HƯỚNG ĐÔNG LƯU - TRẦN YÊN 1
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
“Yên… Yên…”
Thiếu nữ nằm trong chăn mơ màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt gần như là giống mình như đúc che ngay phía trên.
Nàng đỡ trán ngồi dậy, yếu ớt nói: “Trần… Giờ nào rồi?”
“Giờ Mão rồi.” Chung Ly Trần đáp.
Thấy thiếu nữ rõ ràng là mở mắt không nổi, nàng nhẹ giọng dỗ dành: “Đêm qua muội cùng ta phê duyệt tấu chương, bất cẩn để muội cảm lạnh.
Ta đã sai người gọi Thái y đến, lát nữa sẽ bắt mạch cho muội.
Hôm nay muội cứ yên tâm nghỉ ngơi trong cung đi, ta đến Càn Nguyên Điện nghị sự.
Nhớ kĩ, không được lộc xộn đấy.”
“Nhưng mà…” Chung Ly Yên giãy giụa mấy lần, nương ánh nắng sớm mà nhìn tỷ tỷ song sinh lúc này đã mặc triều phục Thái tử, mày khẽ chau.
Nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Chung Ly Trần đưa tay bóp mũi, nửa dỗ dành nói: “Hôm nay muội là Trưởng Công chúa của ta.
Ngoan, nghe lời.”
Nói xong, nàng dỗ muội muội nằm xuống, bấy giờ mới đứng dậy đi hướng ngoài điện.
Một lần nữa nhắm mắt lại, Chung Ly Yên nghe tiếng chân tỷ tỷ đi xa dần, khóe miệng mỉm cười, rồi lại mơ màng thiếp đi lần nữa.
Trong Càn Nguyên Điện, các đại thần do hai nhà Dương, Lý dẫn đầu đang kịch liệt tranh luận chính sự.
Thái tử Chung Ly Trần ngồi trên vương tọa, lơ đễnh nhìn các đại thần đang mải ầm ĩ mà hoàn toàn xem nàng như người vô hình bên dưới.
Cũng không biết cãi cái gì, cuối cùng vẫn là Đại Ty Mệnh ngắt ngang cuộc tranh luận của bọn họ, nói: “Bệ hạ mệnh Thái tử giám quốc, thành tâm hướng đạo đã lâu.
Nếu chuyện này không quyết định được thì chư vị đại nhân sao không lắng nghe ý kiến của Thái tử thử xem?”
Nàng vừa dứt lời, mọi người dưới điện đã đồng loạt nhìn lên Chung Ly Trần.
Vị Thị lang thuộc phe Dương gia giơ thẻ ngọc, hùng hồn bày tỏ: “Điện hạ, trùng tu kênh đào, chia dòng đổ ra Tây Hải là có lợi cho đất nước.
Thành trì ven bờ tại Uyển Châu, Trung Châu năm nào cũng chịu khổ do lũ lụt.
Nếu trùng tu kênh đào thì có thể khiến dân sinh hai bên bờ được an ổn, khiến Đại Sở ta được giàu mạnh!”
Thị lang bên phe Lý gia lại phản bác: “Trùng tu kênh đào cần tiêu tốn vô số vàng bạc.
Hiện tại quốc khố trống rỗng, Man tộc phía bắc lại lăm le, chỉ riêng quân phí cho Lan Châu thôi đã không đủ rồi, còn đòi tu bổ kênh đào nữa.
Đại nhân là muốn giết hết đám quan chức Hộ bộ bọn ta sao?”
Lời này vừa được đưa ra, triều đình mới yên tĩnh được một chốc lại trở nên ầm ĩ.
Chung Ly Trần nhìn người cầm đầu hai phe im lặng đứng giữa bá quan, khóe miệng khẽ cong, vẻ mặt trào phúng.
Từ khi vào hạ, lũ lụt làm ngập Uyển Châu thì hai phái đã tranh chấp không ngừng.
Đầu tiên là xâu xé nhau chuyện cứu tế, hạ Thứ sử và Tham tướng của đối phương, lại nuốt ngân lượng dùng để cứu trợ thiên tai, rồi vì chức quan vào tiếp nhận sau đó mà đánh đến sống chết.
Cãi nhau cãi đến Trung thu, giờ còn dòm ngó tới quốc khố.
Kim thượng đăng cơ mười tám năm, trầm mê tu đạo, không lo quốc chính.
Thái Nhất Quan tuy lấy danh nghĩa tu sửa quan cho thần nữ nhưng vướng bởi Giám Thiên Ty cùng các tín đồ nên cũng không dám xây dựng quá rầm rộ, làm hao tài tốn của.
Nhưng đám người trên triều thì lại khác.
Hôm nay sửa đưởng thủy, ngày mai lót đường bộ, ngày mốt khai chiến với Tố Bắc.
Mười mấy năm trôi qua, không biết đã lừa của quốc khố hết bao nhiêu ngân lượng.
Một triều đình sung túc, giàu có thế mà lại bị đục khoét đến rỗng ruột.
Tỷ như chuyện sửa kênh đào lần này, bốn năm trước Xu Mật Viện đã hạ chỉ sửa một lần.
Nhưng cầm cự chưa được năm năm, đê vẫn vỡ, Uyển Châu vẫn ngập, Hộ bộ lại phải bỏ tiền.
