HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 17
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Nhoáng cái đã đến mồng tám tháng Giêng, cũng chính là ngày nghỉ cuối cùng của các quan chức Đại Khánh.
Nhạc Chính Dĩnh dẫn Chung Ly Sóc cùng một đám bạn tốt đến Mai Hoa Trang ở ngoại thành tắm suối nước nóng.
Thành Nguyên Châu không chỉ là đế đô mà còn là xứ sở của suối nước nóng.
Ở ngoại thành, rất dễ dàng tìm thấy những quán tắm suối.
Thậm chí bởi vì vị trí đặc biệt của đế cung mà Trung Nguyên Đế thời tiền Sở còn từng xây một tòa Ôn Tuyền Cung, dành riêng cho Hoàng đế và hậu phi sử dụng.
Mai Hoa Trang chính là trang viên suối nước nóng lớn nhất thành Nguyên Châu.
Vì bên mỗi ao suối đều có rừng mai rộng lớn nên gọi là Mai Hoa Trang.
Nằm ngay sau rừng mai chính là Thái Nhất Quan của Thái Nhất Môn.
Sở Quốc chuộng vu, thờ phụng Đông Hoàng, tôn quốc quân là hóa thân của Đông Hoàng, phụng Thái Nhất Môn là quốc giáo.
Thái Nhất đạo nhân vào triều sẽ nhậm chức ở Giám Thiên Ty.
Giám Thiên Ty quan sát tinh vận, bói cát hung, trắc vụ mùa, là một bộ phận đặc thù mà lại vô cùng quan trọng.
Mỗi khi có chuyện lớn hoặc không thể quyết được quốc sách, ắt phải nhờ Giám Thiên Ty tính toán.
Thậm chí rất nhiều đời Đế vương và Hoàng hậu của Sở Quốc cũng vì nghe theo kết quả tính toán của Giám Thiên Ty mà đăng cơ.
Chức quan các Thái Nhất đạo nhân của Giám Thiên Ty đảm nhiệm đều là Ty Mệnh.
Trong đó, đứng đầu Giám Thiên Ty được xưng là Đại Ty Mệnh, cấp phó thường do Đại Ty Mệnh đời tiếp theo đảm nhiệm, vị chi Thiếu Ty Mệnh.
Trong truyền thuyết của Đông Hoàng, Đại Thiếu Ty Mệnh chia ra quản sinh tử, hai nhiệm vụ độc lập rồi lại tương hỗ lẫn nhau.
Mà ở Giám Thiên Ty, chức trách của hai vị cũng không khác mấy những gì được truyền lưu.
Đại Ty Mệnh trắc hung, Thiếu Ty Mệnh tính cát.
Đại Ty Mệnh độ người đã chết, Thiếu Ty Mệnh nghênh đón tân sinh đến thế gian.
Vì ý nghĩa đặc biệt của Thái Nhất Môn, lại thêm nghe đồn Thiếu Ty Mệnh có khả năng đưa con, thế nên vào những ngày lễ tết, người đến Thái Nhất Môn luôn nối liền không dứt.
Muốn vào Thái Nhất Môn tất phải đi qua con đường lớn trước cửa Mai Hoa Trang, lại xuyên qua rừng mai, đi thật xa mới có thể đến Thái Nhất Quan.
Chính vì thế, vào ngày mồng tám, Chung Ly Sóc đến Mai Hoa Trang thiếu chút nữa đã bị kẹt ngay cửa trang.
Cũng may mà nơi đây là trọng địa của quốc giáo, người đến đều rất quy củ, thủ lễ, không dám làm gì quá mức nên chỉ dừng một chút đã vào được Mai Hoa Trang.
Đang độ tiết xuân se lạnh, thời điểm mà hoa mai nở rộ muôn nơi.
Trên đường đến đây, Chung Ly Sóc đã thấy rất nhiều hoa.
Hoa trắng, hoa hồng nở khắp núi đồi.
Nhưng không ngờ vào trong trang rồi mà tầm mắt vẫn đầy ngập.
Trong làn hơi nước lượn lờ, từng mảng trắng hồng giăng đầy khắp nơi, đẹp như tiên cảnh.
Chung Ly Sóc cảm nhận cái ấm của tiết xuân, theo sau Nhạc Chính Dĩnh vào nhã gian dưới sự dẫn đường của người hầu.
Hôm nay Nhạc Chính Dĩnh nhận lời mời của Binh bộ, cùng đồng liêu đến đây tụ hội.
Đi cùng còn có gia quyến của các vị đồng liêu, thế nên Nhạc Chính Dĩnh dẫn Chung Ly Sóc đến cũng không lạ.
Binh bộ bao hai ao suối, nam nữ tách riêng.
Chung Ly Sóc sau khi chào các đồng liêu cũng theo trưởng tỷ vào ao nữ.
Không ngờ đi ngang hành lang lại gặp được Dương Ngọc Đình, còn có Thôi Kiện cười tủm tỉm theo bên cạnh.
Dương Ngọc Đình vừa thấy Nhạc Chính Dĩnh đã hớn hở đến bắt chuyện: "Sao hôm nay ngươi cũng đến đây, còn dẫn đệ đệ theo nữa? Này, tiểu đệ đệ, còn nhớ ta không?"
"Vẫn nhớ." Chung Ly Sóc chắp tay hành lễ với hắn, đáp rằng: "Chuyện lần trước, đa tạ Dương đại nhân." Hôm nay gặp Dương Ngọc Đình, Chung Ly Sóc lại nhớ đến lời đối phương nhắn cho nàng, nói là đã tìm được người, không phải Kim Bào Vệ của Nam Môn mà là một hộ vệ trong phủ Cảnh Minh Công chúa.
