HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 44
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Tinh bàn cho thấy Thứ Đế Chung Ly Trần chính là quân chủ mất nước.
Nhưng tinh bàn lại không nói người tự tay chôn vùi vương triều Chung Ly là ai.
Lần đầu tiên tính, Niệm Vọng tính ra người đó là Trung Châu Vương.
Lần thứ hai, là Thế tử của Trung Châu Vương.
Lần thứ ba, hắn không bỏ công tìm người táng quốc nữa.
Sở quốc diệt, lại không đi theo hướng mà hắn nghĩ.
Trong suy tính của hắn, sau khi thành Nguyên Châu phá, Sở quốc diệt vong, hắn sẽ bước đến trước mặt Chung Ly Sóc khi ấy đang bị bắt, nói cho đứa bé kia biết phụ thân nàng họ Dương, tên một chữ Vọng, tự Đình Kha.
Phụ thân nàng, là quý công tử khí chất thanh thoát nhất thành Nguyên Châu năm đó, là huynh trưởng thương yêu các tiểu đạo nhân nhất trong Thái Nhất Quan.
Tất cả những điều ấy đều là đáp án cho câu hỏi mà năm xưa, bên gốc mai, hắn đã không trả lời Chung Ly Sóc.
Hắn sẽ nói cho Chung Ly Sóc, rằng nàng vốn nên họ Dương, dùng thân phận Dương Sóc mà trở lại vương tọa, giết Chung Ly Trình cùng Chung Ly Mạc, chấm dứt triệt để tất cả.
Hắn biết đứa bé kia trúng kịch độc, nhưng không sao, hắn giải được.
Nhưng đứa nhỏ này lại có khí tiết y hệt phụ thân nàng mà lấy thân tuẫn quốc.
Vì thế, thứ Niệm Vọng nhìn thấy trong hoàng cung chỉ có cung điện thiêu rụi cùng với hài cốt chất chồng.
Hắn tìm khắp Phụng Tiên Điện, cuối cùng mới tìm được dấu vết Chung Ly Sóc để lại dưới thanh xà ngang cháy đen.
Xích bát vỡ vụn cùng miếng ngọc xanh tượng trưng cho thân phận, tựa như thấy được sự kiên định trong sáng nhất của đứa nhỏ kia.
Nhìn đến hai thứ ấy, Niệm Vọng biết tất cả tính toán của mình đã đổ sụp.
Đó là lần đầu tiên Niệm Vọng trở lại hoàng thành sau bao nhiêu năm Thanh Lam trấn thủ Nguyên Châu, nhưng kết quả nhận được lại không phải điều hắn muốn.
Sau đó, Thanh Lam tức tốc quay về Nguyên Châu, Niệm Vọng không thể không rút lui.
Một lần lui này, lại rất nhiều năm trôi qua.
Mà chờ đến khi Thanh Lam lên Thần Quốc, Niệm Vọng nơi này cũng sắp đến lúc dầu cạn đèn tắt.
Niệm Vọng biết, bằng những hành động của hắn, sau khi chết e là sẽ trở thành Ty Mệnh cho Đông Hoàng sử dụng.
Nhưng vậy thì đã sao? Dù gì Thứ Đế thân là quân chủ không phải tín ngưỡng của hắn.
Cả đời Thái Nhất đạo nhân chỉ biết lựa chọn phụng dưỡng duy nhất một người.
Hoặc thần minh, hoặc quân vương, hoặc là người mà cả đời này theo đuổi.
Niệm Vọng là loại cuối cùng.
Hắn vốn nên trông coi giang sơn mà Đông Hoàng hóa thân, nhưng lại vì tín ngưỡng mà một tay khiến cho vương triều này điên đảo.
Lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng.
Thứ Đế mệnh Nhẫm Nhiễm tàn sát cả tộc Dương gia.
Hắn liền vì tín ngưỡng mà diệt hoàng thất Chung Ly.
Cả cuộc đời này của hắn đều tận sức để đưa hoàng thất Chung Ly đến Quy Khư, nhưng trong số đó lại không bao gồm Chung Ly Sóc.
Đứa bé kia suy cho cùng cũng mang họ Dương.
Nhưng cuối cùng hắn lại không giữ được nàng, là hắn tính sai.
Hiện giờ, hắn sắp gặp mặt Đông Hoàng, đại sự cũng gần đến hồi ngã ngũ.
Sắp rồi, chỉ cần giết hai người kia nữa là kết thúc.
Trở lại cung điện Thế tử, Niệm Vọng ôn lại một lượt những chuyện sắp phải làm.
Hắn dùng bút không dấu viết hết ra, lại triệu hoán Thanh Mộng đã được huấn luyện tỉ mỉ, cột chắc tờ giấy, truyền lệnh đi dặn dò.
“Đi đi.” Thanh Mộng vỗ cánh, lướt qua màn đêm tối tăm.
Niệm Vọng ngẩng đầu, nhìn Thanh Mộng đi xa, mắt lộ vẻ vui sướng.
