngoái cả nhà mấy người còn vui vẻ quây quần bên nhau, bây giờ nghĩ đến những người thân thuộc nhất, Mục Song Ngư chỉ cảm thấy lạnh băng.
Máu mủ ruột rà, trong mắt họ cuối cùng vẫn không bằng tiền bạc.
Thôi, không nghĩ những chuyện này nữa.
Mục Song Ngư đang định quay người đi về quầy tính tiền, ánh mắt lại vô tình liếc về phía cửa kính, kịp thời bắt được bóng người vội vã nghiêng người tránh né.
Anh im lặng mấy giây, cất bước đi tới mở cửa, bước ra ngoài.
“Chạy cái gì? Sao anh lại tới đây?”
Người trước mặt mặc quần dài áo sơ mi bình thường, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen.
Không thấy rõ biểu cảm trên mặt, chỉ thấy đôi mắt mang theo chút sợ hãi.
“Sợ cái gì? Tôi đâu có ăn thịt anh.” Mục Song Ngư khoanh tay, nhíu mày nói.
Hoàng Song Tử cúi đầu: “Tôi ở nhà không có việc gì làm.”
“Sao anh biết tôi làm việc ở đây?”
Hoàng Song Tử thành thật đáp: “Hôm trước có hỏi Thiên Xứng.”
Mục Song Ngư giật khóe môi.
Mặc kệ anh ấy đi theo mình vào cửa hàng, Mục Song Ngư ngồi sau quầy tính tiền bất đắc dĩ nhìn Hoàng Song Tử lọ mọ đi quanh cửa hàng xem xét, lấy đồ lên lại đặt đồ xuống, thái độ rất giống người đến mua hàng.
Hoàng Song Tử cao gầy, vẻ ngoài rất tuấn tú, ăn mặc kiểu này mặc dù bình thường nhưng lại có gì đó cuốn hút người khác, thỉnh thoảng có người đi vào đều không dời mắt khỏi Hoàng Song Tử đóng giả khách hàng kia chính là chứng cứ rõ ràng.
Nhưng lúc Hoàng Song Tử cầm một hộp bánh trung thu lớn đến trước mặt bảo anh tính tiền, Mục Song Ngư lập tức ngây người.
Không đợi anh nói gì, Hoàng Song Tử đã mở miệng trước.
“Ngày kia Trung Thu, cũng phải đón chứ?”
“Với chúng tôi?”
“Ừm.” Hoàng Song Tử đưa thẻ ngân hàng cho Mục Song Ngư, bây giờ anh cũng chỉ quen biết hai anh em nhà này, không đón trung thu với họ thì với ai?
Mục Song Ngư sững sờ, cầm lấy thẻ.
Mua xong đồ cũng không đi về, Hoàng Song Tử cứ ở trong cửa hàng tìm đề tài nói chuyện phiếm với Mục Song Ngư, bị đuổi cũng không về.
Dù ở đây có bị mắng, thì ít ra cũng xem như có người nói chuyện, ở nhà một mình suốt rất nhàm chán.
Vì sắp đến Trung Thu nên đi đâu cũng nhộn nhịp, trong trường học cũng vậy.
Đới Bạch Dương vốn định rủ mấy thằng bạn đi chơi, kết quả ai cũng khinh bỉ từ chối y với cùng một lý do: Tao đi chơi với người yêu rồi.
Đới Bạch Dương không vui mà bĩu môi.
Rất tốt! Bốn đứa chơi với nhau, chỉ có một mình y lạc lõng!
Có người yêu vào là bỏ mặc bạn bè!
Tiết tiếp theo là tiết Toán, cũng là tiết của cô giáo chủ nhiệm, vừa vào đã thông báo một tin “động trời” với các học sinh thân yêu của mình, dịu dàng bảo: “Các em, dựa vào năng lực học tập của các em gần đây thì cô đã sắp xếp chỗ ngồi mới.
Các em cất hết đồ dùng, chuẩn bị chuyển chỗ.”
Bên dưới truyền đến mấy tiếng than thở không vui, ảo não dọn đồ, nhìn theo vị trí mới được cô giáo viết rõ ràng trên bảng mà đi về chỗ.
Đới Bạch Dương vừa ngồi xuống, nhìn mấy thằng bạn thân mỗi đứa một phương trời, còn chưa ai oán xong thì người nào đó đã thản nhiên đi đến chắn tầm mắt của y, ngồi xuống vị trí bên cạnh, Đới Bạch Dương đơ hết cả người, vội vàng nhìn lên trên bảng.
Không ngồi nhầm!
Vương Xử Nữ nhìn vẻ mặt phong phú của y, bất đắc dĩ cười hỏi: “Sao thế?”
Đới Bạch Dương toát mồ hôi, cười méo xệch mồm, về mặt vui chơi thì không sao, nhưng về mặt học tập thì thế này có hơi áp lực đấy.
Chưa kể hình như xung quanh có khá nhiều ánh mắt bất mãn đặt lên người y, cảm giác giống như đang đề phòng một nhóc ác ma vấy bẩn thiên sứ nhỏ nhà mình.
Đới Bạch Dương ớn lạnh.
“Được rồi các em, lấy sách vở ra chúng ta vào học.”
Tiết học trôi qua một nửa thời gian, cô giáo cho bài tập thực hành, Đới Bạch Dương nhăn nhó dùng bút gãi sau đầu.
Sao bài cô giảng thì dễ, mà bài cô cho lại khó hiểu như vậy?
Vương Xử Nữ đầu nhảy số nhanh, chưa gì đã làm xong, nhìn sang Đới Bạch Dương không làm được đang muốn từ bỏ, bèn hỏi: “Chỗ nào không hiểu, tôi chỉ cho cậu.”
Đới Bạch Dương chỉ vào câu cuối cùng.
Vương Xử Nữ nghiêng người sát lại gần, giọng nói êm ái và trầm ấm vang lên bên tai, Đới Bạch Dương đang nghiêm túc nghe, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tầm mắt bỗng chuyển lên gương mặt của Vương Xử Nữ.
Không một góc chết, có cả ngoại hình và học thức, anh là mẫu người hoàn hảo từ trong ra ngoài trong mắt mọi người, trầm lặng với người ngoài nhưng vô cùng cởi mở với người quen, nhìn cách anh thoải mái nói chuyện không cần để ý gì với lớp trưởng 12A1