Chung Ly Sóc đương nhiên biết Hoàng hậu vốn dĩ không thuộc Nam Môn, nhưng không ngờ Dương Ngọc Đình lại tìm đến chỗ Cảnh Ninh.
Quên đi, tùy duyên vậy.
Nếu Hoàng hậu có thể nhận được thì tốt.
Nếu không, vậy chờ lần sau thôi.
Thế nhưng người này đã ra tay giúp đỡ, Chung Ly Sóc vẫn thật lòng biết ơn.
Vì thế, khi gặp Dương Ngọc Đình, nàng cười rất nhẹ nhàng.
Cúi chào Dương Ngọc Đình xong lại quay đầu nhìn sang Thôi Kiện bên cạnh, Chung Ly Sóc thoáng sửng sốt.
Người này, trông khá quen mắt.
Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ ra đây là Văn Võ Trạng Nguyên của năm nàng hồi cung, tên Thôi Kiện.
Theo lời Hoàng hậu nói thì chính là tài năng có thể làm rường cột nước nhà.
Chỉ là sao mới vài năm không gặp mà người này đã gầy đến vậy rồi? Lần đầu tiên gặp, bộ dạng hắn quả thật là người cũng như tên*.
*Thôi: nguy nga, hùng vĩ.
Kiện: khỏe mạnh, cường tráng.
Chung Ly Sóc quan sát Thôi Kiện, không biết người nọ cũng đang nhìn mình.
Thôi Kiện ngó nàng một cái, lại quay đầu nhìn về phía Nhạc Chính Dĩnh, bất chợt nở nụ cười: "Đều nói Uyển Châu ra mỹ nhân, Tô lão phu nhân năm đó chính là đệ nhất mỹ nhân Uyển Châu.
Sau có Nhạc Chính phu nhân, Nhạc Chính phu nhân cũng rất đẹp.
Ta vốn nghĩ nhìn A Dĩnh đã biết được dung nhan khiến Ai Đế khuynh quốc năm xưa là thế nào, không ngờ cái đẹp ấy còn có người thứ hai.
Đệ là đệ đệ của A Dĩnh? Tên Tố đúng không?"
Tô lão phu nhân chính là ngoại tổ mẫu của Nhạc Chính Tố, em gái ruột của tổ mẫu Chung Ly Sóc.
Các gia tộc lâu đời đều đã từng nghe qua song xu Uyển Châu tuyệt sắc khuynh thành.
Ai Đế thích mỹ sắc, bèn cầu cưới với Tô gia Uyển Châu.
Thế là trong song xu, một gả cho Ai Đế, một gả cho Huyên thị của Lan Châu.
Huyên thị Lan Châu kia chính là Huyên trong Huyên Cảnh Thần, thân tộc của Hoàng hậu.
Nhạc Chính Dĩnh và Huyên Cảnh Thần có quan hệ họ hàng bên ngoại.
Mà Nhạc Chính Dĩnh và Chung Ly Sóc cũng thật sự là tỷ muội họ ngoại.
Vì thế, tính ra Huyên Cảnh Thần và Chung Ly Sóc cũng có thể gọi nhau là biểu tỷ muội.
Trước kia chưa từng ngẫm nghĩ sâu xa, hôm nay nghe Thôi Kiện nói vậy, Chung Ly Sóc bấy giờ mới vỡ lẽ, hóa ra nàng và Hoàng hậu cũng là quan hệ họ hàng.
Câu này của Thôi Kiện là đang khen dung mạo của nàng sao?
Chung Ly Sóc thật ra không quá để ý đến vẻ ngoài của bản thân.
Bất luận đẹp hay xấu cũng chỉ là lớp áo bọc, thứ quan trọng chính là trái tim bên trong.
Có lớp áo tinh xảo, xinh đẹp, mở ra lại mưng mủ, lở loét.
Có lớp áo mang đầy tang thương thế gian nhưng vừa đến gần đã ngửi được mùi hương thấu cốt tỏa ra.
Tuy nhiên, được khen ngợi thì vẫn rất vui, chỉ là câu nói này nghe có phần quen thuộc.
À, Chung Ly Sóc nhớ ra rồi, lần đầu tiên gặp Thôi Kiện thì người này vẫn còn đang biên sách trong Hoằng Văn Quán, được các món ngon của Hoằng Văn Quán vỗ béo thành một tên mập mạp.
Nàng thành tâm mời gọi, từng chữ đều toát ra từ phế phủ, cuối cùng Thôi Kiện nói một câu: "Đều nói Uyển Phi năm xưa nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay trông thấy bệ hạ mới biết lời thế nhân nói thật chẳng sai.
Nếu bệ hạ giúp ta hoàn thành giấc mộng, thần sẽ làm trâu làm ngựa mặc cho bệ hạ sai phái."
Bấy giờ nàng mới biết vị Thôi đại nhân này thật ra là một kẻ họa si.
Thế là Chiêu Đế cứ vậy mà bị Thôi đại nhân cầu vẽ một bức họa.
Đó hẳn chính là bức chân dung duy nhất của Chiêu Đế lưu trên thế gian này.
Còn bây giờ, Thôi Kiện đại nhân vừa gặp đã buông lời khen ngợi lại muốn giở trò quỷ gì đây? Nàng mới không muốn ngồi không nhúc nhích trước án suốt mấy canh giờ một lần nữa đâu.
Biết rõ tính tình bạn tốt, Dương Ngọc Đình nguýt Thôi Kiện: "Thôi xin.
Ngươi vừa thấy ai đẹp liền không