Không ai biết đã có người tính toán thời gian, chỉ chực chờ khơi lên một trận sóng gió.
Sự tích của Chiêu Đế ở dân gian được truyền lưu ngày càng rộng rãi.
Rất nhiều thoại bản có liên quan đến Hoàng đế tiền triều bắt đầu lưu hành.
Mà một số lượng lớn vũ khí cũng được vận chuyển từ Ninh Châu đến Nguyên Châu.
Thành Nguyên Châu có Kim Bào Vệ đang từng bước bị bao quanh.
Các thế lực còn sót lại của tiền triều cũng từ từ hiển lộ, nôn nóng muốn chia cắt Nguyên Châu, nơi tượng trưng cho vương triều.
Nhưng bọn họ đều án binh bất động, bởi vì tất cả đang chờ tín hiệu từ Niệm Vọng.
Nhưng họ lại không ngờ Niệm Vọng đang chuẩn bị một bất ngờ càng lớn cho mình.
Lúc Lương Thủy bạo loạn, viện quân bị chặn ở Uyển Châu hơn một tháng.
Kẻ gây nên tất thảy cớ sự ấy thật ra chính là Niệm Vọng, người muốn vong Sở quốc.
Nhưng sau khi Chung Ly Sóc tuẫn quốc, hắn lại quy tội cho các quý tộc Nguyên Châu phối hợp chiến đấu khi đó.
Niệm Vọng cảm thấy mình là một người ân oán rành mạch, thế nên hắn phải báo thù cho cái chết của Chung Ly Sóc.
Trước bắt đầu từ người của Chung Ly gia, sau đó đến Từ gia, các quý tộc, cuối cùng, là hắn.
Vì thế, mười lăm tháng Tám, là một ngày lành.
.
Ngôn Tình Sủng
Bố trí một đêm, sau đó nghênh đón sáng sớm hôm sau.
Thế tử Tô Hợp vừa đến nước lạ, từ khi bước lên xe ngựa đi Nguyên Châu cũng đã hiểu rõ tương lai của bản thân.
Hắn rời xa thảo nguyên tanh máu trong trí nhớ, song vẫn không thoát được nỗi sợ hãi trong lòng, đêm này chìm trong ác mộng, rõ là ngủ không được yên.
Mà Từ Nhân Lễ lần đầu tiên xa nhà, vì lạ giường nên sáng dậy mắt cũng thâm quầng.
Chung Ly Sóc là người ngủ ngon nhất trong số ba người họ.
Tuy chỉ ở bên cạnh Đông Cung nhưng nàng vẫn cảm thấy như được trở lại chốn xưa, thế nên một đêm mộng đẹp.
Hai người Chung Ly Sóc và Từ Nhân Lễ cùng Thế tử Tô Hợp dùng cơm sáng.
Thế tử nhút nhát ngồi ngay ngắn trên ghế, cầm ngang đôi đũa xới cơm.
Chung Ly Sóc thấy hắn hình như đũa cũng không biết dùng, bèn lặng lẽ lấy ra cái muỗng, đưa đến trước mặt Thế tử, rồi nói bằng tiếng Man: “Dùng cái này.”
Thế tử nhìn nàng một cái, lại ngẩng đầu quan sát chúng người hầu chung quanh.
Các người hầu cúi đầu, không nhìn hắn.
Thế tử bấy giờ mới vươn tay nhận lấy chiếc muỗng từ Chung Ly Sóc, xoắn xuýt nói một câu: “Cảm ơn.”
Cậu bé nhỏ tuổi cảm nhận được thiện ý từ Chung Ly Sóc, sự bồn chồn trong lòng cũng tan đi không ít.
Từ Nhân Lễ ở bên cạnh thấy động tác của Chung Ly Sóc cũng không nói thêm gì, chỉ tự giác ăn xong cơm một cách vô cùng lễ phép.
Ba người cùng nhau dùng cơm sáng, sau đó đến Hoằng Văn Quán học.
Từ trước khi Thế tử đến Nguyên Châu thì Hoằng Văn Quán đã căn cứ tình hình của hắn mà quyết định phân cấp.
Cũng như những đứa trẻ mới vỡ lòng ở đây, Thế tử học cấp Quý.
Ba người thuộc ba niên cấp khác nhau, đến Hoằng Văn Quán, hai người lớn tuổi hơn đưa Thế tử vào lớp trước, sau mới lần lượt rời đi.
Giờ học vừa kết thúc, Chung Ly Sóc đã vội đến nơi hẹn trước chờ Tô Hợp, lại không ngờ Từ Nhân Lễ ấy thế mà còn đến trước hơn cả nàng.
Chung Ly Sóc nghĩ thầm, đứa nhỏ này thoạt trông im ỉm, không ngờ vẫn rất để bụng chuyện làm thư đồng.
Cũng như ban sáng, ba người cùng nhau về cung điện, sau đó đi theo Thế tử thay đồ võ sĩ, đến giáo trường Tây Cung.
Tố Bắc chính là dân tộc trên lưng ngựa, vô cùng khắc nghiệt đối với huấn luyện võ