Những người có mặt trong điện hiện tại đều cho rằng Thái tử mười lăm tuổi vừa được sắc phong chưa đến một năm này cũng dễ gạt như phụ thân mê muội của nàng, thế là lại mở miệng lừa tiền.
Chung Ly Trần tuy còn nhỏ, mười lăm năm đầu đời đều bị nhốt trong Thái Nhất Quan thắp hương, niệm kinh hệt như những người con khác của Hoàng đế, nhưng nàng không ngu dốt.
Từ khi được sắc lập thành Thái tử, cùng muội muội khoác lên mình cái vỏ bọc Thái tử thì dựa vào sự phụ tá của Nhẫm Nhiễm cùng Đại Ty Mệnh ở Giám Thiên Ty, nàng đã được nghe và hiểu đủ chuyện phát sinh từ khi phụ hoàng mới đăng cơ, cũng xem như rõ hết những lề thói trong triều.
Nàng và Chung Ly Yên chỉ vừa được sắc phong, căn cơ còn chưa có người để sử dụng, dù cho biết các dự định của đại thần cũng đành giả ngu, cái nào ngâm được thì ngâm, để hai phe Dương Lý xé nhau thỏa thích.
Cũng như bình thường khi Chung Ly Yên thượng triều, cuối buổi, hai phe hậm hực ra về.
Chung Ly Trần theo Đại Ty Mệnh cùng các Thái phó đi học, bữa trưa cũng không kịp ăn đã vội chạy về Đông Cung.
Vừa bước vào điện, thị nữ đứng hầu một bên đã tiến lên giúp nàng cởi áo khoác ngoài, treo lên.
Chung Ly Trần vừa chỉnh lại y quan vừa cau mày hỏi: “Người của Thái y viện đã tới chưa? Nói bệnh Trưởng Công chúa thế nào?”
Thị nữ cúi đầu đáp: “Nói là cảm phong hàn, đã phối thuốc.
Sáng sớm dùng bữa xong, nô tì đã hầu hạ Công chúa uống thuốc.
Công chúa ngủ lại rồi.”
Chung Ly Trần gật đầu, dặn: “Chuẩn bị thiện đưa đến thư phòng đi.”
“Vâng.” Thị nữ ứng tiếng.
Chung Ly Trần vòng qua điện bên của Đông Cung, bước đến trước giường, nhìn gương mặt đang say ngủ kia rồi mới an tâm xoay người đi sang thư phòng.
Bữa trưa dùng xong chưa được bao lâu thì thị nữ đã đến thông báo Trưởng Công chúa tỉnh.
Nghe thế, Chung Ly Trần vội đến bên giường, vừa vào đã thấy Chung Ly Yên đang tựa tại đầu giường.
Nàng mặc trung y trắng tuyết.
Gương mặt quá mức nhu hòa kia vì phong hàn mà càng lộ vẻ điềm đạm, đáng yêu.
Chung Ly Trần thấy thị nữ hầu bên cạnh đang vắt khăn gấm giúp nàng lau mặt bèn bước đến, nói: “Các ngươi lui xuống chuẩn bị thiện hết đi, chỗ này để ta được rồi.”
Các thị nữ xưng vâng, rồi đứng dậy lui ra ngoài điện, chỉ còn lại hai tỷ muội Thái tử và Công chúa ở cùng nhau.
Trần ngồi bên giường, một lần nữa vắt khô khăn gấm, đắp lên gương mặt tái nhợt, mịn màng của muội muội, dịu giọng nói: “Sáng nay uống thuốc, có thấy khá hơn chút nào chưa?”
Yên gật đầu, rồi mở mắt ra khi sự ấm áp trên mặt rút đi.
Nàng nhìn lên mặt Chung Ly Trần, hỏi: “Còn Trần thì sao? Hôm nay thượng triều có được không?”
“Vẫn thế.
Hai con sói kia cắn nhau dữ dội, nhờ vậy mà ta được thanh tịnh.” Trần nói, rồi buông khăn gấm, lau khô tay, áp lên trán Yên, cau mày, “Sáng nay lúc dậy rờ thấy nóng.
Bây giờ đã đỡ hơn một chút rồi.
Muội nghỉ ngơi cho tốt, không nên lo nghĩ mấy chuyện rối loạn trong triều kia làm gì.”
“Từ khi lên làm cái chức Thái tử rách này, cuộc sống còn cực khổ hơn so với lúc ở trong quan.” Trần nói thế.
Nàng nhìn gương mặt rõ là đã trở nên gầy gò của muội muội mà đau lòng không thôi.
Yên nở nụ cười, mềm giọng đáp lời: “Nào có cực khổ như Trần nói chứ? Đông Cung tốt hơn trong quan nhiều.
Người hầu kẻ hạ, cẩm y ngọc thực, các Thái phó cũng chỉ dạy rất tận tâm, nói sao…”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì Trần đã ngắt lời: “Nói sao cũng không tốt bằng trong quan.
Mặc đạo bào, ăn món chay, ngày ngày thắp hương niệm kinh, sau đó chờ gia quan, hoặc phong Vương, hoặc xây phủ Công chúa.
Nào có như bây giờ, ngâm mình trong vũng